Bách Luyện Thành Thần

Chương 139

Thấy cảnh này, mọi người đều hiểu con đường nhỏ bằng ngọc thạch này tuyệt đối không dễ dàng vượt qua như vậy, đám người đứng bên trên nhao nhao rút lui về sau.

Cũng may họ không lao ra quá xa, nên chỉ trong nháy mắt đã lùi về sau. Nhưng cho dù vậy, vẫn có hai con cá chép gấm nhảy lên, nuốt hai vị cao thủ Tiên Thiên vào trong miệng, trở thành mồi cho cá.

La Chinh đứng ở bên bờ, chưa hề động đậy. Đã có vài đệ tử sĩ tộc giúp hắn dò đường, đây là chuyện không thể tốt hơn, nhưng lúc này mày hắn cũng phải nhíu lại.

Trông tình hình này thì độ nguy hiểm trong Tiên Phủ vượt xa tưởng tượng rất nhiều.

Theo lý mà nói, nếu Tiên Phủ này đã bố trí một kết giới lớn như vậy, lại còn loại bỏ toàn bộ sinh vật to lớn trong kết giới thì đáng lẽ nơi này phải an toàn. Nếu không, những sinh vật to lớn ở ngoài kết giới tùy tiện xông vào thì tất cả mọi người đều không thể sống được.

Nhưng ai có thể tưởng tượng được, chính những con cá chép gấm trong hồ kia lại chặn đường đi của mọi người?

Đám sĩ tộc đứng bên bờ, sắc mặt càng khó coi. Lúc này quan sát cái hồ nhỏ không một gợn sóng thì thấy cá chép gấm bơi qua bơi lại dày đặc trong hồ. Phóng mắt nhìn qua, trong cái hồ nhỏ này cũng phải có đến hơn vài ngàn con cá chép gấm to lớn như thế.

Có thể tưởng tượng được, nếu rơi xuống đó thì số phận chính là bị xé vụn trong nháy mắt.

Bọn họ nhìn về phía Luyện Đan Phường, Luyện Khí Phường ở phía xa, trong mắt tràn đầy sự bất đắc dĩ và không cam lòng, thâm nhập được vào núi bảo vật mà lại trở về tay không, dù là ai cũng sẽ không cam lòng.

Người phụ nữ tóc dài, Hoàng lão, Ngũ Nhạc Tán Nhân và vài vị cường giả Chiếu Thần Cảnh khác trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó chân nguyên lóe ra trên cơ thể, bọn họ bỗng nhảy lên khỏi mặt đất.

Những con cá chép này có thể dựa vào sức mạnh của mình mà nhảy lên khỏi hồ nước, nhưng cao nhất cũng chỉ tới một trăm trượng.

Còn những cường giả Chiếu Thần Cảnh này hoàn toàn có thể bay qua con đường nhỏ lát ngọc thạch.

Có điều những cường giả Chiếu Thần Cảnh này cũng hiểu, cho dù họ có thể tránh khỏi sự tấn công của cá chép gấm, nhưng ai có thể đảm bảo rằng trong Tiên Phủ không còn cơ quan khác nữa?

Nhưng con người, đôi khi sống cũng chỉ có thể mạo hiểm đánh cược mà liều! Nguy hiểm càng lớn, đền đáp cũng sẽ càng lớn!

Nếu lúc này lùi bước thì tất cả những gì đã làm trước đó đều đổ sông đổ bể. Sau khi những cường giả Chiếu Thần Cảnh kia nghĩ thông suốt điều này, họ liền bay về phía cái đình nghỉ mát ở giữa kia.

Cường giả Chiếu Thần Cảnh có thể bay, nhưng những cao thủ Tiên Thiên còn lại thì không. Đám cao thủ Tiên Thiên này ngoài việc đứng ở bên cạnh hồ trừng mắt nhìn ra thì không còn cách nào hay hơn, ai bảo thực lực của họ thấp hơn một bậc nên không cách nào bay được?

La Chinh đứng bên bờ, mày nhíu lại một hồi lâu sau đó mới dần dần giãn ra.

Số lượng cá chép gấm đương nhiên rất nhiều, hơn nữa lại đầy răng nhọn, kích thước to lớn, nhưng cho dù có thay đổi thế nào thì chúng vẫn là cá chép gấm.

Nếu như vừa rồi vị cường giả Chiếu Thần Cảnh kia dựa vào tốc độ cao mà xông về phía trước, chưa chắc đã bị cá chép gấm vồ! Dù gì những con cá chép gấm kia cũng chỉ là loài vật có tư duy thấp, bọn chúng không thể hiểu được việc phải phán đoán và lường trước giống như loài người, chỉ cần duy trì tốc độ cực nhanh, có lẽ có thể xông qua.

Đương nhiên, vẫn sẽ có nguy hiểm.

Nếu nói nguy hiểm, những cường giả Chiếu Thần Cảnh đang bay trên không trung kia thì không có sao?

Nghĩ tới đây, La Chinh quyết định thử.

Ngay sau đó La Chinh đứng ở điểm bắt đầu của con đường ngọc thạch, thở ra một hơi thật dài, sau đó bày ra tư thế chạy nước rút.

“Tên nhóc này muốn làm gì? Hắn điên rồi sao?”

“Hắn lại muốn đi qua con đường ngọc thạch mà vừa rồi Vương Đại cũng không thể xông qua? Vương Đại chính là Chiếu Thần Cảnh đó!”

“Hừ! Chính hắn muốn chết thì không thể trách ai được, tên nhóc này chết đi mới tốt, dù sao chúng ta cũng sẽ chẳng để hắn sống mà rời khỏi Tiên Phủ.”

Đám cao thủ Tiên Thiên đứng trên bờ nhao nhao bàn tán. Một mặt bọn họ hả hê, hận không thể nhét La Chinh vào bụng cá chép gấm, một mặt lại ghen ghét với dũng khí của La Chinh, trong đám người bọn họ không một ai dám xông qua giống La Chinh.

“Vù!”

Sau khi hít một hơi sâu, một chân hắn đạp lên con đường ngọc thạch, ngay lúc đó, hơn trăm cái vảy rồng trong đầu liền phát ra ánh sáng màu lục bích, một luồng sức mạnh khủng kiếp tràn từ đầu hắn đến toàn thân.

Luồng sức mạnh này lập tức khiến La Chinh giống như mũi tên trên cây cung đã kéo căng dây, mạnh mẽ bắn về phía trước.

“Ba! Ba!… Ào! Ào!”

Cùng lúc khi La Chinh xông ra ngoài, hai bên đường ngọc thạch không ngừng phát ra tiếng cá nhảy lên khỏi mặt nước, từng con cá chép gấm to lớn mở rộng cái miệng đầy răng nhọn, lao về phía La Chinh.

“Ầm! Ầm! Ầm!...”

Nhưng không ngoài dự đoán, những con cá chép gấm kia đều rơi xuống phía sau La Chinh, cái đuôi vẫn còn đập trên con đường ngọc thạch, đến một góc áo của La Chinh cũng không chạm tới được.

Mỗi khi sức mạnh của La Chinh có dấu hiệu suy giảm, hắn đều lập tức huy động sức mạnh của vảy rồng, tiếp tục giúp bản thân lao về phía trước.

Nhìn thấy tốc độ này của La Chinh, đám cao thủ Tiên Thiên ở trên bờ chỉ biết trố mắt nhìn nhau...

Thực ra có vài vị cao thủ Tiên Thiên giai đoạn cuối, tốc độ chưa hẳn yếu hơn La Chinh hiện tại, họ tự hỏi giờ đây La Chinh có thể làm được thì bọn họ cũng có thể làm được như vậy. Nhưng La Chinh làm được bước này không chỉ cần có thực lực, mà thứ càng cần hơn chính là dũng khí!

Nhảy múa trước mặt thần chết, bọn họ dám không?

Nửa đoạn đường ngọc thạch đầu tiên, La Chinh có thể coi như thuận lợi vượt qua.

Nhưng khi đi đến nửa đoạn sau, có vài con cá chép gấm phát hiện ra La Chinh, liền nhảy lên con đường ngọc thạch trước nhằm ngăn đường đi của La Chinh.

“Khà khà, xem thằng nhóc đó xử lý thế nào!”

“Ta thấy hắn chắc chắn không qua được, quá nửa sẽ bị ăn!”

Đám đệ tử sĩ tộc kia lúc này lại thấy hả hê.

Dù La Chinh chạy như điên nhưng làm sao lại không chú ý đến những “chướng ngại” phía trước kia?

Đến lúc tiến lại gần những con cá chép gấm kia, La Chinh đột nhiên nhảy lên thật cao.

Những con cá chép gấm đập đuôi cá, cũng nhảy lên trên, nhắm hướng La Chinh mà cắn một miếng.

“Tinh thạch Phượng Tường!”

Trong thời khắc mấu chốt, sức mạnh của tinh thạch Phượng Tường bên cánh tay phải La Chinh đột nhiên phát ra, dưới tác dụng từ năng lượng của tinh thạch Phượng Tường, cơ thể La Chinh lập tức nhẹ hơn mười lần, tốc độ cũng tăng lên gấp mấy lần.

Trong lúc một nhanh một chậm, La Chinh đã thoát khỏi miệng cá chép gấm, vượt qua những chướng ngại này.

Cả nửa đoạn sau của con đường ngọc thạch, mỗi bước của La Chinh cũng đều gây sửng sốt, không ngừng lách qua miệng của từng con cá chép gấm, nhưng cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm(1), bình yên vô sự xông thẳng vào trong đình nghỉ mát.

Những cường giả Chiếu Thần Cảnh đã bay vào đình nghỉ mát từ trước, thấy La Chinh có thể xông qua con đường ngọc thạch thì trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong đó, ánh mắt vị Hoàng lão kia khi nhìn về phía La Chinh vẫn ẩn chứa tầng tầng sát ý.

Tên nhóc đeo mặt nạ này quả thực giống như kẹo mạch nha vậy, một khi đã dính phải, căn bản muốn ném bỏ cũng không được!

La Chinh cảm nhận được sát ý của Hoàng lão thì chỉ nhún vai mà cười nói: “Con linh cẩu đen hóa thân chân nguyên kia của ta vẫn còn ở bên ngoài, muốn dụ hai tên hình nhân khổng lồ vào đây vẫn là điều rất dễ dàng!”

Nghe thấy lời nói của La Chinh, người phụ nữ tóc dài đằng hắng một tiếng: “Hoàng lão, bỏ đi.”

Nếu mọi người đã đến được đây, vẫn đừng nên gây thêm rắc rối thì hơn.

La Chinh đi một vòng trong đình nghỉ mát rộng lớn mới hiểu được tại sao mọi người đều dừng lại.

Nhìn từ bên ngoài, ngoài việc vô cùng rộng lớn và cao tới vài ngàn trượng ra thì đình nghỉ mát này cũng không khác gì các đình nghỉ mát thông thường.

Nhưng sau khi La Chinh tiến vào trong thì phát hiện ra ngay, đình nghỉ mát này còn có càn khôn khác.

Sau khi vào trong, ở tám cửa vào của đình liền xuất hiện một đường kết giới màu hồng, bao phủ tất cả lối ra.

Mọi người vốn nghĩ rằng, chỉ cần vào trong đình nghỉ mát thì có thể thẳng tiến tới kho tàng mà bản thân ngưỡng mộ đã lâu, nào ngờ đình nghỉ mát này lại là một cái lồng giam, nhốt tất cả mọi người vào trong.

Ở trung tâm của đình nghỉ mát có một cái hình Bát Quái lớn, xung quanh Bát Quái lần lượt viết tám chữ “Càn”, “Khôn”, “Tốn”, “Chấn”, “Khảm”, “Ly”, “Cấn”, “Đoài”!

Nhìn thấy tám chữ kia, La Chinh bỗng nhiên nhớ đến những gì ghi lại trên tư liệu kẹp giữa hai trang sách trong Luyện Khí Tông Pháp của Xa Đạo Tử!

Nếu trong sách kia đã ghi về Ngọc Long Cốc, vậy thì biểu tượng bát quái trong đó có lẽ có liên quan tới trận bát quái trước mắt này.

Nhìn quanh đình nghỉ mát có không ít tượng điêu khắc cao hơn một người được phân bố rải rác, những bức tượng đó vốn dĩ nên chuyển vào trong bát quái, nhưng lúc này lại phân bố ở xung quanh, ý đồ rất rõ ràng, muốn ra khỏi đình nghỉ mát, nhất định phải giải được trận bát quái ở trong đình này.

Nhưng muốn phá giải trận bát quái này, khó biết bao nhiêu?

Những bức tượng điêu khắc đặt trên trận bát quái kia, nhiều hơn một cái không được, ít đi một cũng không được, lúc này mọi người cũng đang phân vân…

Ngộ nhỡ sai sót gì khi đặt tượng, liệu có uy hiếp tới tính mạng hay không?

Nhưng trước mắt, bị kết giới màu hồng kia chặn đường, mọi người chỉ có thể vào, không thể ra, đến đường lui cũng không có. Nếu không phá giải bát quái, đến cuối cùng cũng chỉ có một chữ chết.

“Làm sao đây? Ai đảm nhận phá giải bát quái?” Người phụ nữ tóc dài nói.

Hoàng lão lắc đầu: “Ta không tinh thông trận pháp, về chuyện này hoàn toàn dốt đặc cán mai, ta không làm được…”

Những người khác cũng thi nhau lắc đầu, trong bảy đại sĩ tộc cũng có một vài đại sư tinh thông trận pháp, nhưng lại không ở đây.

Chính thời điểm này, La Chinh đột nhiên nói: “Hay là để ta đi?”

Hoàng lão nhìn chằm chằm La Chinh cười lạnh: “ Ngươi? Ngươi tốt hơn nên lo cho cái mạng nhỏ của mình đi!”

La Chinh cũng đã dự liệu mình sẽ bị bọn họ từ chối, bởi đương nhiên bọn họ không thể giao mạng sống cho một tên vô danh tiểu tốt lại còn đeo mặt nạ được.

Tâm tình của mọi người lúc này vô cùng nghiêm trọng, lựa chọn khó khăn như thế này đối với ai cũng là một thử thách.

Sau một hồi trầm mặc, người phụ nữ tóc dài đột nhiên nói: “Vậy hãy để ta đi, ta từng tu luyện trận pháp, mặc dù chưa đạt tới mức như đại sư, nhưng cũng được xem là tinh thông.”

Người phụ nữ tóc dài nói xong, mọi người cũng không hề tiếp lời, mặc dù họ cũng không có lòng tin gì với với nàng ta, nhưng lúc này cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Thấy mọi người không hề phản đối, nàng ta bắt đầu suy diễn trận pháp bát quái. Một lúc sau, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, một luồng chân nguyên xuất hiện trên tay, phủ lên một bức tượng điêu khắc, sau đó quát một tiếng, luồng chân nguyên giống như chiếc mũ đang bao phủ bức tượng kia dần dần chuyển động.

(1)Hữu kinh vô hiểm: Có kinh hãi nhưng không hề nguy hiểm
Bình Luận (0)
Comment