Bạch Hạnh Lang

Chương 26

Hắc Kình sau khi thương thế tốt hơn liền hồi cung, mật triệu Hắc Ly thương nghị đại sự, sau đó Hắc Ly lĩnh mệnh hoả tốc rời kinh, bên ngoài mang danh nghĩa thất trách, không hoàn thành nhiệm vụ, bị Hắc Hoàng trừng phạt nặng nề, bị biếm chức.

Bốn tiếng ‘Hoàng thượng giá lâm’ tại Quế Mộc viện đã không còn là ngạc nhiên, đám người Lý Tổ tuyên xong liền thức thời tự động lui ra.

Mặc Bắc đang chăm hoa cỏ, đột nhiên bị người ta từ phía sau ôm lấy, không cần nghĩ cũng biết là ai, không giãy dụa, vẫn tiếp tục xới đất. Hắc Kình mê muội nhìn gương mặt phấn nộn nghiêng nghiêng của y, còn có mồ hôi trong suốt vì lao động mà đầm đìa kia. “Mặc Mặc... Ngươi... Làm Hoàng hậu của trẫm được không?” Đại não chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên, bản thân Hắc Kình cũng giật mình, nhưng lời đã nói ra, nghĩ lại ngược lại thấy tốt hơn, Quế Mộc viện quá xa, hắn vì che dấu tai mắt kẻ khác, không thể tùy tiện thi triển khinh công, nếu Mặc Bắc chuyển tới Phượng Loan cung tại Bắc uyển, ngay tại đối diện Long cung, đi bộ không đến nửa khắc là tới, thân mật hơn.

“Không cần.” Ngự thê đã thực chịu không nổi, còn thăng cấp làm Hoàng hậu, cũng không phải ăn no dửng mỡ.

“Trẫm sẽ ban hồng trạng, ngươi chính là Hoàng hậu, không phải ngươi nói không cần là được.” Không cần! Không cần! Mặc Bắc luôn nói không cần! Mấy ngày nay Hắc Kình thực hận thấu hai chữ này! Đưa y cái gì, không cần! Muốn đêm ngủ lại đây, không cần! Hôn nhẹ một cái thế nào? Không cần! Đều là không cần!

“Tùy tiện ngươi.” Mặc Bắc ánh mắt lạnh lùng, tên Hắc Kình đáng chết, chó không bỏ được thói ăn phân, vừa về tới cung liền nghĩ có thể muốn làm gì thì làm sao! Hừ! Ném mạnh hoa vào bình, quay đầu bỏ vào phòng.

“Không được đi! Bồi trẫm đến ngự hoa viên tản bộ.” Hắn mặc dù vẫn bá đạo, nhưng khẩu khí đã có chút hòa hoãn người bình thường nghe không ra, kéo Mặc Bắc, bất chấp tất cả liền hướng Bắc uyển đi, nửa kéo nửa lôi, kỳ thật còn không phải sợ bị cự tuyệt, mới phải cường ngạnh như thế.

Mặc Bắc mặt lạnh bị bắt đi cùng hắn, ngự hoa viên toạ tại Bắc uyển, là lâm viên riêng của Hắc Hoàng, trừ phi có mở tiệc chiêu đãi triệu tới, đại thần phi tần đều không thể tiến vào, Hắc Hoàng lần này phá lệ, nếu đổi lại là đám người Đức phi, nhất định đã mừng rỡ như điên, làm sao lại giống như Mặc Bắc, Hắc Kình suy sụp đến cực điểm.

Đi mệt, hai người ngồi trong đình nghỉ tạm, thưởng thức nước từ trên núi chảy xuống của lâm viên, Hắc Kình còn ra lệnh cho nhạc sư ở phía sau giả sơn tấu âm đánh đàn, càng tăng thêm tình thú, ý đồ hoà hoãn bầu không khí, nhưng Mặc Bắc vẫn bất vi sở động.

Đang lúc Hắc Kình thúc thủ vô sách, lại họa vô đơn bay đến một tai họa, khiến quan hệ của hai người thật vất vả vừa mới tăng thêm thân mật lại đột nhiên rớt xuống đáy cốc.

“Hoàng thượng! Thiếp thân rất nhớ người a!” Một thân ảnh vàng nhạt thướt tha nhào vào ngực Hắc Hoàng, nâng khuôn mặt xinh đẹp khóc đến lê hoa đái vũ lên, si ngốc nhìn Hoàng phu của nàng.

“Ngươi dám cả gan xông vào ngự hoa viên!?” Hắc Kình giận dữ, hộ vệ thất trách theo sau hoảng sợ liền quỳ xuống thỉnh tội, hai chân run rẩy giống như lá rụng, trong lòng không ngừng niệm Phật cầu khấn ông trời có đức hiếu sinh. Nương nương thân thể đáng giá ngàn vàng, chạm một cái nàng nói phi lễ, không chạm nàng lại tiếp tục xông tới, hai bên đều khó bảo toàn nhất thời không cẩn thận để lộ sơ hở cho nàng lọt qua, chạy đến trước mặt Hắc Hoàng.

“Hoàng thượng đã lâu không đến, thiếp thân độc thủ khuê phòng tịch mịch vô cùng, hy vọng Hoàng thượng hạ cố thương xót, thiếp thân nhất định một lòng hầu hạ.” Người tới chính là Tô Phi được sủng ái một thời, giờ phút này nàng đâu còn thứ khí chất như u cốc tĩnh mịch sương giăng mấy tháng trước, cao ngạo đã thành khất sủng, tuyệt tục cũng thành mị thế, câm trì trinh tiết trở thành phóng đãng tham hoan, hết thảy tôn nghiêm của nàng đều đã bị nhiệt hoả mãnh liệt của Hắc Hoàng đoạt đi.

Khất sủng: Cầu xin sủng ái; Tuyệt tục: Không một chút dung tục;

Mị thế: Quyến rũ nhân gian; Câm trì: Áo cổ cao thời xưa, ý chỉ sự đứng đắn

Một đêm kia, nàng rõ ràng oán hận đế vương hại nàng phải rời xa gia viên, bị bán tới hoàng cung như thế, rõ ràng chán ghét nam tử đoạt đi tấm thân trong trắng của nàng đến vậy, lại tại từng lần từng lần *** nóng cháy mà bất giác bám chặt lấy hắn, trầm luân trong khoái nhạc điên cuồng của hắn, hai tuần tiếp theo, lại vô phương cứu chữa mà hãm quá sâu, say mê trong khiêu khích cùng trêu đùa của hắn, cuối cùng cam tâm tình nguyện thừa nhận mình là nữ nhân của Hắc Hoàng, rốt cuộc không thể không có hắn.

Tô Nhuế bày ra nụ cười nhu mì Hắc Hoàng vừa ý nhất, bàn tay mềm mại nhẹ ấn dưới thắt lưng Hắc Hoàng, cách một lớp y phục thuần thục chăm sóc.”Thiếp thân chưa bao giờ quên Hoàng thượng giáo huấn, nhớ rõ Hoàng thượng yêu nhất hưởng thụ ngọc phong* của thiếp thân hầu hạ.” Nàng trượt quỳ xuống bên chân Hắc Hoàng, ra sức dùng nhũ ba* cọ xát bắp đùi Hắc Hoàng, tư thái kia phiến tình đến cực điểm, đáng tiếc ở đây lại không một ai để tâm thưởng thức.

Ngọc phong hay nhũ ba đều là một, là đôi ‘gò bồng đào’ đó =.=’

“Hắc Hoàng bệ hạ nếu bận rộn, tại hạ liền không quấy rầy.” Giọng nói như gió thổi tới trong lòng Hắc Kình, Mặc Bắc mặt không chút thay đổi, không sảo không nháo, cũng không có khóc lóc hờn giận, nhưng Hắc Kình biết sự tình không ổn, nếu Mặc Bắc lúc trước còn đối hắn tồn một tia hảo cảm, lại tại đây chớp mắt một cái có thể phá hủy hầu như không còn chút nào.

Hắn vội vàng lấn tới, Tô Nhuế lại quấn lấy không tha, Hắc Kình hoảng hốt, thô bạo đẩy nữ nhân ra, bước nhanh đuổi theo giữ chặt Mặc Bắc.

“Mặc Mặc ngươi hãy nghe ta nói!” Hắn muốn nói gì!? Nói cái gì cho phải!? Hắc Kình trong lòng đảo mấy vòng, vắt óc suy nghĩ, nghĩ không ra từ ngữ, hắn, hắn cần phải nói gì!? Hắn chưa bao giờ cần phải giải thích, khả, chính là hiện tại...

“Không cần nói gì hết.” Tô Nhuế bị ngã sấp xuống phía sau, lại cuồng dại lê tới bên chân Hắc Kình, cầu hoàng đế liếc mắt một cái, tóc tai tản ra, hoa y cũng ô uế, bộ dáng nàng gợi lên đau đớn sâu sắc nhất trong lòng Mặc Bắc, Mặc Bắc không để ý tới Hắc Kình, hạ người ngồi xuống đỡ Tô Nhuế, Tô Nhuế lại không để ý Mặc Bắc, trong mắt chỉ có Hắc Hoàng của nàng.

Từ xưa, chúng nữ hầu hạ phu quân, cuối cùng, chỉ có thương tâm một đời.
Bình Luận (0)
Comment