Bách Luyện Thành Thần

Chương 132

La Chinh cũng mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, bảo Vân Lạc hôn mình, thật ra cũng chỉ là một câu nói đùa.

Nghĩ đến chuyện trước đây Vân Lạc nhốt hắn trong kết giới khiến hắn mất mặt nên giờ mới nghĩ ra chiêu trả thù như vậy.

Không nghĩ tới Vân Lạc lại không chút do dự liền hôn hắn một cái như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, La Chinh cũng có hơi sững sờ.

Mấy binh lính bên cạnh cũng sững sờ theo, người nào người nấy đều đơ mặt hết cả. Bọn họ cũng thật không ngờ, Vân Lạc lại dễ dàng đồng ý yêu cầu này như vậy...

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Sau chuyện này, Vân Lạc gần như không ra khỏi cửa, La Chinh cũng chưa gặp lại nàng lần nào.

Đối với Vân Lạc mà nói, vậy cũng là bình thường. Trong cuộc sống của nàng, ngoài những lúc tham dự đội thủ thành của Đế Quân ra thì thời gian còn lại, nàng đều ở trong phòng tu luyện không ngừng nghỉ dù chỉ một phút, thực sự rất buồn tẻ.

Trước khi đi, La Chinh thu thập hết đồ đạc của mình rồi nhìn phòng của nàng thật lâu, sau đó mới quay đầu rời đi.

Đệ tử Thanh Vân Tông đã rời đi hết từ trước, đương nhiên Thanh Vân Tông sẽ không phái một phi thiên liễn khổng lồ tới đón La Chinh, vậy nên bây giờ hắn chỉ có thể tự mình trở về.

Cũng may lúc này Yêu tộc đã thảm bại, hơn nữa còn tổn thất hai con Yêu Vương nên nơi trú quân của Yêu tộc cũng đã thu hẹp lại rất nhiều. Hơn nữa Đế Quân của thành Bạch Đế đã càn quét sạch sẽ Yêu tộc trong rừng rậm Thương Khung, chuẩn bị kế hoạch tiếp tục phản kích, đoạt lại hai tháp Càn Khôn.

Những thứ này không liên quan mấy đến La Chinh, hắn cũng không phải một thành viên trong Đế Quân, mà là đệ tử Thanh Vân Tông.

Sau khi rời khỏi thành Bạch Đế, La Chinh liền lên đường trở về Thanh Vân Tông.

Hành trình đến thành Bạch Đế lần này, La Chinh thu hoạch được rất nhiều. Hắn không chỉ hấp thu Thiên Yêu Thánh Hỏa, rèn luyện thân thể mình thành linh khí trung phẩm, hơn nữa còn khảm nạm được hai viên tinh thạch. Hai viên tinh thạch này đã bù đắp rất tốt cho thực lực của La Chinh.

Nhưng điều khiến La Chinh phấn chấn hơn chính là, hắn cảm giác được đan điền của mình đã có một chút biến hóa. Theo kinh nghiệm thì sau mấy lần bị đánh với cường độ cao, những luồng khí nóng kia đã chậm rãi mở rộng đan điền của hắn. Có lẽ, đã đến lúc hắn chuyển hóa chân nguyên. Một khi chân nguyên chuyển hóa thành công, thì hắn sẽ chính thức trở thành cao thủ Tiên Thiên!

Đến lúc đó, thực lực của hắn sẽ có bay vọt về chất!

Trong đầu nghĩ đến những chuyện này, nên suốt đường đi, bước chân hắn cứ băng băng nhẹ nhàng.

Trong lúc không chú ý, hắn đã xuyên qua rừng rậm Thương Khung, tiến vào một tòa quận thành phương Bắc của vương triều Phần Thiên, quận Quảng Hán.

So với với các quận huyện khác của Đông Vực, các quận ở phương Bắc này không phồn hoa được bằng.

Quận Quảng Hán này, đừng nói đến chuyện so với Đế Đô, dù so sánh với quê hương của La Chinh là quận Sùng Dương thì cũng kém xa.

Chẳng qua La Chinh đã chạy như điên hai ngày hai đêm bên ngoài, đến giờ mới coi như gặp được chút hơi người. Tuy với năng lực La Chinh hiện tại, cho dù chạy thẳng một mạch qua nửa cái bản đồ vương triều Phần Thiên, trở lại Thanh Vân Tông cũng không phải việc khó.

Nhưng hiện giờ hắn không có trọng trách gì trên người nên cũng không cần phải làm như vậy. Vì vậy sau khi tiến vào quận Quảng Hán, hắn tìm một quán trọ, nghỉ chân trước rồi tính sau.

“Quán rượu Kim Nguyệt”, đối với người bình thường mà nói, đây được xem như là một nơi khá xa hoa, mặc dù không thể so sánh với Kim Phong Tế Vũ Lâu, nhưng có thể coi là nơi cao cấp nhất ở quận Quảng Hán này.

Trải qua hai ngày đêm vội vã trên đường, lúc này cả người La Chinh đã bám đầy bụi đất.

Có điều, gã sai vặt của quán rượu Kim Nguyệt cũng có hiểu biết, không vì quần áo hay cách ăn mặc của La Chinh mà tỏ ra khó chịu, ngược lại thái độ vô cùng khiêm nhường.

Trong mắt gã sai vặt, người như La Chinh hầu như đều có thể coi là “nhân sĩ giang hồ”, mà thông thường những người này đều cực kỳ hào phóng. Bọn họ nghe nói, trong tay những người này có một loại tiền tệ gọi là Phương Tinh, chỉ cần một viên Phương Tinh là có thể mua được mười quán rượu Kim Nguyệt mà vẫn dư dả. Trong mắt bọn họ, vàng bạc tầm thường chỉ như rác rưởi.

Những lời đồn này dù chỉ là tin vỉa hè, nhưng thực tế cũng đúng là vậy. Giống như La Chinh chỉ tùy tiện ném ra một viên Phương Tinh cũng đủ cho một người bình thường biến thành phú ông.

Sau khi La Chinh ngồi xuống, chỉ trong chốc lát thức ăn ngon được bưng lên đầy bàn.

Ăn một mình nên cũng không cần khách sáo gì, hắn cúi đầu liền ăn ngấu nghiến, giống như gió cuốn mây tan, càn quét đồ ăn trên bàn.

Có lẽ là do tướng ăn của La Chinh quá khó nhìn nên người ở mấy bàn bên đều bàn tán nhỏ với nhau. Hắn cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm, tự ăn cơm của mình, định sau khi ăn cơm xong thì tìm chỗ mua một con ngựa tốt rồi tiếp tục lên đường.

Nếu như có thể kiếm được một chiếc phi thiên liễn ở quận Quảng Hán này thì tốt, chỉ là khả năng này quá nhỏ. Nhưng một quận to như vậy, chắc hẳn vẫn có thể mua được mấy con ngựa tốt như ngựa Phi Long hoặc là ngựa Truy Điện. Dù không thể nhanh như phi thiên liễn, nhưng ít ra vừa có thể chạy nhanh mà lại tốn ít sức. Một lát nữa vẫn nên hỏi thăm gã sai vặt về mấy chuyện này.

Đúng lúc La Chinh ăn cơm thì có một đám người đi rầm rầm vào quán, không ngừng hô to gọi nhỏ, tỏ ra rất phách lối. Bọn chúng ném bộp hai thỏi vàng lên bàn.

“Tiểu nhị, mang hết các món ngon rượu ngon lên đây!” Một gã ngồi khệnh khạng ở trên ghế, quát rất to.

Gã sai vặt nhìn thấy thỏi vàng to như vậy, hai mắt trợn tròn, vội vàng tiến lên gật đầu khom lưng chờ hầu hạ.

La Chinh chỉ đánh giá qua loa rồi tiếp tục ăn cơm của mình, nhưng mấy người kia nói chuyện to đến mức toàn bộ quán rượu đều nghe rõ ràng.

“Nhị ca, chúng ta thật sự không trở về Ngọc Long Cốc sao?” Một người trong đó hỏi.

“Quay trở lại Ngọc Long Cốc? Chẳng lẽ ngươi đang nằm mơ? Có biết những kẻ đó là ai không? Ta cho ngươi biết, người của bảy đại sĩ tộc đấy! Chỉ cần chọc giận một người thôi thì người ta dùng một ngón tay là có thể tiêu diệt Trúc Diệp Bang chúng ta!” Tên cầm đầu trừng mắt, nói.

“Ài! Đáng tiếc. Trúc Diệp Bang chúng ta chiếm giữ Ngọc Long Cốc nhiều năm như vậy mà lại bị người ta đuổi đến mức chỉ có thể chuyển ổ. Ngẫm lại đã cảm thấy uất ức!” Vị bên cạnh vẫn còn căm giận bất bình.

Tên cầm đầu lại nói: “Chuyển thì chuyển thôi. Trong mắt người ta, chúng ta còn chưa được coi là địa đầu xà, người ta lại càng không phải là cường long(1), mà là... Thiên Long!” Người đàn ông kia dường như cũng không tìm ra ví dụ nào thích hợp hơn, chỉ có thể thuận miệng nói.

“Cũng may bọn họ cũng hào phóng, sau đó còn thưởng chúng ta mấy viên Phương Tinh, cũng coi như trong họa có phúc! Buổi tối chúng ta phải tìm kỹ viện nào đó để sung sướng một phen.” Một tên khác lại tiếp lời.

Khi La Chinh nghe nhắc đến Ngọc Long Cốc thì lập tức nhướng mày.

Ba chữ Ngọc Long Cốc này, hắn cũng không thấy xa lạ gì. Thời gian trước, hắn vừa vặn đã thấy trong trang sách kép của Luyện Khí Tông Pháp có ghi tên hai địa danh, đó chính là Cửu Âm Sơn và Ngọc Long Cốc!

Hai địa danh này cũng không nổi tiếng, cho nên La Chinh cảm thấy lạ tai, huống chi lúc ấy hắn đang vội vàng chuẩn bị tham gia thử luyện trảm yêu nên cũng không đi tìm hiểu kỹ càng. Lúc này nghe thấy Ngọc Long Cốc, đương nhiên hắn càng lưu ý hơn.

Nghe đám người kia nói chuyện thì bọn họ hẳn là người trong một bang phái tên Trúc Diệp Bang, có vẻ cũng không phải hạng người tốt đẹp gì. Quanh năm chiếm cứ Ngọc Long Cốc, chứng tỏ đây là sơn trại của bọn họ.

Nhưng nghe cuộc nói chuyện của bọn họ thì dường như họ vừa bị người của bảy đại sĩ tộc đuổi ra ngoài. Không chỉ thế, người của bảy đại sĩ tộc còn cho bọn họ mấy viên Phương Tinh.

Nghe đến đó, La Chinh mỉm cười khẽ. Bản Luyện Khí Tông Pháp có thể bán được với cái giá cao như vậy, chắc hẳn bên trong tồn tại bí mật rất lớn. La Chinh đã có được một trang sách kia thì chẳng có lý do gì để bỏ qua bí mật này.

Vì vậy, sau khi ăn uống no đủ, La Chinh buông bát đũa rồi đi về phía mấy người kia.

“Này người anh em, ta muốn hỏi thăm các ngươi một chuyện.” La Chinh mỉm cười hỏi.

Tên cầm đầu quay đầu lại, mở to đôi mắt như chuông đồng,hỏi: “Chuyện gì?”

“Ngọc Long Cốc mà các vị nhắc tới, đó là nơi nào?” La Chinh hỏi lại.

Gã đàn ông kia cười nhạo một tiếng. Trúc Diệp Bang bọn họ đi trong thành thì là dân chúng bình thường, xông trên núi thì chính là thổ phỉ cướp bóc, làm sao chịu nói chuyện với mấy kẻ tầm thường? Huống chi, La Chinh trông giống như một thiếu niên trẻ người non dạ, vì vậy gã khoát tay mà nói: “Qua một bên chơi đi. Ngọc Long Cốc là nơi nào thì liên quan gì đến ngươi?”

La Chinh không giận mà chỉ tiếp tục hỏi: “Có phải là Ngọc Long Cốc ở Cửu Âm Sơn hay không?” La Chinh vẫn nhớ rõ địa danh. Ngọc Long Cốc kia hẳn là nằm trong Cửu Âm Sơn.

Ai ngờ gã này còn trừng mắt to hơn mà quát: “Ngươi không nghe thấy lời ông mày nói hả? Dù là Bát Âm Sơn hay Cửu Âm Sơn thì cũng không phải thứ ngươi nên biết. Nếu ngươi không cút ngay thì đừng trách ta không cảnh cáo trước!”

Ngay lúc gã vừa dứt lời, ánh mắt La Chinh hơi híp lại, một luồng khí thế kinh người lập tức ập về phía những tên kia.

Tuy bọn họ cũng có chút tài năng, tay cũng đã từng lấy mạng không ít người, nhưng cơ bản đều là Luyện Bì Cảnh, Luyện Nhục Cảnh, chỉ là mức sơ cấp nhất của võ giả nên làm sao chịu được uy áp như vậy của La Chinh?

Dưới uy áp của La Chinh, sắc mặt đám người Trúc Diệp Bang đều trở nên xanh mét, răng không ngừng run lên, đập vào nhau tạo ra một thứ âm thanh chói tai.

Đến khi La Chinh thu hồi uy thế của mình, sắc mặt đám người này mới dần dần khôi phục lại, chỉ là vẫn trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu. Đám người Trúc Diệp Bang xem như đã hiểu, người trước mắt này không dễ chọc!

La Chinh điểm nhẹ một cái lên ngón tay, lấy một viên Phương Tinh ra khỏi nhẫn tu di, rồi ném lên mặt bàn: “Nói! Cửu Âm Sơn, Ngọc Long Cốc ở đâu?”

Tên đàn ông nhìn viên Phương Tinh trên bàn, cũng hiểu rõ dù gã không muốn cầm cũng phải cầm, mà Ngọc Long Cốc, gã không muốn nói cũng phải nói...

“ Cửu Âm Sơn... không lớn. Đó là một ngọn núi nhỏ, từ cửa Bắc của quận Quảng Hán, đi dọc theo đường cái khoảng hai mươi dặm là đến. Ngọc Long Cốc ở ngay cạnh Cửu Âm Sơn. Leo lên trên Cửu Âm Sơn sẽ thấy một rừng trúc, đi qua rừng trúc đó là có thể trông thấy một cái hồ sâu, phía sau hồ là Ngọc Long Cốc!” Dù sao cũng là sào huyệt của cả đám, mặc dù tinh thần đang căng thẳng những gã vẫn nói rất rõ ràng.

La Chinh vỗ bả vai gã mấy cái: “Rất tốt! Viên Phương Tinh này là của ngươi!”

Nói xong, La Chinh liền thanh toán tiền đồ ăn, đi xuống lầu. Ngọc Long Cốc này, hắn nhất định phải đi xem.

Đợi La Chinh rời khỏi, gã đàn ông kia lập tức ngồi tê liệt trên ghế, hoàn toàn không có khí phách như vừa rồi nữa: “Đám người này, tại sao đều biến thái như vậy chứ?”

Một tên trong Trúc Diệp Bang ngồi bên cạnh cũng nói: “Không chỉ thực lực biến thái mà ra tay cũng rất hào phóng. Mới chỉ hỏi hai câu, chúng ta lại có thêm một viên Phương Tinh!”

(1)Lấy từ câu Cường long bất áp địa đầu xà: ý chỉ kẻ mạnh cũng khó lòng đánh bại được những kẻ chiếm cứ một vùng đất trong thời gian dài, do không hiểu biết nhiều về con người và địa hình của vùng.
Bình Luận (0)
Comment