*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chuyến đi đến YN của Bạch Dịch có thể nói là tiền mất tật mang, trở lại Bạch gia, Bạch gia nổ tung.”Liên Hoa đuổi Alvin đi, cho nó một đống nấm và rau dưa, sau đó chậm rãi tới gần hai má con nhà mình đang thân thiết.
Vợ hắn thực ôn nhu với Tiểu Ngọc Nhi, vợ sờ sờ cái tay mềm mềm của Tiểu Ngọc Nhi, vợ thân thân khuôn mặt nhỏ của Tiểu Ngọc Nhi! Vì cái lông gì không phải hắn? Liên Hoa núp sau cây đại thụ cắn ngón tay, hắn ghen tị với Liên Ngọc.
Liên Ngọc còn thân thân lên mặt vợ! Hắn lại không thể tới gần! Thật quá đáng!
Như vậy không thể được! Nếu vợ hắn về sau thiếu con thì vắng vẻ, hắn đây biết làm sao bây giờ? Không nên không nên, phải nghĩ biện pháp.
Được rồi! Liên Hoa vui vẻ trong lòng, lén lút trở vào không gian.
Đại Bạch đang đứng bên bờ sông suy nghĩ cho bản thân mà tự thương xót. Đám lông uy phong lẫm lẫm của nó! Bao nhiêu sạch sẽ, bao nhiêu xinh đẹp, hiện tại nhìn nó như mắc bệnh rụng tóc, quá ngược rồi!
“Đại Bạch!” Liên Hoa tìm một vòng, thấy Đại Bạch.
“Ngao ô…” Đại Bạch kêu rên thảm thiết, vì cái lông gì mà bạn lữ của chủ nhân lại chạy vào đây? Đại Bạch chảy xuống một giọt lệ hổ, định trốn vào bụi cỏ. Nó không muốn mất mặt với cái tên này!
Sau khi Liên Hoa đến Trúc Cơ thì tốc độ đã không chậm hơn so với Đại Bạch, đương nhiên hiện tại cũng vậy. Đại Bạch đáng thương muốn bỏ trốn bị Liên Hoa một cước giẫm đuôi.
“Ngao ô…”
Đại Bạch thảm thiết tru lên làm Tiểu Ma đã sớm tự giác trốn đi đủ xa cả người phát run! QAQ, chủ nhân ác ma lại tới nữa! Mau chạy. Tiểu Ma kéo con nai chui vào trong núi, núp trong một cái động mà lạnh run.
“Đại Bạch! Mày không phải rất thích Tiểu Ngọc Nhi sao? Còn không nhanh dẫn nó ra ngoài chơi.” Liên Hoa dùng ngữ khí như khi dỗ dành tiểu loli mà dụ dỗ Đại Bạch.
“Ngao ngao ô…” Đại Bạch thấy tránh không được, dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất dùng móng vuốt che mặt giả chết. Chết cũng không theo! Nó sẽ không mang cái bộ dạng xấu phát hờn này ra ngoài đâu! Thanh danh một thời của nó không thể hỏng được, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi hiện tại rất đáng sợ, nó muốn bảo trì khoảng cách an toàn! Đại Bạch rất quyết đoán giả chết.
Liên Hoa: “…” Hóa ra con này không phải thích Liên Ngọc nhất. Xem ra lực sát thương của Tiểu Ngọc Nhi quá lớn, Đại Bạch da dày thịt béo cũng hold không nổi.
Liên Hoa búng ngón tay, mỗi lần vang một tiếng, Đại Bạch giả chết liền run một phát.
“Đại Bạch, ngoan, mang Tiểu Ngọc Nhi đi chơi đi!” Liên Hoa ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu Đại Bạch, vài sợi lông lưa thưa may mắn còn tồn tại trên người lập tức bị vuốt rụng.
“Đại Bạch, lông đuôi mày thật không tồi nha, vậy mà trọc hết một mảng, thật đáng tiếc, chậc chậc…” Liên Hoa sờ cằm: “Không bằng tao giúp mày cạo hết luôn cho rồi!”
Đại Bạch run càng thêm lợi hại.
“Lông trên đầu cũng không tồi đó!” Liên Hoa tán thưởng nói.
“Ngao ô…” Đại Bạch liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi kiềm chế của Liên Hoa, cứu vớt cái đuôi của mình, cuối cùng, vẫn khổ bức —— khuất phục!
“Ngao ô…” Tất cả mọi người đều bắt nạt nó! Nó nhất định phải bỏ nhà trốn đi!
Đại Bạch không tình nguyện nhảy vào linh tuyền, sau một lúc lâu, thương tâm liếm liếm mớ lông đã dài ra của mình, đợi lát nữa còn bị nhổ thêm một lần, nó tình nguyện trọc hết cho rồi!
Đại Bạch theo như ý nguyện của Liên Hoa tha Liên Ngọc đi mất, cách đó thật xa còn có thể nghe thấy tiếng nó kêu rên.
“Vợ à” Liên Hoa lập tức cong mông chiếm lĩnh vị trí của Liên Ngọc, xoay xoay cọ cọ bên người Hạ Chí, lĩnh được mấy cái xem thường của Hạ Chí.
“Vợ, sao tu vi của em lại không tăng trưởng thế?” Liên Hoa cảm thấy mỹ mãn ôm eo nhỏ của vợ, giúp đỡ vợ trông coi đám đồng bọn mồ hôi như mưa, lúc này mới phát hiện tu vi của Hạ Chí vẫn ở hậu kỳ Trúc Cơ.
“Có tên ngu xuẩn nào đó hấp thu hết linh khí, làm hại tôi không có linh khí để tiến cấp đó mà.” Hạ Chí nhẹ nhàng bâng quơ nói, coi như chuyện tình ghê gớm lần này bất quá chỉ là một sự kiện đơn giản.
Liên Hoa vừa nghe liền cảm động, khẳng định vợ yêu vì giúp hắn tiến cấp mới chậm trễ bản thân, thật cảm động.
“Vợ à, anh thật yêu em…” Liên Hoa cảm động muốn hôn lên mặt Hạ Chí.
“Bốp!” Mỏ Liên Hoa bị Hạ Chí tát rụng.
“Vợ à…” Liên Hoa bưng mặt, run rẩy duỗi móng vuốt về phía Hạ Chí, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng vợ mình biến mất. Vì cái lông gì vợ lại đột nhiên lãnh đạm như vậy? Đoạn thời gian đầu rõ ràng nhiệt tình như lửa mà! (Tác giả: Là do hắn nghĩ quá nhiều!)
Liên Hoa té phịch xuống vũng bùn, lúc này mới chú ý tới phụ cận có rất nhiều ánh mắt rình coi! Má nó, đều do đám đồng đội heo này khiến vợ không chịu cho hắn tiếp cận! Vợ nhất định là thẹn thùng!
Liên Hoa hung tợn trừng mắt, đám đồng đội heo lập tức quay ngoắt, người lo đánh quái thì đánh quái, người lo cứu viện thì cứu viện, bọn họ cái gì cũng không thấy! Móa, lão đại và cái tên tiểu bạch kiểm kia thật thân thiết! Móa, lão đại thì ra còn có một mặt ôn hòa ngọt ngào như thế! Móa, hâm mộ tên kia chết mất thôi! Móa, lão đại mặt lạnh đáng sùng bái bên kia cũng muốn xông lên kìa!
Hạ Chí liên tục mấy ngày này không thèm quan tâm đến Liên Hoa, mỗi ngày đều bận rộn, vội vội vàng vàng.
Liên Hoa chỉ có thể ngồi xổm trong góc tường chọt kiến, không phải chỉ là một ít quặng Ngọc Thạch thôi sao? Đồng đội heo thật chậm chạp! Rèn luyện bọn họ thì rèn luyện bọn họ thôi! Sao lại cấm hắn thân thiết? Đã lâu không được ôm vợ thật không vui, cả người khó ở. Liên Hoa chỉ có thể u ám nhìn Đại Bạch thê thê thảm thảm trọc lông ròi lại dài lông, tuần hoàn vô hạn.
Rốt cục, Liên Hoa thật sự chịu không nổi, dứt khoát tự mình mang đám đồng đội heo đi tấn công mạch khoáng. Mệt mỏi? Về nhà uống sữa mẹ đi! Khát? Cho nước bọt! Muốn dừng lại, roi da rất yêu mấy người nha. Liên Hoa hóa thân thành nhà tư bản tà ác chuyên áp bách nô lệ, hắn diễn vai này cực kỳ hoàn mỹ, bức ép, thao luyện đám đồng bọn đến kêu cha gọi mẹ, còn kém chút nữa đã chạy đi ôm đùi lão đại nhà mình hô to: Lão đại, mau mang người của anh về đi, tụi tôi sắp bị ngược chết rồi!
Khương Hoài và Bạch Dịch đến chậm một bước, Lý gia trực tiếp bị xem nhẹ, bởi vì quá yếu, không có lực cạnh tranh.
Bạch Dịch khi đến biết Hạ Chí đã sớm lấy được mấy quặng rồi, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Vì sao bọn họ làm nhiệm vụ lại nhanh như vậy, hắn bị tuột phía sau Hạ Chí. Thật không cam lòng!
Khương Hoài không tỏ vẻ gì, lập tức gia nhập đội thanh lý. Liên Hoa thấy thằng anh họ, lửa trong lòng càng thêm lớn.
Chỗ nào Bạch Dịch coi trọng, Liên Hoa liền mang quân đã được mình cải tạo cực kỳ ngoan ngoãn đi tranh. Tranh được vài lần, Bạch Dịch tức muốn hộc máu, em họ hắn quả nhiên là một tên bạch nhãn lang, giúp đỡ kẻ thù đối phó hắn.
Bạch Dịch giận phải khiếp, nhưng vẫn cố duy trì phong độ. Bởi vì mỗi nơi Liên Hoa đi đều là nơi mà hắn coi trọng trước, luôn bị Liên Hoa giành được. Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Bạch Dịch lật đổ mâm cơm, hai mắt đỏ ngầu muốn tìm ra gian tế trong đội ngũ.
Liên Hoa thảnh thơi nhìn Thủy Kính, nhìn mặt thối của Bạch Dịch, thấy hắn xử lý thủ hạ bên người đã giúp hắn làm không ít chuyện riêng, quả thực là xem đến vui vẻ. Xử lý đi, xử lý đi, tốt nhất là xử lý toàn bộ thủ hạ. Chờ Bạch Dịch thành tư lệnh quang can, cảnh tượng đó thật dễ nhìn.
Liên Hoa cắn hạt dưa, chân bắt chéo, rung đùi.
“Anh Liên! Anh thật lợi hại!” Alvin là tên duy nhất chẳng những không nghiến răng nghiến lợi, ngược lại còn vui vẻ theo Liên Hoa chạy đông chạy tây. Khiến cho Liên Hoa ngại xuống tay. Alvin à, cậu thực sự không phải M sao? Liên Hoa tỏ vẻ ưu thương, tên ngốc này lấy được vài cây nấm là cả ngày có thể cao hứng hò hét, cho ăn cơm lập tức gọi anh anh em em, về sau nếu bị lừa thì biết làm sao?
“Đại ca, bọn họ lại đang thương lượng mục đích kế tiếp!” Alvin kích động, đi theo anh Liên thật tốt quá!
Liên Hoa lấy ra một bao hoa quả to: “Đem cái này phân xuống, ăn xong lập tức bắt đầu.”
“Vâng, anh Liên!” Alvin hưng phấn nhận lấy, chạy nhanh ra ngoài, hé hé, đi theo anh Liên có quả ăn.
“Bên trái ba con, bên phải hai, bên kia có cây liễu biến dị, đừng nướng cháy nó, giữ lại làm tiêu bản, mang vảy rắn về nghiên cứu.” Liên Hoa đứng trên một gò đất cao, chỉ huy đồng bọn thanh lý một quặng ngọc.
Bạch Dịch mang theo người cẩn thận đi vào, thấy trường hợp này.
“Ồ, anh Dịch, sao lại ở đây! Ngại quá, anh tới chậm rồi, nơi này tụi tôi đã chiếm trước.” Liên Hoa đối với Bạch Dịch sắc mặt khó coi giống như ăn phải phân trâu mà phất tay, tỏ vẻ nơi này đã có chủ.
“Tiểu Hoa, thật là trùng hợp…” Bạch Dịch từ kẽ răng phun ra một câu.
“Đúng vậy, đúng vậy, anh Dịch, chúng ta thật đúng là có duyên phận!” Liên Hoa liên tục gật đầu, giống như chuyện hắn ở đây gặp được Bạch Dịch thật đáng để cao hứng. Hắn cao hứng thiệt mà.
“Không biết Tiểu Hoa sao lại như vậy nhanh tìm được quặng này?” Bạch Dịch miễn cưỡng nhẫn nại xúc động muốn chém chết Liên Hoa, nhất là cái bản mặt tươi cười sáng lạn kia.
“Anh Dịch, đây là chuyện cơ mật của Hạ gia chúng tôi, không thể tùy tiện nói ra!” Liên Hoa đầu tiên là khẩn trương nhìn thoáng qua một thủ hạ đắc lực bên người Bạch Dịch, sau đó mới trưng ra biểu tình vờ như thờ ơ.
Bạch Dịch sao lại không phát hiện động tác nhỏ đó của Liên Hoa. Lý trí nói cho hắn đây là một cái bẫy, nhưng Bạch Dịch vẫn nhịn không được hoài nghi, có phải người bên cạnh phản bội hắn hay không? Bạch Dịch nhìn thoáng qua thủ hạ bên người, tên thủ hạ kia trong lòng chợt lạnh, chỉ cảm thấy mình sắp gặp phải tai ương.
Chỉ vì trong khoảng thời gian này, Bạch Dịch muốn xử lý không ít người vẫn luôn đi theo hắn, khiến thủ hạ bên dưới hoảng tâm. Tên thủ hạ này trong lòng căng thẳng, hiểu được chỉ sợ về sau Bạch lão đại cũng sẽ không còn tin tưởng mình, bệnh đa nghi của Bạch Dịch quá nặng. Hắn ở nơi của Bạch Dịch đã không có tiền đồ, thậm chí còn có khả năng mất mạng!
Bạch Dịch lại mang theo người xám xịt rời đi. Không đi thì còn có thể làm gì? Đánh cũng đánh không lại, cướp cũng cướp không nổi. Bạch Dịch cảm thấy Liên Hoa chỉ chờ mong hắn mang người xông lên đánh nhau, bộ không thấy bản mặt Liên Hoa đầy thất vọng khi hắn mang người rời đi sao?
Vào ban đêm, Bạch Dịch đã nghĩ tốt kế hoạch xét xử tên thủ hạ kia, ai biết rằng lại không tìm thấy người! Tên thủ hạ đó đã mang theo những người có giao tình tốt với mình phản lại Bạch Dịch.
“Hừ, kẻ vô dụng bất lực còn muốn chúng ta đi theo sao?!” Tên thủ hạ chỉ lưu lại một câu như vậy, sau đó mang theo một phần ba người trong đội Bạch Dịch nghênh ngang rời đi, tìm Liên Hoa nương tựa.
Liên Hoa cười ha hả tiếp nhận bọn họ, đương nhiên, hắn sẽ không thu người vào đội ngũ của Hạ gia, chỉ tạm thời che chở cho bọn họ, không cho Bạch Dịch ‘thanh lý’. Sau lại cho đám người này thành lập một đội đánh thuê, phát triển rất tốt.
Bạch Dịch tức muốn hộc máu, đập hư tô cơm, lập tức phải người đi tìm Liên Hoa gây phiền toái.
“Anh Dịch, bọn họ đã rời khỏi đội ngũ của anh, hiện tại tự do, căn cứ sớm đã có quy định, không thể tùy tiện, anh không có quyền lợi mang bọn họ đi.” Liên Hoa cười tủm tỉm nhìn Bạch Dịch nổi trận lôi đình.
“Bọn họ đều là thủ hạ của tao!” Bạch Dịch hai mắt phun ra lửa, hận không thể xẻ Liên Hoa thành tám khối.
“Hiện tại đã không còn! Anh Dịch có hợp đồng thuê sao? Có hợp đồng không? Không có không được nói lung tung!” Căn cứ đã sớm quy định, cá nhân muốn gia nhập thế lực nào thì phải ký tên lên hợp đồng. Bạch Dịch lúc trước vì biểu hiện mình là một người đại lượng, nên không để bọn họ ký tên bán mình, cũng không ký hợp đồng làm thuê. Không nghĩ tới hiện tại trở thành tình huống hắn tự bê đá đập lên chân mình.
Cuối cùng, Bạch Dịch xanh mặt rời đi, hắn sợ nếu còn tiếp tục đối mặt với Liên Hoa, hắn sẽ không khống chế nổi chính mình, đến lúc đó bản thân lại chịu thiệt. Trở lại trú địa nhà mình, Bạch Dịch lại đập vỡ nồi cơm.
Người trong đội hậu cần âm thầm kêu khổ, cái nồi đó là bọn họ mượn đó! Bị Bạch lão đại đập hư, bọn họ không làm cơm được không nói, lấy nồi đâu trả mới là chuyện lớn!
Vài ngày kế tiếp đội Bạch Dịch ăn thức ăn nếu không phải nướng, thì cũng là nướng, còn bởi vì đập hư nồi của người ta, nên bị hung hăng thoá mạ một phen.
“Sớm biết vậy đã đi theo Tiểu Lưu cho rồi, hiện tại người ta sung sướng bao nhiêu!” Vài người vây lại cùng một chỗ nói nhỏ.
Bạch Dịch nghe thấy, tức chết khiếp, lại phát tiết không được. Cũng không thể khiến nhân thủ xói mòn.
Đoạn thời gian kế tiếp, bởi vì vợ vẫn không cho Liên Hoa gần gũi, nên hắn tiếp tục tiêu xài tinh lực dư thừa của mình bằng cách ngẫu nhiên nhìn Liên Ngọc, thưởng thức một chút cảnh tượng Đại Bạch phong độ biến thành bộ đáng túng quẫn, hoặc là cầm Thủy Kính coi Bạch Dịch nóng giận đập đồ như coi phim.
Khương Hoài và Lý Vân Nam tương đương thức thời, không tới gần chiến tràng của hai người, chỉ thành thành thật thật tự chiếm địa bàn cho mình.
Liên Hoa thu thập tốt nơi nào, Hạ Sơ liền phái binh lực đến đóng ở, lại chiêu nhân thủ khai thác. Ngọc Thạch so với bình thường càng thêm hút hàng.
Tính tình Bạch Dịch bị Liên Hoa phá hư, bởi vì cho dù hắn có tự mình ra trận, không nói mục tiêu quặng ngọc với bất luận kẻ nào, nhưng Liên Hoa vẫn có thể tới trước Bạch Dịch, tùy tiện tỏ vẻ chỗ này là của tôi.
Hai tháng trôi qua, Bạch Dịch ngay cả một quặng ngọc nhỏ sản lượng ít cũng không cướp được. Lần này hắn thật sự hộc máu. Bởi vì Bạch Dịch kích động quá độ, không cẩn thận ra tay với Liên Hoa, bị Liên Hoa ‘phòng vệ chính đáng’, một cước đạp ngay chính giữa ngực. Phun máu.
Alvin cười ha ha nhìn, cảm thấy anh Liên đẹp trai ngây người, ngầu bá cháy! Mạch khoáng YN được phân chia hoàn tất, Bạch Dịch cái gì cũng không có, ngược lại mất rất nhiều nhân thủ, trở nên xấu tính vô cùng, ai cũng không dám tiếp cận hắn.
Mọi người dẹp đường hồi phủ. Về phần Bạch Dịch có chủ ý đi đánh nước láng giềng hay không, Liên Hoa tỏ vẻ muốn đi tìm chết thì tự đi đi!
Chuyến đi đến YN của Bạch Dịch có thể nói là tiền mất tật mang, trở lại Bạch gia, Bạch gia nổ tung.
Thằng cha đáng mến của Bạch Dịch và thằng em đáng yêu của hắn lập tức nhoi lên, đám trưởng lão trong gia tộc cũng thập phần không hài lòng. Bạch Dịch sứt đầu mẻ trán, trước sau đều có địch. Càng khiến hắn buồn bực phát điên chính là Tưởng Tư Nhã cư nhiên chạy mất!
Ả đàn bà mà hắn vẫn tự cho là nắm trong lòng bàn tay dám tặng cho hắn một phát trúng tim, đầu phục thằng em hắn, khiến rất nhiều chuyện hắn không thể đưa ra sáng đều phơi bày hết ra ngoài. Kết quả, Bạch Dịch triệt để bị Bạch gia kéo khỏi vị trí gia chủ, sung quân ra biên cương!
Bạch Dịch tức muốn chết, mang theo thủ hạ đi mất, ai cũng không biết hắn chạy đi đâu. Đương nhiên, trừ bỏ Hạ Chí và Liên Hoa.
Bạch Dịch vừa biến mất, Bạch gia tự nhận bản thân không tồi bắt đầu ngươi chết ta sống tranh quyền đoạt lợi. Thằng em của Bạch Dịch còn tưởng rằng mình nắm chắc thắng lợi trong tay, có cha mình duy trì, vị trí gia chủ khẳng định là của mình. Không nghĩ tới cha hắn lại cho hắn một đao. Hắn không thể trơ mắt chịu ấm ức, hắn liền cho truyền ra ngoài chuyện dị năng không thể tiến cấp của cha mình.
Vì thế, Bạch gia càng thêm hỗn loạn. Chờ những người cậy già lên mặt phục hồi tinh thần lại, Bạch gia đã lung lay sắp đổ, còn bị ngoại nhân bất động thanh sắc đoạt mất phần lớn quyền lợi. Đó là một đoàn đánh thuê lấy đi căn cứ Vân Thành làm cứ điểm, đoàn đánh thuê đó lấy tên là Lão Hổ dong binh đoàn, đội trưởng là Lưu Đại Hổ!
Bạch gia choáng váng, rốt cục nhớ tới khi Bạch Dịch còn chống đỡ đã tốt đẹp thế nào, lập tức nghĩ cách tìm Bạch Dịch trở về cứu giúp, nào biết rằng Bạch Dịch như thể đã hoàn toàn bốc hơi, tìm không ra tin tức.
“Cảm ơn cậu, người anh em!” Lưu Đại Hổ hưng phấn xoa tay: “Anh chưa từng nghĩ tới có thể trở thành thủ lĩnh của một căn cứ lớn!”
“Đó là do anh Hổ có năng lực ấy chứ, Bạch gia hiện tại bất quá chỉ là châu chấu sau thu, nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu.” Liên Hoa mỉm cười với Lưu Đại Hổ, tay nâng chén.
“Ha ha ha, ít nhiều vẫn nhờ cậu Liên đây ra tay giúp!”
“Không cần khách khí, chúng ta cũng là do nhu cầu thôi.”
“Đến, uống rượu, uống rượu! Cậu đó, anh em với nhau sao không lấy rượu tốt ra đãi, đợi lát nữa phải đưa anh mấy bình đấy!”
“Không thành vấn đề!” Liên Hoa cùng Lưu Đại Hổ nhìn nhau, cười ha ha.