Mặc Bắc xông vào đại điện, chứng kiến tình trạng bên trong, tim tưởng như muốn ngừng đập, Hắc Ly theo sát đằng sau cũng hoảng hốt, không khỏi khẩn cấp phóng phi đao đoạt mệnh, đem mấy tên nghịch tặc kia đá tới điện Diêm Vương.
Nhìn hắn cả người chật vật, hơi thở mong manh, Mặc Bắc nội tâm run rẩy, cảm thấy ngực như bị ai nhéo rất đau, y vội vàng kéo vạt áo xuống khẩn cấp băng bó, đột nhiên thoáng nhìn thấy Hắc Kình đã mất đi ý thức còn nắm chặt một khối bẩn thỉu, nhìn kĩ một chút, thế nhưng lại chính là búp bê gỗ mình khắc lúc trước, khuôn mặt tươi cười dịu dàng kia đều bẩn hết cả rồi...
“Ta đi càn quét phản quân, Hắc Hoàng giao cho ngươi.” Hắc Ly nổi giận đùng đùng vội chạy đi, thề tuyệt không bỏ qua cho bọn người ngu xuẩn vong ân phụ nghĩa kia, phản bội, giết không tha!
“Ân.” Mặc Bắc thuận miệng trả lời, ánh mắt không hề rời khỏi Hắc Kình.
Nơi đây hỗn loạn, không nên ở lâu, Mặc Bắc dứt khoát nâng Hắc Kình, tìm chỗ cho hắn chữa thương, Long cung mục tiêu quá lớn, Quế Mộc viện lại quá xa, nghĩ tới nghĩ lui, liền thấy ngự thư phòng là thích hợp nhất.
Trở tay đóng kỹ cửa, ghế đệm đều bị đá lăn lóc trên mặt đất, dọn dẹp một cái sàng ***, linh hoạt cởi bỏ ô bào trên người Hắc Kình, rịt thuốc chữa thương, lại uy cho hắn vài viên tiên đan bảo mệnh, bận rộn một hồi, thở phào, Mặc Bắc mới ngồi xuống một bên, vỗ về khuôn mặt tuấn tú của Hắc Kình, ngực như một mảnh chăn đệm mềm mại bị người lăn lộn nhàu nhĩ, người này bá đạo lại không thành thật, thích tự chủ trương, lộng quyền độc tài, hoàn toàn không đếm xỉa đến suy nghĩ của người khác, tùy tùy tiện tiện nói thả người tự do, chính mình lại hiên ngang lẫm liệt đi chịu chết, thật đáng ghét!
Mặc Bắc nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ trong đầu toàn bộ đều là quở trách Hắc Kình.
Ngày ấy y bị ngăn lại ngoài Huyền cung, lòng nóng như lửa đốt, nhưng lường trước được chính mình cho dù vào cung, cũng không thay đổi được cục diện, đầu vừa chuyển, tức tốc rời kinh, y không đi theo đường lộ, tìm con đường thẳng tắp ngắn nhất chạy thẳng đến phương Bắc, đường đi núi cao hẻm dốc, rừng sâu nước độc, một đôi chân như cưỡi rồng lên trời xuống đất, không hề gặp trở ngại, nhưng tình hình phương Bắc chiến đấu giằng co, không chỉ có hai nước tranh đấu, ngay cả bổn quốc bên trong cũng có mâu thuẫn.
Tức là Mặc Bắc không đi theo đường chuột chạy mà bay như chim ấy =))) lo cho chồng quá mà ^3^
Về phía ngoại tộc, y phái người cấp Sa tướng một phong mật hàm, thuyết minh quan hệ lợi hại, có lẽ tiểu tử kia cũng biết thời mà đứng ngoài, bán chút mặt mũi cho “Hàn ca” của hắn, quân đội địch quốc rất nhanh lui về biên giới.
Còn về phía bên này...
“Ngươi tại sao gì cũng không nói mà lại đưa chủy thủ cho ta!” Mặc Bắc khắc chế không được tức giận, đối với người bị thương vẫn đang hôn mê rống to.
Thanh hoàng gia đoản chủy này, là vật gia truyền của dòng họ Hắc thị, truyền thuyết tổ tiên Hắc gia từng trên đỉnh Vân Chiểu, tình cờ gặp ác long phun lửa giết người, tổ tiên vũ dũng, huyết chiến bảy ngày bảy đêm, mới thu phục được ác long, mổ bụng xem, thì thấy trong bụng ác long cất giấu một thanh chủy thủ hiếm thấy có thể chém sắt như chém bùn, liền đặt tên là Đoạn Long chủy.
Khi Đoạn Long chủy truyền tới tay Huyền Vũ khai quốc quân vương, đế quân ánh mắt thấu triệt tầm nhìn sâu xa, để duy trì thịnh thế, liền giao cho đương triều minh tướng, nói: “Trẫm hôn quân, khanh có thể giết trẫm.” Quốc sử ghi lại, minh tướng một đời, từng dùng Đoạn Long chủy ba lần đâm đế quân, sau khi tận thọ mệnh, liền trả lại Đoạn Long chủy.
Cho nên đoản chủy thực sự so với thượng phương bảo kiếm còn uy quyền hơn, thượng phương bảo kiếm mặc dù được xưng là trên trảm hôn quân, dưới trảm gian thần, nhưng chưa từng thấy ghi chép lại có người lĩnh kiếm từng trảm hôn quân, còn Đoạn Long chủy trong lịch sử Huyền Vũ quốc, ít nhất từng có ba vị Hắc Hoàng đem đoản chủy giao cho người khác, để họ đánh giá đúng sai của bản thân.
Đoạn Long chủy trong tay, có thể hiệu lệnh văn quan võ tướng trong thiên hạ, kẻ không theo, trảm không cần tấu. Đơn giản mà nói, ngay cả Hắc Hoàng cũng có thể đâm, còn có việc gì là không được. Biên cương một đống tướng lãnh bằng mặt không bằng lòng, cứ đâm vài nhát, toàn bộ liền thành ngoan, y mới có thể cùng Hắc Ly cấp tốc chạy về cứu giá.
Mặc Bắc phiền toái cào loạn tóc, tặng Đoạn Long chủy là có ý gì, y biết rõ lại như không rõ, y sắp bị Hắc Kình làm cho điên rồi!
Trên bàn hai bó tóc đen buộc lại với nhau nhất thời hấp dẫn ánh mắt y, Mặc Bắc nhíu mày, đây là cái gì... Linh quang chợt lóe, thân hình chấn động, vội vàng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Hắc Kình mái tóc đã đứt đoạn...
“Ngươi, ngươi...” Mặc Bắc mở to hai mắt, suy sụp rũ vai.
Ngươi vì sao không thể buông tha ta, vì sao...
Khóe mắt ẩn ẩn lệ quang, Mặc Bắc có thể nêu ra trăm ngàn khuyết điểm của tên bạc tình đáng chết này, nhưng cho dù đem những khuyết điểm liệt kê ra, biên soạn thành sách, đọc to trăm lần vạn lần... Vẫn là không thuyết phục được trái tim ngốc nghếch đã bị lay động kia...
“Mặc Mặc... Ngươi đang khóc sao... Đừng khóc... Ta đã khiến ngươi... khóc rất nhiều lần... Về sau... sẽ không... sẽ không... lại... Về sau... sẽ không...” Hắc Kình đang mê man, tựa như nghe thấy tiếng khóc, hé mắt nhìn thấy Mặc Bắc khóc đến thương tâm, hắn lòng đau như kim châm, còn tưởng mình tại dương thế bạc đãi Mặc Mặc, đến âm phủ còn tiếp tục khiến y bi thương, không khỏi áy náy nói.
“Ngươi hỗn đản, ngươi là đáng ghét nhất...” Mặc Bắc nước mắt vốn đã thu lại, hiện giờ lại ào ào rơi còn lợi hại hơn, y chưa từng thấy qua dáng vẻ như vậy của Hắc Kình, một cỗ oán hận dồn nén trong lòng toàn bộ phát tiết ra.
“Ta hỗn đản... Ngươi đừng khóc... Ngươi muốn phạt ta như thế nào cũng được... Đừng khóc... Chỉ cần ngươi đừng khóc...” Hắc Kình tự biết kiếp trước hắn nợ Mặc Bắc nhiều lắm, kiếp sau nguyện ý dùng hết thảy bồi thường, những lời khi trước nói không nên lời, hiện tại nghĩ mình đã chết, tất cả đều tuôn ra, cũng không dùng danh xưng『 trẫm 』cao cao tại thượng, trong đầu chỉ nghĩ phải ngừng được lệ của người trong lòng.
“Ngươi luôn khi dễ ta! Hắc Hoàng thì sao chứ, Hắc Hoàng là có thể bẻ gẫy tay ta, Hắc Hoàng là có thể nhốt ta, Hắc Hoàng là có thể đùa bỡn ta sao! Có quyền có thế có gì đặc biệt hơn người, tam cung lục điện thì thế nào! Ta hận ngươi chết đi được!” Nguyên lai y vẫn là có oán hận, chính là dĩ vãng giấu quá sâu, y từng oán hận nói hết ra một lần, nhưng lần đó là nói với hảo hữu, hiện giờ đối mặt đầu sỏ gây chuyện, lại có một loại tâm tình bất đồng.
“Thực xin lỗi... Ta... Ta sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi tay ngươi... không nhốt ngươi... cũng không đùa bỡn ngươi... Kiếp sau không làm hoàng đế... sẽ không quyền... không thế... cũng sẽ không có tam cung lục điện...” Hắn cố hết sức muốn nắm lấy tay Mặc Bắc, lại bị không lưu tình gạt ra.
“Ít gạt người! Ngươi trời sinh phong lưu, sẽ bỏ được mỹ nữ sao!? Ngựa đực bạc tình đáng chết! Không tín nhiệm người thì thôi đi, đừng đụng vào các nàng không phải là được rồi sao, ngươi đầu óc *** dục, cho dù là nữ nhân không tín nhiệm, cũng muốn làm việc hạ lưu kia, làm xong một người lại đổi một người, ghê tởm muốn chết! Không được đụng ta!” Mặc Bắc mặc sức phát tiết bất mãn, mắng! Mắng! Mắng! Đem Hắc Kình mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
“Thực xin lỗi... Sẽ không... Về sau sẽ không... Chỉ có ngươi... Về sau chỉ có ngươi...” Hắc Kình hoang mang lo sợ thề, chỉ cần có thể khiến Mặc Mặc lại có thể một lần nữa nở nụ cười, hắn cái gì cũng đáp ứng.
“Ngươi muốn ta, ta sẽ phải cho ngươi chắc!? Ngươi coi ta là cái gì vậy! Nam xướng* thấp hèn sao!” Mặc Bắc phẫn nộ khóa ngồi trước mặt Hắc Kình, giơ tay hung ác cho hắn một bạt tai, cắn môi dưới, lệ rơi đầy mặt, hình dáng Hắc Kình trước mắt cũng mơ hồ.
Nam xướng: Là kỹ nam đó =.=’
“Không... Mới không phải... Mặc Mặc mới không phải nam xướng...” Nam nhân bị thưởng cho một cái tát tai đương nhiên là sẽ thấy sỉ nhục vô cùng, nhưng Hắc Kình nào có để ý, ý chí sắt đá toàn bộ đều bị nước mắt của Mặc Bắc làm mềm nhũn, tựa như sắp vỡ đê.
“Ta không cần... Ta không cần lại làm thê tử của ngươi, tuyệt không cần! Ta không cần cô linh linh ở lại trong cung điện, chờ ngươi rảnh rỗi sẽ giá lâm sủng hạnh! Ta không cần đáng thương như vậy, ta không cần mất đi tự do, không cần làm vật phụ thuộc mà ngươi có thể có cũng có thể không!” Bóp chặt cánh tay Hắc Kình, y tê tâm liệt phế kêu gào.
“Được được được... Không cần liền không cần... Cũng không muốn...” Hắc Kình cố gắng nâng đầu, thương tiếc hôn đi nước mắt ẩm ướt trên mặt Mặc Bắc, nhìn y thương tâm, lòng hắn cũng nát.
“Ngươi không thể lại gạt ta! Ngươi nghe thấy không! Hàn Nhật*! Nếu ngươi tái lừa gạt ta, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Mặc Bắc nghẹn ngào nói, hai tay gắt gao bám lấy cổ Hắc Kình, qua hơn mười năm, kết quả vẫn là trở về ôm ấp này, ôm ấp từng khiến y đau thấu tâm can.
Không hiểu sao đoạn này Mặc Bắc lại gọi Kình ca là Hàn Nhật nữa =.=’ ai biết xin chỉ giúp với
“Hảo... Đáp ứng ngươi... Đều đáp ứng ngươi... Mặc Mặc...” Tuyệt đối... Tuyệt đối... Không lại phụ ngươi...
Chương ngọt nhất truyện a~ Cũng edit dễ nhứt truyện lun~ Sau chương này là sóng yên gió lặng rồi nhé ^^
Ps: Càng về cuối truyện càng ít comt ít like, thiệt chán, giờ muốn bỏ mà cũng ứ nỡ bỏ nữa T_T~