Bách Luyện Thành Thần

Chương 146

Linh hồn bị thiêu đốt trên ngọn lửa, loại thống khổ này không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Cho dù là La Chinh thì giờ phút này cũng phải ôm đầu quay cuồng trên mặt đất như đang phải chịu nỗi đau đớn kịch liệt.

Lúc này đừng nói leo cầu thang, đối với La Chinh thì ngay cả đứng thẳng cũng vô cùng khó khăn.

La Chinh lăn qua lăn lại trên bậc thang thứ hai nghìn, cuối cùng lăn xuống bậc thang thứ một nghìn chín trăm chín mươi chín.

Tuy ngã xuống một bậc hắn vẫn phải nhận công kích của hồn châm nhưng cũng đã đỡ hơn nhiều, đồng thời nhìn lên các bậc thang phía trên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Thế này... làm sao có thể đi qua!”

La Chinh tự nhận mình cũng là người có ý chí kiên định, cho dù gặp hiểm cảnh gian nan thế nào, hắn cũng không dễ dàng bỏ cuộc. Đã có biết bao nhiêu khốn cảnh, hắn đều dựa vào nghị lực vượt qua người thường của mình để vượt qua.

Nhưng lúc này, trong lòng La Chinh có chút do dự.

Ngọn lửa màu đỏ nhìn không có gì thu hút kia, thực sự rất khủng bố.

“Dường như dù ta muốn rút lui thì cũng không thể nữa rồi.” La Chinh biết rất rõ điều này, hắn hiểu rõ nếu đã bước vào Tiên Phủ thì chỉ có thể tiếp tục đâm đầu đi về phía trước. Nghe ý tứ của A Phúc, sau tầng khảo hạch này thì coi như hắn sẽ được Tiên Phủ đón nhận.

Vấn đề là, ở bậc thang thứ hai ngàn, hắn đến đứng cũng không vững thì làm sao có thể tiếp tục trèo lên?

Thực ra với cường độ linh hồn La Chinh thì cũng không cần sợ hãi ngọn lửa kia.

Bởi vì linh hồn hắn đã từng bị Hắc Hỏa thiêu đốt, ngọn lửa kia dù lợi hại đến mấy cũng tuyệt đối không vượt qua được uy lực của Hắc Hỏa.

Vấn đề ở chỗ, hiện tại La Chinh không thể chịu đựng được nỗi thống khổ khi linh hồn bị đốt cháy, loại thống khổ này không phải điều nhân loại có thể chịu đựng.

“Không đúng!”

Khảo nghiệm linh hồn tuy rằng vô cùng hung hiểm, nhưng Tiên Nhân sẽ không bố trí một đề bài chết không có phương pháp hóa giải, chắc chắn phải có biện pháp.

Đứng ở trên bậc thang thứ một ngàn chín trăm chín mươi chín, La Chinh suy tư trong chốc lát, sau đó miệng chậm rãi phun ra vài chữ: “Ngốc thật, sao ta lại quên mất cảnh giới Vong Ngã chứ!”

Lúc trước vì tu luyện Kinh Thần Thứ, La Chinh đã vô tình lĩnh ngộ được cảnh giới Vong Ngã. Sau khi tiến vào cảnh giới Vong Ngã, ý thức hắn sẽ trở nên vô cùng nhỏ bé, hoàn toàn quên đi chính mình, giống như tách thành hai con người khác nhau.

Khi tiến vào cảnh giới Vong Ngã, hắn sẽ không còn cảm thấy đau đớn khi linh hồn bị đốt cháy nữa, hiện tại cũng chỉ có biện pháp này là khả thi!

Vì thế La Chinh nhắm hai mắt lại, bắt đầu lẳng lặng nhập định. Không lâu sau, khi mở mắt ra, trong mắt hắn đã chỉ còn vẻ trống rỗng.

Giống như hắn không còn liên quan gì đến thế giới này nữa, ngay cả nhục thể của hắn, cũng trở nên vô cùng xa lạ.

“Lên!”

Tiến vào cảnh giới Vong Ngã, La Chinh điều khiển thân thể nhảy lên từng bậc thang.

Tình huống lúc này đã tốt hơn rất nhiều. Tuy nói ngọn lửa kia đốt cháy linh hồn mang theo từng đợt đau đớn, nhưng những đau đớn đó đối với kẻ đã tiến vào cảnh giới Vong Ngã như La Chinh mà nói thì vô cùng xa xôi, giống như người đau không phải bản thân hắn...

Giờ phút này đã thoát khỏi nỗi đau do lửa thiêu đốt, La Chinh liền thừa cơ chạy như điên lên phía trên. Sau khi dốc toàn lực để chạy, La Chinh đã một đường lên đến bậc thang thứ ba nghìn.

Những bậc thang này, cứ cách một nghìn bậc, độ khó sẽ tiếp tục tăng lên.

Vừa rồi ở bậc thang thứ hai nghìn, hắn còn có thể dựa vào cảnh giới Vong Ngã để miễn cưỡng xông lên, không biết ở bậc thứ ba ngàn này sẽ có cái gì?

Ngay lúc La Chinh cẩn thận bước đi lên, hắn lại không thấy xảy ra bất luận chuyện gì.

Không có công kích của hồn châm, cũng không có lửa thiêu đốt linh hồn, lúc này La Chinh giống như trở về một ngàn bậc thang lúc đầu.

“Không thể nào chỉ đơn giản như vậy!”

Độ khó trong khảo nghiệm linh hồn chỉ có ngày càng cao, làm sao có thể cho hắn dễ dàng vượt qua như thế được?

Nhưng khi La Chinh tiếp tục đi lên thêm vài bậc thì vẫn không phát sinh dị thường gì như trước.

“Nếu đã như vậy, ta cứ tiếp tục đi lên!” Tuy nói La Chinh không biết đây rốt cuộc là tình huống nào, nhưng dù trên những bậc thang này có trở ngại gì đi chăng nữa, hắn chỉ cần cố gắng ứng phó là được.

Nhưng vừa đi lên thêm được mấy chục bậc, hắn bỗng nhiên cảm thấy phía trước nổi lên một trận gió lạnh lẽo.

Trận gió vừa thổi qua, một đám mãnh thú từ trên bậc thang nhào về phía hắn, con nào cũng hung hãn dị thường, giương nanh múa vuốt giống như quái thú đi lên từ dưới địa ngục. Thực lực mỗi con so với La Chinh đều lớn hơn gấp mười! Gấp trăm lần!

Đối mặt với đám mãnh thú này, La Chinh hơi biến sắc mặt, nhưng hắn lập tức liền khôi phục bình thường.

Hắn đã hoàn toàn bóp chết nỗi sợ hãi trong lòng.

La Chinh tự xét thấy mình cũng không phải là đối thủ của đám mãnh thú đó, bất kỳ một con mãnh thú nào trong đó đều có thể xé xác hắn thành mảnh nhỏ trong nháy mắt.

Đám mãnh thú là đề bài trong phần khảo nghiệm linh hồn, mục đích tất nhiên là để kiểm tra linh hồn và tâm tính của bản thân.

Tuyệt đối phải nhớ, không được để vẻ ngoài mê hoặc!

“Chỉ là ảo cảnh mà thôi. Nếu như ta tin là thật, chỉ sợ khi đó mới thật sự là bại!” Nói rồi, La Chinh đứng tại chỗ, để đám mãnh thú tùy ý lao về phía mình.

Kết quả, đám mãnh thú kia giống như không có thực thể, chạy xuyên qua cơ thể La Chinh rồi tất cả đều lập tức biến mất...

“Hì hì, không tồi. Hiện tại ngươi đã tiến vào giai đoạn thứ ba, cũng là giai đoạn hung hiểm nhất. Nếu vừa rồi trong lòng ngươi chỉ cần có một chút sợ hãi, những mãnh thú đó sẽ bắt lấy tâm tình dao động của ngươi, cắn nuốt ngươi!” Tiếng của A Phúc ở bên ngoài lại vang lên: “Chỉ cần vượt qua giai đoạn này, ngươi coi như là thông qua khảo hạch! Nỗ lực lên!”

Nghe A Phúc nói, La Chinh xác định suy đoán của mình. Nếu trong lòng hắn có dao động kịch liệt, chỉ sợ đã bị đám mãnh thú đó xé nát thật rồi.

Giai đoạn khảo nghiệm này tuy rằng không thống khổ nhưng lại càng hung hiểm hơn!

Sinh tử chỉ dựa vào một ý niệm!

Thì ra... đây cũng không phải là ảo cảnh thực sự. Hư hư thật thật, thủ đoạn của Tiên Nhân quả thực rất độc.

Nghĩ đến đây, trong lòng La Chinh càng thêm cảnh giác.

Vượt qua đợt tập kích của đám mãnh thú, La Chinh tiếp tục đi lên trên.

Theo từng bước chậm rãi đi lên bậc thang, mùi máu tươi nồng nặc đột nhiên xộc vào mũi, sương mù rất dày xung quanh lại chậm rãi chuyển thành màu đỏ sậm như máu.

La Chinh ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một người mặc trường bào màu trắng tuyết đứng cách đó không xa. Người đó cúi đầu, nhìn không rõ mặt lắm, nhưng thân hình lại vô cùng quen thuộc.

“Phụ thân!”

Bóng dáng kia quen thuộc đến thế, đã khắc sâu vào trong đầu La Chinh từ lâu.

Phụ thân La Tiêu của La Chinh qua đời đã sắp được ba năm. Ba năm này, La Chinh vẫn luôn ngày nhớ đêm mong, mỗi khi nhớ đến, trong lòng đều đau xót vô cùng. Đến nay, La Chinh hắn vẫn chưa nghĩ ra nên nói việc này cho La Yên như thế nào.

Giờ phút này gặp lại trong ảo cảnh, trong lòng La Chinh lập tức sôi trào.

Nhưng sau khi La Chinh gọi một tiếng, người kia lại không có phản ứng gì.

Khi La Chinh từ từ tiến lên, người kia lại đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt kia không có chút da thịt nào, hoàn toàn chỉ là một bộ xương khô!

Ngay lập tức, tâm hồn La Chinh bị rung động mạnh.

Bộ xương khô kia vừa ngẩng đầu liền bổ nhào về phía La Chinh, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cắn về phía hắn!

Tốc độ của xương khô cực nhanh, La Chinh căn bản không thể phản ứng kịp. Một miếng cắn này, La Chinh lập tức cảm nhận được cơn đau kinh người, như là linh hồn bị xé rách.

“A!”

Mỗi khi bị bộ xương khô kia cắn một miếng, La Chinh liền phát ra một tiếng hét thảm.

Đau đớn khi linh hồn bị cắn xé cực kỳ khó có thể chịu đựng.

Nếu La Chinh không thể nhìn thấu ảo cảnh này, tất nhiên sẽ bị bộ xương khô tâm ma này cắn từng miếng đến chết!

Ngay lúc La Chinh đang liên tục kêu lên thảm thiết, tiếng của A Phúc lại giống như sấm sét, vang lên bên tai hắn: “Giữ vững bản tâm của ngươi!”

“Bản tâm...” Khuôn mặt tràn đầy nỗi thống khổ của La Chinh, lộ ra mê mang: “Bản tâm của ta là gì...”

Khi bị bộ xương khô tâm ma kia điên cuồng cắn xé, La Chinh chậm rãi tự hỏi bản thân. Hắn nhất định phải tìm ra bản tâm của chính mình trong nỗi đau đớn vô tận.

Từ sau khi phụ thân chết, tâm tính La Chinh bị tôi luyện từng bước, cũng sớm đã kiên định như đá tảng.

Trong ảo cảnh tâm ma lần này, đừng nói là mãnh thú, cho dù là thần ma đầy trời, cũng không thể lay động được bản tâm của hắn.

Nhưng tâm ma này lại hóa thành bộ dáng phụ thân hắn, tuy biết rõ bộ xương khô này không phải là phụ thân, nhưng ảo giác này lại mạnh mẽ đánh trúng vào nơi yếu ớt nhất trong lòng La Chinh.

“Bản tâm... của ta... là lòng theo đuổi cực hạn của võ đạo. Con đường này... ta quyết định đi... thì nhất định sẽ kiên trì đi tiếp, không ai có thể lay động bản tâm của ta.” Ngay từ đầu La Chinh suy nghĩ hết sức khó nhọc, nhưng dần dần càng ngày càng thông thuận: “Cho dù là phụ thân ta, cũng không thể ngăn cản! Trên cái thế giới này, không ai có thể ngăn cản lòng theo đuổi võ đạo của ta!”

Vẻ mê man trong hai mắt hắn lại dần dần được thay thế bởi sự kiên nghị.

Mà bộ xương khô vốn đang không ngừng cắn xé hắn dần dần trở nên suy yếu vô lực, cuối cùng liền hóa thành bong bóng nước, xuyên qua thân thể hắn rồi tiêu tan.

La Chinh thở dốc từng hơi, trong lòng hô to quá nguy hiểm. Nếu vừa rồi không giác ngộ ra, linh hồn của hắn sẽ thật sự bị ăn tươi nuốt sống!

Sau đó La Chinh đi thẳng lên từng bậc thang, trên đường không còn gặp phải bất kỳ lực cản nào nữa. Mãi cho đến khi hắn đi lên bậc thang cao nhất, cảnh sắc xung quanh đột nhiên biến hóa, hắn đã trở về bên trong đại sảnh.

“Chúc mừng! Ngươi đã thông qua cuộc khảo hạch linh hồn!” Hiện tại ngươi có thể xem như là chủ nhân lâm thời của tòa Tiên Phủ này.” Trên mặt A Phúc mang theo ý cười.
Bình Luận (0)
Comment