*Ở một diễn biến khác.
- Ơ này các ngươi làm gì thế, sao lại nghe lời tên vương gia đó thế cơ chứ.
Lục Cẩn khó chịu ra mặt cố vùng vẫy nhưng không thành bởi hai người đứng trước hắn đều không phải người bình thường.
- Huynh đệ à, có biết phân biệt không thế Mạc Long là bằng hữu của ta rất lâu rồi đấy, kể từ khi bé huynh ấy đã bên cạnh ta rồi, dĩ nhiên so về mặt tình nghĩa thì đã là hơn ngươi rồi.
Còn so về mấy cái khác chắc chắn Mạt Long cũng không kém hơn ngươi đâu.
- Tuy nhìn Đường Mạc Long có vẻ lạnh lùng như thế nhưng dù sao cũng là bằng hữu cũng đáng tin hơn ngươi rất nhiều đấy.
Nghe thế thì Lục Cẩn như có hàng ngàn nhát dao đâm vào tim, " Nói vậy thì là ta đã thua hắn ngay từ lúc gặp gỡ sao, lại là tên Đường Mạc Long đó, sao đến cả hai người này cũng bảo vệ hắn như thế cơ chứ.
Ta thực sự tệ hơn hắn đến thế sao, thứ ta không có lẽ nào hắn thực sự lại có sao".
Không cam tâm với lời hai người này vừa nói, nên hắn dùng giọng điệu giễu cợt nói với Điền Khê Hà và Hàn Gia Quý.
- Ây ây vẫn đỡ hơn người nào đó cứ suốt ngày bị ngó lơ giận hờn này kia.
Vừa nghe đã biết tên này có ý định trêu chọc nên Điền Khê Hà và Hàn Gia Quý đột ngột cùng lúc buông tay ra làm cho Lục Cẩn té đập mạnh xuống đất.
- Hai người làm gì vậy? Đau chết đi được.
Lục Cẩn té ngã thì càu nhàu Điền Khê Hà và Hàn Gia Quý, nhưng dường như hắn đã xem nhẹ danh xưng" Nữ Ma đầu " của Điền Khê Hà.
Điềm Khê Hà lộ rõ vẻ tức giận, kéo tay áo lên có ý định cho Lục Cẩn một bài học nhớ đời." Ồ thì ra tên này chán sống rồi à, đúng lúc ta không có nơi để xả giận Lục Cẩn à hôm nay ngươi xong đời rồi ".
- Ngươi đang có ý mỉa mai ta đấy sao Lục Cẩn.
Thấy thế Hàn Gia Quý cũng ùa vào góp vui, cũng học theo dáng vẻ của Điền Khê Hà kéo tay áo lên chuẩn bị cho Lục Cẩn một trận.
- Dường như ta đã quá nhân từ với ngươi rồi nhỉ.
Thấy dáng vẻ đáng sợ này của Điền Khê Hà và Hàn Gia Quý, theo bản năng Lục Cẩn yếu ớt lùi về sau.
" Ặc ta đã lầm rồi, đáng ra ta không nên chọc vô hai người này, xong rồi xong rồi, hôm nay ta không thoát được rồi".
- Này dừng lại hai người định làm gì ta đấy… KHÔNG…
*Ở trong mật thất.
Lúc này không khí mới dịu lại, thì Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long lại chú ý đến vật thể kỳ lạ trên bàn.
- Phụ thân đây là…
Bạch Hi Vân cầm vật thể đó lên, từ từ quan sát kỹ vật thể không rõ đang cầm trên tay.
" Đây lại là thứ gì đây, sao lại trong có vẻ vừa quen thuộc vừa xa lạ thế này cơ chứ.
Rốt cuộc thứ này có lai lịch thế nào vậy chứ, còn đống ký ức kỳ lạ đó nữa nữ nhân tên Bạch Băng rốt cuộc là ai ".
- Con gái à đây chính là Mệnh Phù.
Bạch Hàn nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Hi Vân, nói bằng ánh mắt hết sức dịu dàng nhưng có phần hơi ân hận.
Biết sẽ rất rắc rối khi Bạch Hi Vân biết sự thật, nhưng thật sự trong lòng Bạch Hàn thực sự đang đấu tranh rất nhiều mới có thể quyết định nói chân tướng sự thật cho Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long nghe.
- Mệnh Phù, là thứ gì.
Khi nghe hai chữ " Mệnh Phù" thì dường như nó rất xa lạ với Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long.
Tất nhiên là phải xa lạ rồi, Mệnh Phù là thứ gì cơ chứ, người có được Mệnh Phù hẳn là người rất xuất chúng trăm năm mới có một.
- Đây là lệnh bài của dòng dõi Thuần Y chính thống, do đích thân trưởng bối trao lại cho con khi con vừa chào đời.
( Thuần Y dòng dõi có nhiều khả năng đặc biệt, trước giờ người có dòng máu này ở trên đại lục rất hiếm).
Người có Mệnh Phù này có thể có quyền quyết định chuyện triều đình, có tiếng nói lớn hơn cả vua, kể từ ngày hôm nay con chính là thiếu chủ hiện tại của dòng dõi Thuần, " THUẦN Y ĐẾ ".
( Thuần Y đế là ngươi tôn quý nhất đại lục, ai ai cũng phải kiêng dè kính nể kể cả có là vua).
Đường Mạc Long khi nghe xong chân tướng thân phận của Bạch Hi Vân thì rơi vào trầm tư," Thì ra muội ấy là Thuần Y đế, thân phận thực sự quả thực hiên ngang hiển hách, thế này thì sao ta có thể có tư cách đứng cạnh muội ấy cơ chứ, cho dù có là hoàng đế cũng phải kiên dè trước thiếu chủ của Thuần Y.
Quả thực ta không có tư cách đứng cạnh muội ấy, từ khi bắt đầu là vậy, đến hiện tại cũng vẫn là vậy ".
Sau khi nghe được thân phận của mình thì Bạch Hi Vân dường như chết lặng, ủ rũ buồn rầu" Sở dĩ với tình hình hiện tại thì ta có thể đường đường chính chính ở bên Mạc Long nhưng xem ra vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa rồi.
Ở kiếp trước ta chưa hề nghe phụ thân nhắc đến dòng dõi Thuần Y, sao ở kiếp này phụ thân lại nói đến?".
- Sao trưởng bối lại đem tấm Mệnh Phù này cho con cơ chứ.
Bạch Hàn bình thản, uống một ngụm trà rồi nói tiếp tục nói.
- Vì có lời tiên tri rằng con sẽ là người cầm quyền lớn nhất của thiên hạ trong tương lai, con còn lại là con của thần y Lạc Hồng Nhung, hơn nữa còn kế thừa y thuật từ nàng ấy, tài giỏi tinh thông kiếm thuật.
Trên đời này thứ người khác tài giỏi chỉ vỏn vẹn một cái nhưng Bạch Hi Vân con lại có tất cả, thử hỏi trong thiên hạ này còn ai xứng được là người kế thừa ngôi vị Thuần Y đế hơn con đây.
Bạch Hi Vân dường như không hề thích thú với ngôi vị Thuần Y đế này, cô lại bất giác buồn bã quay qua nhìn Đường Mạc Long.
- Bao năm qua người luôn che giấu, tại sao bây giờ lại nói ra cho con và Mạc Long.
Bạch Hi Vân tỏ ra mất mát nhìn Bạch Hàn, ánh mắt lạnh căm đến thấu xương có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bạch Hàn tỏ ánh mắt kiên định nhìn về phía Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long ý định như đã nhận đứa con rể là Đường Mạc Long.
- Ta tin tưởng hai đứa có thể kề vai sát cánh bên nhau, nương tựa lẫn nhau..