*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nhân sinh luôn tràn ngập kỳ ngộ và thách thức”Lúc Triệu Tiểu Long năm tuổi, ba mẹ nó thường xuyên cãi nhau, ba nó còn muốn động thủ đánh nó với mẹ.
Cơ thể nho nhỏ của nó được mẹ ôm vào trong ngực gánh hết lửa giận của ba. Nó không biết ba vì sao lại giận dữ như vậy, nó cũng không biết vì sao ba muốn đánh nó với mẹ. Nó chỉ nghĩ rằng nó làm không đủ tốt, khiến ba giận.
Vì thế nó cố gắng tự mình hiểu chuyện. Mỗi lần trường học tổ chức kiểm tra toàn khối. Mẹ sẽ ôm nó, cổ vũ nó. Tính tình ba cũng sẽ tốt một chút, không đánh nó với mẹ. Vì thế mà nó càng thêm cố gắng.
Nhưng ba vẫn thường xuyên không về nhà, mẹ rõ ràng cười với nó, nhưng nó vẫn từng thấy mẹ khóc. Nó quyết định về sau phải chăm sóc tốt cho mẹ, tuyệt đối không khiến mẹ thương tâm.
Mạt thế đột nhiên đến vào ngày đó, nó vừa lúc đi tham gia khóa học bổ túc. Nó muốn lấy thành tích tốt nhất, nên nó đã rất cố gắng, cố gắng học tập.
Nhưng hết thảy đều thay đổi. Rõ ràng là người quen, lại lộ ra biểu tình dữ tợn. Triệu Tiểu Long rất sợ hãi, nó liều mạng chạy, liều mạng trốn, may là, chỗ nó học bổ túc rất ít người, vóc dáng nó lại nhỏ, linh hoạt, nên may mắn đào thoát.
Kế tiếp, chính là ác mộng. Triệu Tiểu Long về đến nhà, lại phát hiện trên cổ mẹ bị cào rách một miếng thịt, máu đỏ sẫm gần như chuyển thành đen không ngừng chảy ra ngoài.
“Mẹ, mẹ!” Triệu Tiểu Long nhào qua, ôm lấy mẹ mình.
“Tiểu Long, Tiểu Long, nhanh, mau giết mẹ đi, chặt đầu mẹ! Mẹ không muốn biến thành bộ dáng kia!” Mẹ Triệu Tiểu Long liều mạng chỉ vào một thi thể không đầu tanh tưởi ở cửa, Triệu Tiểu Long hiểu, đó là bà Lưu – hàng xóm của bọn họ. Bà Lưu biến thành tang thi, cắn mẹ, bị mẹ giết chết, hiện tại mẹ muốn mình giết mẹ.
“Không… Không!” Triệu Tiểu Long liều mạng lắc đầu: “Con không muốn, con không muốn!” Triệu Tiểu Long khóc lớn.
“Nghe lời, Tiểu Long.” Mẹ Triệu Tiểu Long gắt gao bắt lấy tay nó: “Nhất định phải nghe lời mẹ, đi tìm ba con, ba con là thân nhân duy nhất của con, nhất định phải tìm được ông ấy. Nếu như sau này có cơ hội thấy ông bà ngoại, nói với bọn họ, con gái hai người vì không nghe lời hai người, phải chịu báo ứng…. Con trai của mẹ nhất định phải sống, nghe chưa? Con nhất định phải sống, đi tìm ba con, đi tìm ông bà ngoại đi…” Mẹ Triệu Tiểu Long vẫn tin tưởng vững chắc rằng người đàn ông kia nhất định sẽ bảo hộ tốt cho con mình.
Triệu Tiểu Long liều mạng lắc đầu, lại liều mạng gật đầu: “Mẹ, mẹ cố một chút, con kêu xe cứu thương cho mẹ, đừng bỏ con, mẹ!”
“Đi tìm ba con, đi tìm ông bà ngoại… Còn có, giết mẹ…” Người phụ nữ ngày thường vẫn luôn xinh đẹp nay hai mắt mở lớn, lưu luyến nhìn con trai mình, móng tay bắt đầu dài ra, sắc mặt bắt đầu biến đen. Bà chỉ chuyên chú nhìn Triệu Tiểu Long: “Con lớn lên thực giống ông ngoại… Ba… Mẹ… Con…” Mẹ Triệu Tiểu Long không nói nổi gì nữa, đồng tử khuếch tán, hơi thở ngừng lại…
Triệu Tiểu Long ngơ ngác ôm mẹ nó, nhìn chiếc rìu bên cạnh cái đầu của bà Lưu.
Thân thể mẹ nó dần lạnh lẽo, bắt đầu run rẩy, khóe miệng chảy ra chất lỏng tanh hôi. Ánh mắt đỏ sậm trở nên trống rỗng, không còn có chút ôn nhu của ngày trước, chỉ có —— sự thèm ăn.
Triệu Tiểu Long buông mẹ mình ra, cầm lấy rìu: “Mẹ nhất định không muốn biến thành loại quái vật này, con nghe theo mẹ…”
Máu tươi vẩy ra, nhuộm đỏ quần áo Triệu Tiểu Long. Triệu Tiểu Long ôm đầu mẹ mình, vuốt hai mắt mẹ nhắm lại. Người phụ nữ xinh đẹp nhưng tiều tụy này vẫn được bảo trì thể diện đến cuối cùng.
Triệu Tiểu Long kéo chăn ra, đắp lên thi thể mẹ, nhìn một lần cuối cùng, rồi xoay người rời đi, nó nghe theo mẹ, đi tìm ba.
Sau đó thì sao? Xảy ra cái gì?
Nó tìm được ba, còn cùng ba theo quân đội chạy trốn. Cuối cùng, ba gặp được một ả đàn bà hung hăng. Hay ít nhất trong mắt nó ả ta là như vậy. Ả không thích nó, chỉ thích ba nó, ba nó mỗi ngày lượn tới lượn lui bên người ả. Lại sau đó, ba bỏ nó.
Ba nó còn là một dị năng giả. Là một lực lượng dị năng giả. Ả đàn bà kia nói nó chỉ là một tên phế vật không có dị năng, ba nó cũng cho rằng như vậy, nói rất nhiều lời hay, kết quả vẫn bỏ nó lại.
Vốn dĩ, nó tưởng nó sẽ phải đợi ở đây cả đời để chờ ba đến đón, đợi đến khi bản thân đói chết? Khát chết? Bị tang thi giết chết? Hay là bị đồng loại ăn luôn?
Nhưng mà, sau này, nó lại gặp một cô bé. Cô bé hoang mang nhìn nó đang cuộn mình trong góc, dưới ánh nắng, cô bé tựa như một thiên sứ nhỏ.
“Anh, anh đói bụng sao? Sao anh ngủ ở trong này?” Con bé nghiêng cái đầu nhỏ nhìn nó.
“Tôi…” Triệu Tiểu Long há miệng muốn nói, lại phát hiện yết hầu mình giống như vỡ ra, trong cổ đầy mùi máu tươi, nó nói không ra lời.
“Này, cho anh!” Con bé đặt vào tay nó một cái bình nước, còn khẩn trương nhìn đông nhìn tây: “Suỵt, anh đừng nói cho người khác biết nha, cái này là anh hai lén giữ lại cho tui, anh hai tới tìm rồi, tui phải đi.”
Con bé chạy mất, đột nhiên quay đầu lại: “Nếu đã đáp ứng với mẹ sẽ sống sót, vậy nhất định phải sống cho tốt.”
“Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ em đâu rồi?”
“Anh hai, em ở đây!” Con bé vẫy tay rồi chạy đi xa.
“Không phải nói em đừng chạy loạn sao? Sao em lại lau hết thứ trên mặt đi rồi?”
“Tại không thoải mái.”
“Được rồi, quay về nào, về sau đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ.”
“Dạ…”
Hai đứa nhỏ đi mất, Triệu Tiểu Long ôm bình nước vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể, hung hăng rót vào miệng. Nó muốn sống, nhất định phải sống!
Rất nhanh, hai anh em cô nhi ở thôn Hà gia có nhiều thêm một người bạn.
Sau này, bọn nó ra bờ sông tìm thức ăn nhặt được một người. Chất lượng quần áo của người kia tốt lắm, trong sông thậm chí còn tràn đầy cá biến dị, vậy mà không chết.
Nó với một thằng nhóc khác vụng trộm đưa người nọ vào ở trong một túp lều nhỏ, thậm chí vì để người kia ngủ thoải mái, còn cởi quần áo người ta ra phơi khô, ba đứa bọn nó thì cuộn mình ngủ say bên cạnh người nọ.
Người kia khắp thân đấy vết thương, Triệu Tiểu Long từng nghĩ hắn sống không nổi nữa, nhưng miệng vết thương hắn lại từng ngày khép lại, khí sắc cũng ngày càng tốt hơn. Bọn nó đều đang đợi một cơ hội, cho dù có bị chê cười đi nữa.
Sau đó, người kia tỉnh. Triệu Tiểu Long biết, bọn nó đã thành công. Bọn nó đã có hi vọng và tương lai.
Nhân sinh luôn tràn ngập kỳ ngộ và thách thức, ít nhất bọn nó đã bắt được cơ hội thay đổi một đời.
Sau đó, bọn nó cùng nhau tu luyện, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đấu đá với người kia.
Triệu Tiểu Long rất sùng bái hắn, nhưng Triệu Tiểu Long tuyệt đối sẽ không nói ra. Tiểu Ngữ cũng rất thích hắn, Triệu Tiểu Long ghen tị vô cùng. Nhưng nó lại đánh không lại hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Ngữ làm nũng trong lòng người kia.
Sau này, chạy trốn, tu luyện, ly biệt. Nó từ một phế vật bị vứt bỏ, biến thành một dị năng giả mà mỗi người đều phải hâm mộ. Ai cũng không dám khinh thường nó. Nhưng, trong lòng nó còn có oán hận. Nó hận kẻ đã bỏ rơi nó và mẹ, nó hận kẻ đã khiến mẹ đuổi theo hạnh phúc tới miệt mài, cuối cùng lại đổi lấy kết quả đầu rơi máu chảy, còn mất cả mạng.
Nó muốn trả thù! Triệu Tiểu Long chỉ cảm thấy trong thân thể có một quả bom sẽ tùy thời nổ mạnh. Nếu như không thể dỡ bỏ, sớm hay muộn cũng sẽ phát nổ, khiến chính nó phải tan xương nát thịt.
“Anh Tiểu Long, anh Tiểu Long, anh sao lại ngủ ở đây?! Sẽ bệnh đó.” Hà Ngữ đứng bên cạnh Triệu Tiểu Long, lắc bả vai nó.
Triệu Tiểu Long mơ mơ màng màng mở to mắt, mới phát hiện nó cư nhiên ngủ trong viện: “Sao lại nghĩ tới chuyện trước kia chứ?” Triệu Tiểu Long dụi mắt, lẩm bẩm nói.
“Anh Tiểu Long, anh nói gì vậy?”
“Không có gì, Tiểu Ngữ có việc gì sao?”
“Anh Tiểu Long, người anh bảo bọn họ hỏi thăm đã tìm được.” Hà Ngữ cầm một sấp giấy trong tay: “Đều ở trong này, cho anh.”
“Cám ơn Tiểu Ngữ.” Triệu Tiểu Long cười sáng lạn, nhận thứ trong tay Hà Ngữ.
“Anh Tiểu Long, anh rất vui vẻ sao?”
“Đương nhiên, Tiểu Ngữ, anh từ từ xem, em cứ đi làm chuyện của em đi.” Triệu Tiểu Long lắc lắc thứ trong tay.
“Anh vui là tốt rồi, em đi trước.”
Triệu Tiểu Long cười nhìn bóng dáng Hà Ngữ biến mất, quay đầu lại lộ ra một nụ cười khát máu. Rốt cục, tìm được rồi sao? A, ba ơi, con trai ba đã trở lại. Triệu Tiểu Long mở sấp giấy trong tay ra.
…
Triệu Duyên Khánh trong khoảng thời gian gần đây cảm thấy rất không hay ho, những người vốn cùng đoàn đánh thuê của bọn hắn giao hảo rất tốt đột nhiên trốn tránh, thấy bọn hắn như thấy quỷ. Thậm chí từ chối hợp tác, hợp đồng đã ký cũng bị xé, còn tình nguyện bồi thường cho bọn hắn một đống tinh hạch.
Tuy rằng được bồi thường, Triệu Duyên Khánh vẫn cảm thấy rất xui, cứ xuống dốc như vậy, đoàn đánh thuê bọn hắn làm sao nhận nhiệm vụ đây? Vốn đoàn của bọn hắn không lớn, dị năng giả cũng không nhiều. Vài đoàn đánh thuê đã ký hiệp nghị, nhận nhiệm vụ, vừa lúc cục diện thắng trận, vậy mà một đám vì sao đều nuốt lời?
Triệu Duyên Khánh cực kỳ mất hứng chuẩn bị quay về Vu gia. Hắn nghĩ rằng Vu Thiến Thiến là con gái của một vị quan chức ở kinh đô. Ai ngờ bất quá chỉ giữ một chức vụ nho nhỏ. Sau mạt thế gia tộc này đã xuống dốc, phải dựa vào Vu Thiến Thiến – một Thủy hệ dị năng giả và hắn – một lực lượng dị năng giả mới miễn cưỡng trụ vững. Người của Vu gia còn dám xem thường hắn.
Cơm ăn áo mặc của những người đó đều dựa vào đoàn đánh thuê của hắn mang tới, cư nhiên còn dám cau mày nhếch mép với hắn. Nếu không phải Vu Thiến Thiến là một Thủy hệ dị năng giả, hắn đã sớm mặc kệ. Bằng vào thân phận lực lượng dị năng giả cấp năm của hắn, ở nơi nào không tốt?
Triệu Duyên Khánh nghĩ nghĩ, vẫn là đi siêu thị Hạ gia mua hai quả táo. Chậc chậc, hai quả táo như vậy phải tốn những hai viên tinh hạch cấp ba, thật xảo trá.
Triệu Duyên Khánh đau lòng thanh toán tinh hạch, mang hai quả táo về nhà.
Còn chưa kịp vào cửa, Triệu Duyên Khánh đã nghe tiếng thở dốc ái muội từ trong phòng truyền ra. Hắn thường xuyên cùng Vu Thiến Thiến làm cái việc kia, làm sao không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì?
Triệu Duyên Khánh hai mắt đỏ lên, một cước đá văng cửa chính. Đối với hắn mà nói, trọng lượng cánh cửa này hoàn toàn không tồn tại.
” Triệu, anh về rồi!” Vu Thiến Thiến một chút cũng không tỏ thái độ nào giống với một người bị bắt gian, ả chỉ đẩy gã đàn ông vẫn đang đè nặng trên người mình ra, còn lẳng lơ sờ soạng mấy cái trên thân gã, khiến gã thoải mái cúi đầu cười.
“Vu Thiến Thiến, cô có biết mình đang làm cái gì không?” Triệu Duyên Khánh cố kiềm chế để không bóp nát quả táo hắn mới mua.
“Làm cái gì? Đương nhiên là cùng đàn ông làm chuyện đó!” Vu Thiến Thiến lơ đễnh nói, cũng không ngại chính mình còn lõa thể.
“Cô còn dám nói sao? Tôi con mẹ nó ở bên ngoài liều mạng, cô thì ở trong nhà nuôi đàn ông.” Triệu Duyên Khánh cũng không quá thích Vu Thiến Thiến, nhưng việc này phạm vào tôn nghiêm đàn ông của hắn, hắn chịu không nổi.
“Ngượng quá, từ hôm nay trở đi anh đã không còn là người trong cái nhà này, Vu gia đã sớm muốn đuổi anh đi rồi.” Gã đàn ông còn đang xích lỏa kéo Vu Thiến Thiến ôm vào trong ngực, trước mặt Triệu Duyên Khánh hôn ả thật sâu. Vu Thiến Thiến cười khanh khách không ngừng.
Triệu Duyên Khánh bị đuổi ra khỏi Vu gia.
“Anh lúc trước đến như thế nào, vậy cứ đi như thế ấy đi!” Vu Thiến Thiến nghiêng đầu, nói như vậy.
“Tao cũng không hiếm lạ gì loại đàn bà gặp ai cũng lăn lên giường đâu!” Triệu Duyên Khánh xanh mặt, đội viên đoàn đánh thuê của hắn đã ký khế ước với Vu gia, hắn đương nhiên không thể mang đi.
Triệu Duyên Khánh muốn đi công hội Dong Binh, lại đột nhiên phát hiện hắn động không được, thân thể không tự chủ được hướng về một phía mà đi, đến một ngõ nhỏ cách xa hỗn loạn bên ngoài. Đầu óc Triệu Duyên Khánh trống rỗng, chờ khi hắn tỉnh lại, hoảng sợ phát hiện mình đang nằm trong một đống rác, xung quanh là đủ loại rác rưởi bốc mùi hôi thối. Mà thứ dị năng khiến hắn vẫn luôn kiên trì tin tưởng, cho rằng mình nhất định có thể Đông Sơn tái khởi. Lại không có!
…
Vu Thiến Thiến đuổi Triệu Duyên Khánh đi, người Vu gia đều rất vừa lòng. Không phải chỉ là một lực lượng dị năng giả thôi sao? Làm sao xứng với Thiến Thiến Thủy hệ dị năng giả của bọn họ.
“Thiến Thiến, một dị năng giả chẳng phải rất hiếm hoi sao?”
“Mẹ, mẹ sao lại thế? Đã nói rất nhiều lần rồi, hắn chính là một dị năng giả cấp sáu!” Vu Thiến Thiến tặng cho một cái xem thường, hưng trí bừng bừng mở lễ vật mà gã đàn ông tặng cho mình: “Mẹ xem có người thường nào có thể có được nhiều thứ do Lục Thành sản xuất như vậy!”
“Đúng vậy! Ồ, đây là dâu tây biến dị! Thật to, mau ăn, để lâu sẽ bị hỏng.”
“Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết có ăn, chờ hắn đến rồi lại ăn, mẹ chuẩn bị tốt thức ăn chưa? Phải phong phú một chút, đừng để người ta xem nhẹ.”
“Yên tâm đi, Thiến Thiến, đều là đồ tốt nhất, ước chừng Vu gia chúng ta sắp có tinh hạch dùng nửa năm cũng chưa hết đấy! Tuyệt đối sẽ không khiến bạn trai con khinh thường.”
“Vậy là tốt rồi.”
…
“Này cậu, cậu bảo tôi đi câu dẫn ả đàn bà kia, tôi làm rồi, tên đàn ông kia cũng bị đuổi đi, chậc chậc, tư vị của dị năng giả tôi lần đầu tiên được nếm thử đấy! Hương vị rất tốt.”
“Ừ, đây là thù lao.” Một người khoác áo choàng ném cho gã đàn ông nọ một cái túi nhỏ.
Gã tiếp được, mở ra liền thấy thứ bên trong, lập tức lộ ra tươi cười nịnh nọt, ngay cả thần sắc cũng thay đổi: “Này cậu, cậu thật sự không suy xét nếm thử tư vị của tôi sao? Của tôi so với đàn bà cũng không kém đâu!” Gã cố ý để lộ ra xương quai xanh của mình.
“Cút! Không có hứng thú.”
“Rồi rồi rồi!” Gã cất kỹ tinh hạch, vội vàng cút đi.
“Thật là một tên quái nhân! Ra giá cao chỉ để đuổi một tên dị năng giả, còn để mình đi câu dẫn một dị năng giả khác. Cũng chỉ có như vậy thôi…” Gã đàn ông liếm liếm môi: “Tư vị dị năng giả thật tốt. Đáng tiếc! Cho dù đó là một dị năng giả, thì cũng chỉ là một ả đàn bà! Lần này kiếm được đủ vốn rồi, mình sẽ đổi căn cứ! Có nên đến căn cứ Hi Vọng hay không đây? Nghe nói làng chơi nơi đó có rất nhiều khách xa hoa. Lại an toàn, thu vào lại cao, nhưng phí định cư lại rất đắt. Kệ, đắt thì đắt! Nhưng an toàn!” Gã rất nhanh rời khỏi.
Vu Thiến Thiến không đợi được bạch mã hoàng tử của mình, lại đợi được tin tức lính đánh thuê nhà mình đi ăn máng khác. Bọn họ ra giá cao, bắt phải giải trừ khế ước.
Vu Thiến Thiến vô lực phản đối, muốn tìm Triệu Duyên Khánh trở về chủ trì đại cục, lại tìm không thấy người.
Vu gia rất nhanh tan đàn xẻ nghé, Vu Thiến Thiến cũng bị một tên đàn ông biến thái đã sớm thèm nhỏ dãi ả từ lâu mang đi mất. Mà chuyện ả bị mang đi, hết thảy là do ba mẹ ả vì sinh hoạt tốt đẹp về sau mà tự nguyện lừa ả, bán đi.
…
“Mẹ, mẹ thấy không? Những người đó đều đã chịu báo ứng. Đáng tiếc con vẫn chưa tìm thấy ông bà ngoại. Chỉ cần con còn sống, thì sẽ không từ bỏ…”
Triệu Tiểu Long phất áo choàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. Thời tiết hôm nay thật tốt!