Bạch Liên Nhuộm Đỏ

Chương 2


Phụ thân,...Tổ mẫu,...Di nương,...Ngọc Lan,...Mạc Thanh.

Không! Đừng mà! Đừng bỏ lại ta! ĐỪNG MÀ!!!
Cô ngồi bật dậy, sờ tay lên mặt, nhìn xung quanh căn phòng." Mình chưa chết sao, mình đã tự sát ngay sau Mạc Long cơ mà.

Hay đây là âm phủ, không đúng nếu là âm phủ thì giờ ta đã được gặp tổ mẫu, phụ thân, di nương, Ngọc Lan và cả Mạc Long.

Vậy đây là đâu, sao lại giống với phủ đệ của phụ thân thế nhỉ?!" cô đang trong vòng suy ngẫm thì chợt bị tiếng gõ cửa làm giật mình.
...***CỐC CỐC CỐC...
- Tiểu thư, người có ở trong đó không?
Cô nghe giọng tỳ nữ bên ngoài giống hệt giọng của Ngọc Lan tỳ nữ thân cận của cô.

Không nghĩ nhiều cô khoác vội y phục chạy ra ngoài cửa, mở cửa.

Cô không khỏi xúc động khi một lần nữa lại gặp được tỳ nữ thân cận của cô.
- Ngọc Lan là em đúng không, đây không phải mơ đúng không.
Khoé mắt cô ửng đỏ, nhìn về phía cô tỳ nữ, cảm xúc của cô bỗng dâng trào, hai dòng lệ chảy xuống gò má đang ửng đỏ của cô.
- Tiểu thư, người làm sao thế.

Sao lại khóc thế này.
Nhìn thấy tỳ nữ có dáng vẻ khẩn trương, cô nắm lấy tay tỳ nữ, đôi môi hồng của cô khẽ động đậy, nhìn tỳ nữ trước mặt, cô cười nhẹ
- Ngọc Lan phụ thân ta đâu, người đâu rồi.
- Lão gia ngài ấy đang ở thư phòng của lão phu nhân ạ.
Giây phút ấy tim Bạch Hi Vân dường như muốn ngừng đập, khi nghe tin phụ thân, tổ mẫu mình vẫn ở đây.

Cô bỏ mặt Ngọc Lan đang ngờ nghệch, chạy một mạch về phía thư phòng của tổ mẫu." Tổ mẫu và phụ thân vẫn còn sống sao, tốt quá, tốt quá rồi!".

Cô giật mình ngộ ra " Trời đất đã nghe thấy được lời thỉnh cầu của ta sao, để cho ta được sống lại lần nữa, được nắm bắt cuộc đời lại lần nữa, đúng vậy, chắc chắn là như vậy.

Cảm ơn trời đất đã không phụ ta, cho ta thêm một cơ hội để làm lại, ngươi yên tâm Đường Thanh Hoa ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi đau khổ mất đi người mình yêu là cảm giác thế nào!".

- Tiểu thư đợi nô tỳ với!
- Ngọc Lan em nhanh lên
Đến trước thư phòng của tổ mẫu cô bỗng dừng lại, không hiểu vì sao cô không dám bước vào, đôi chân cô bất giác cảm thấy nặng nề, chắc do cô cảm thấy không tự tin bề suy đoán của mình, bắt đầu sợ hãi.
- Tiểu thư người sao thế sao lại không vào.
- Ta...Ta...Ta không biết nữa ta...
Đột nhiên trong thư phòng vọng ra tiếng của một người đàn ông, giọng nói của ông ta giống hệt giọng nói của phụ thân cô.
- Tiểu Hi Vân là con sao?
- Sao con lại không vào.
Cửa được mở ra,cô nhìn thấy phụ thân của cô, không kìm nén được niềm hạnh phúc khi nhìn thấy phụ thân, cô đã bật khóc nức nở.

Như vừa trải qua một thời kì sinh ly tử biệt.
- Hức...Hức.

Phụ Thân, là người sao, có phải con đang mơ không * Hức...Hức
- Ôi tiểu Hi Vân sao con lại khóc thành thế này rồi, còn không mang giày vào, ở ngoài lạnh lắm vào trong đi con.
Nghe được những lời đầy ấp tình thương của phụ thân dành cho cô, trong lòng cô lại cảm thấy vừa vui vừa áy náy.

Phụ thân cô dang tay ra định ôm lấy cô nhưng đáng tiếc tổ mẫu của cô lại nhanh hơn một bước.

Tổ mẫu ôm lấy cô, tổ mẫu ân cần hỏi cô:
- Tiểu Hi Vân cháu làm sao thế, ai bắt nạt cháu nói tổ mẫu nghe nào để tổ mẫu đi đòi lại công bằng cho cháu.
Nghe được lời này cô càng khóc to hơn, cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì kiếp trước yêu phải tra nam hại gia tộc cô mới bị diệt.
- Tổ mẫu...Hức hức...!Con...Con...
- Ôi Ôi cháu là đích nữ phủ thượng thư phải biết giữ lễ nghi chứ.
- Người đâu lấy giày cho tiểu thư đeo, sẵn tiện làm cho tiểu thư thêm một bát canh gừng để tiểu thư dùng.
Lão phu nhân vừa nói vừa xoa đầu Bạch Hi Vân, làm cho cô ấy một lần nữa lại được cảm nhận hơi ấm của người thân.
- Tổ mẫu...!Vào trong Hi Vân kể người nghe.
- Ừm, được được.
- Tiểu Hi Vân còn phụ thân thì sao, con quên mất lão già này rồi à?
Cô ấy sốc lại tinh thần quay sang ôm lấy tay của phụ thân, cô tinh nghịch đáp:

- Phụ thân con làm sao quên người được.

Người xem mắt con đau hết rồi này.
- Ôi ôi ái nữ của ta, người đâu đem thuốc lên thoa cho tiểu thư.
Cô nhìn dáng vẻ thương sót của phụ thân dành cho cô, trong ánh mắt chứa chan tình thương đấy lại chứa chút bi thương buồn rầu, thấy cô buồn lão phu nhân lên tiếng hỏi:
- Tiểu Hi Vân, cháu muốn nói cho Tổ mẫu nghe gì vậy?
Cô chợt nhận ra, nhìn qua lão phu nhân thấp giọng nói.
- Tổ mẫu lúc nãy con mơ thấy cảnh gia tộc ta bị diệt vong, trên dưới nô bộc đều không thoát khỏi cảnh tượng kinh khủng đó.
- Ôi tiểu nhi nữ của ta chắc con hoảng sợ lắm nhỉ.
- Vâng, con sợ lắm.
Nhìn qua tổ mẫu thấy bà không nói gì, cô chợt có chút lo lắng." Trong kí ức của ta, sau ngày thọ lễ của tổ mẫu, hoàng thượng mở tiệc thưởng hoa.

Với một yêu cầu, phải đem nhi nữ đi cùng, cũng nhân ngày đó chọn phi tử cho hoàng tử.

Mà kiếp trước tên tra nam Đường Thanh Hoa chọn ta, vì si mê hắn nên đã chấp mê bất niệm một mực muốn gả cho hắn, dù cha ta không muốn gả nhưng vì thương ta nên mới để ta gả, từ đó bi kịch nhà ta chính thức bắt đầu.

Lúc đó Mạc Long là người phản đối kịch liệt nhất, nhưng vì bất ngờ trước hành động của chàng,ta đã sỉ nhục chàng, lăng mạ chàng thậm tệ.

Nhưng cuối cùng chàng cũng không bận tâm đ ến mà chịu hành hình thay ta.

Mạc Long kiếp này ta nhất định sẽ không phụ chàng, đợi ta tìm chàng nhé".

Bất chợt cô nghĩ ra một ý tưởng táo bạo " Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng ta cầu xin tổ mẫu gửi thiệp đến phủ nhiếp chính vương " cô không nghĩ nhiều chợt nói:
- Tổ mẫu cho con xin một thiệp mời được không?
- Con muốn mời một người.
Ánh mắt cô long lanh, nhưng điềm tĩnh nhìn về phía lão phu nhân.

Lão phu nhân không nghĩ nhiều vì cưng chiều cháu gái nên bà đã đưa cô hai cái thiệp mời ân cần hỏi cô:
- Đủ không?

Cô vui vẽ nhận lấy và đáp.
- Đủ ạ!
- Tiểu Hi Vân mời ai đấy, nhiếp chính vương gia hay là thái tử điện hạ?!
- A...!Di nương người đến lúc nào đấy ạ.
- Thiếp thân thỉnh an lão phu nhân, lão gia.
- Đứng lên đi di nương.
- Vâng lão phu nhân.
- Hi Vân con vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu đấy.
Nhìn vào gương mặt hiền từ, dịu dàng của di nương, cô đỏ mặt đáp:
- Mạc Long ạ.
Vẽ mặt của lão phu nhân, phụ thân và di nương của cô bất ngờ, nhưng hài lòng nhìn cô.

Vì đơn giản họ thấy được sự nuông chiều từ hắn dành cho cô, hắn chỉ khiến cô cười và khó chịu khi ai đó làm cô khóc, từ nhỏ tới lớn hắn luôn bên cạnh quan tâm cô, nhưng cô không nhận ra tình ý của hắn.

Cho đến thời điểm hắn chịu hành hình thay cô, cô mới biết tình ý hắn dành cho cô mới là thật lòng.
- Haiz...
- Ể tiểu Hi Vân sao con lại than ngắn thở dài thế kia.
- Tổ mẫu à con muốn đi tập võ nghệ.

Dạo này võ nghệ của con sụt giảm không ít rồi.
- Vậy con đi tập đi, tổ mẫu phải bận chuẩn bị cho ngày thọ lễ không xem được.
- Vâng tổ mẫu.
Không ai biết suy nghĩ của cô là gì, cũng chẳng biết tại sao hôm nay cô lại muốn luyện võ nghệ, chỉ nghĩ đơn giản là do trong phủ lâu ngày nên cô chán nản.

Nhưng không ai biết cô đột nhiên muốn tập luyện võ nghệ là để bảo vệ gia tộc, bảo vệ người thân của cô khỏi nghịch cảnh kiếp trước.
Cùng khoảng thời gian đó ở cây đào trong nhiếp chính vương phủ, có một nhiếp chính vương gia đang hoạ bức tranh vẽ người trong lòng của hắn.

Từng nét vẽ của hắn hiện lên vẽ đẹp mĩ miều của cô gái trong tranh.

Người hắn vẽ trong tranh thoạt nhìn trầm tư nhưng lại xinh đẹp lạ thường, hẳn là do hắn nhớ nhung cô nương ấy, nhưng không biết tìm lý do nào để gặp được cô.
- Chủ tử, trưởng cô nương...
- Không nhận.
Hắn không quan tâm người gửi cho hắn là ai, hắn chỉ biết nếu là nữ nhân khác không phải là cô nương ấy thì hắn sẽ không nhận.
- Ngài chắc sao?
- Ừm

- Vậy để thuộc hạ trả thư cho trưởng cô nương phủ thượng thư.
Trong lời nói của thị vệ này có chút ý đùa giỡn.

Chắc do tâm tình của hắn dành cho cô nương ấy quá rõ, nên thị vệ này của hắn mới đùa nghịch với hắn.
- Là Hi Vân gửi thư cho ta?!
- Vâng ạ.
- Mang qua đây.
Vừa nghe là trưởng cô nương nhà thượng thư gửi thư, thái độ của hắn hoàn toàn thay đổi.Trong lúc cầm bức thư ấy cảm xúc của hắn dâng trào, hắn vui nhưng phải tỏ ra điềm tĩnh trước mặt thị vệ.
- Vương gia Bạch đại tiểu thư còn gửi cho ngài thiệp mời.
- Thiệp mời?!
- Là thiệp mời mừng thọ của lão phu nhân ạ.

Tiểu thư còn nói có ghi rõ trong thư rồi.
- Biết rồi.

Lui đi.
Thị vệ bỗng cảm thấy có chút vui mừng cho chủ nhân của hắn, trong đầu hắn lúc này chỉ có: " Thiếu chủ có sắc quên ta, nhưng mà như vậy cũng tốt, có người có thể quản lý nhà cho thiếu chủ sẵn tiện còn quản luôn người!"
- Hehe...
Nhiếp chính vương khó hiểu nhìn tên thị vệ bên cạnh," Hi Vân gửi thư cho ta mà sao hắn còn vui hơn ta thế kia?!".

Càng nghĩ hắn càng khó hiểu, không nhịn được nên hỏi:
- Ngươi cười gì?!
- Thuộc hạ...Thuộc hạ xin lui.

Hehe.
" Hắn khó hiểu thật, thôi không quan trọng, xem thử thư của Hi Vân đã.

Khó khăn lắm mới nhận được thư của muội ấy".

Trong thâm tâm hắn lúc này thật sự không còn gì quan trọng hơn thư của vị tiểu thư kia.

Trước đây khi cô nương ấy gửi thư cho hắn, hắn đều cất vào một chiếc hộp gỗ quý hiếm khoá chặt lại.

Người ngoài nhìn còn tưởng thứ gì quý báu nhưng thật chất bên trong chỉ là những bức thư của cô nương trong lòng hắn..

Bình Luận (0)
Comment