“Vậy sao? Ta cũng muốn biết, các ngươi định lăng trì ta thế nào? Là thế này? Hay thế này?” La Chinh vừa nói vừa kéo vị đại thiếu gia Lý gia còn đang ngơ ngác đứng lên, điều khiển phi đao nát vung vẩy trên mặt hắn.
“Ngươi… Ngươi… Mau thả đại thiếu gia nhà ta ra!” Hai tên tôi tớ sầm mặt, quát tháo.
Giờ phút này, vị đại thiếu gia Lý gia mới kịp phản ứng, mắng to: “Khốn khiếp! Mau thả ta ra, sau đó cầm cái phi đao nát của ngươi tự mổ bụng tạ tội đi! Nếu không ta sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!”
Hắn vừa dứt lời, La Chinh lập tức vung tay tát cho hắn một phát.
“Tru di cửu tộc? Ngươi biết ta là ai không? Ngươi định tru di thế nào?” La Chinh lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, ngươi dám tát ta! Ngay cả cha ta cũng chưa tát ta lần nào, vậy mà ngươi lại dám tát ta! Ngươi chết chắc rồi, ta phải đem ngươi…” Vị đại thiếu gia Lý gia này là một kẻ hung ác, một tay La Chinh đã vả hắn miệng đầy máu tươi, nhưng hắn vẫn dám nói năng ngang ngược như thế.
“Chát!”
Hắn chưa kịp nói xong, La Chinh đã cho thêm một cái tát.
Trong mắt đại thiếu gia Lý gia tràn đầy vẻ độc ác âm u, vừa định mở miệng nói chuyện thì lại ăn tiếp một cái tát nữa.
Giờ phút này, hai tên tôi tớ Lý gia đã không nhịn được nữa, hung hăng cầm vũ khí xông lên, nhưng bị La Chinh đạp một cái bay xa mấy mét.
Xử lí xong hai tên tôi tớ, La Chinh quay đầu muốn đối phó tiếp với vị đại thiếu gia Lý gia này.
Thật ra La Chinh cũng không muốn gây chuyện phiền phức, nhưng hắn không ngờ, bản thân chỉ định mua một con ngựa mà lại gặp phải chuyện này. La Chinh cho hắn ăn năm, sáu cái tát liên tiếp, vị đại thiếu gia ngang tàn ác độc không ai bì nổi ở quận Quảng Hán này rốt cuộc cũng phải biết điều.
“Còn muốn mắng chửi nữa không?” La Chinh hỏi.
“Không… Không mắng.” Đại thiếu gia Lý gia run rẩy nói.
La Chinh mỉm cười. “Thôi được rồi, hôm nay ta có việc tìm ngươi.”
“Có việc tìm ta?” Trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc. “Nhưng ta không biết ngươi!”
“Muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi. Ngươi bán con ngựa này cho ta đi!” La Chinh chỉ Truy Điện Câu bên cạnh.
“A!” Đại thiếu gia Lý gia tuy bị La Chinh đánh đến phát sợ, nhưng con Truy Điện Câu này hắn phải tốn bao công sức mới tìm được. Là tên phá của trong tộc, hắn chưa bao giờ để ý tới việc làm ăn trong nhà. Hắn chỉ biết một điều là, ngàn vàng cũng khó mua được thứ mình thích, sao có thể đồng ý bán?
Nhưng nghĩ đến uy lực kinh hồn từ bàn tay La Chinh, đại thiếu gia Lý gia lại cực kỳ sợ hãi, trên mặt lập tức lộ vẻ rối rắm phân vân.
“Thế nào? Không muốn bán?” Giọng La Chinh đột ngột trở nên lạnh lẽo.
“Bán! Bán! Bán…” Đại thiếu gia Lý gia thấy thế liền vội vã gật đầu, nhưng ánh mắt hắn vừa lướt qua cửa lớn thì lập tức sửa miệng, mắng: “Bán con mẹ ngươi!”
Dứt lời, hắn lập tức xoay người bỏ chạy. Lúc này, trước cửa lớn Lý gia xuất hiện mấy người, đứng đầu là một người đàn ông trung niên trông rất quý phái, không giận tự uy, mang theo hai tên hộ vệ hùng hổ chạy tới.
La Chinh không đuổi theo vị đại thiếu gia Lý gia kia mà đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn đám người đang bước tới gần.
Đại thiếu gia Lý gia chạy đến trước mặt người đứng đầu kia, khóc lóc kể lể: “Cha, hôm nay ta gặp phải một tên hỗn xược, hắn dám đánh ta!”
Mấy cái tát của La Chinh cũng không phải dễ chịu. Giờ phút này, hai gò má của hắn đã sưng phù, máu từ khóe miệng liên tục trào ra, còn đâu dáng vẻ uy phong anh tuấn ngày thường?
Cha của vị đại thiếu gia Lý gia này là Lý Quỳnh - phú hộ giàu nhất ở quận Quảng Hán. Bởi tuổi đã cao mới có được đứa con trai nên lão ta yêu thương, nuông chiều hắn quá mức, bình thường đều che chở dung túng cho hắn. Nhìn thấy con trai mình bị đánh như vậy, sắc mặt lão rất khó coi.
Lý Quỳnh an ủi con trai một hồi, sau đó mang hai tên hộ vệ đi đến trước mặt La Chinh, lạnh giọng chất vấn: “Ngươi là ai, dám đánh con ta?”
Giờ phút này, ngay cả ý định muốn giải thích cũng không có, La Chinh chỉ đáp: “Đánh thì đánh, thế thì sao?”
Có thể buôn bán phát đạt đến vậy tại quận Quảng Hán bần cùng lạc hậu này, Lý Quỳnh cũng coi như là người có bản lĩnh. Thấy La Chinh nói chuyện chẳng nể nang gì như vậy, trên mặt lão ta chẳng lộ ra chút kiêng dè nào, nói: “Một cao thủ Tiên Thiên như ngươi cũng dám làm xằng làm bậy trước cửa Lý gia chúng ta, lẽ nào ngươi khinh thường quận Quảng Hán không ai dám đấu với ngươi hay sao?” Nói xong, Lý Quỳnh khoát tay một cái, hai tên hộ vệ bên cạnh lập tức xông lên.
Hai tên hộ vệ này cũng được coi là cao thủ hàng đầu ở quận Quảng Hán, một người là cao thủ Tiên Thiên Thất Trọng, một người là cao thủ Tiên Thiên Bát Trọng.
Nói thật, thực lực của hai tên hộ vệ này nằm ngoài dự đoán của La Chinh, bởi một vị cường giả Tiên Thiên Ngũ Trọng đã có thể xưng vương xưng bá ở quận Sùng Dương, quê nhà của La Chinh. Mà quận Quảng Hán này lại có thể chiêu mộ được cường giả như thế, thật sự khiến La Chinh có hơi khó hiểu.
Đối với những việc không nghĩ ra được, La Chinh sẽ không nghĩ nhiều thêm. Lúc còn giậm chân ở cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên thì việc đương đầu với cao thủ Tiên Thiên Thất Trọng và Tiên Thiên Bát Trọng không phải chuyện dễ dàng với hắn. Nhưng hiện tại, đối với La Chinh mà nói, hai tên này không đáng nhắc tới!
Hai tên hộ vệ nhận được mệnh lệnh của chủ nhân liền bao vây La Chinh, nhưng không lập tức ra tay. Bọn họ thấy thực lực của La Chinh mới chạm ngưỡng Tiên Thiên Nhất Trọng, cảm thấy chỉ cần cho thằng nhóc này chút áp lực thì chắc chắn có thể khiến hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Nhưng bọn họ không ngờ được, họ còn chưa kịp ra tay thì La Chinh đã ra tay trước.
Lúc này, La Chinh ngay cả chân nguyên trong cơ thể cũng chẳng thèm dùng mà trực tiếp kích hoạt tinh thạch Phượng Tường trong tay phải, đẩy tốc độ của bản thân lên tới cực hạn, đồng thời kết hợp với sức mạnh khủng khiếp trong cơ thể đánh về phía hai người kia. Bởi vì tốc độ cực nhanh, sức mạnh cực lớn, hai tên hộ vệ ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
“Bụp! Bụp!”
Mỗi người một quyền, cú đấm của La Chinh khiến ngực hai người kia bị lõm xuống, cả người văng ra rồi đập mạnh xuống nền đất.
Hai quyền này của La Chinh coi như khá nương tay, nếu không kết cục của bọn họ chỉ sợ sẽ giống như tên đệ tử sĩ tộc trong Ngọc Long Cốc, bị sức mạnh từ các ngôi sao của La Chinh nghiền thành bột phấn.
“Bây giờ còn muốn hỏi ta lý do không?” La Chinh thản nhiên hỏi.
Sắc mặt Lý Quỳnh hết sức khó coi. Hai tên hộ vệ đó, chỉ có lão ta mới biết rõ bản thân phải dùng một khoản tiền lớn tới mức nào để mời tới. Có nhiều cường giả còn chướng mắt với tiền tài, dù bỏ ra bao nhiêu cũng đừng hòng chiêu mộ được. Lý Quỳnh có thể mời được hai cường giả Tiên Thiên Thất Trọng và Tiên Thiên Bát Trọng làm hộ vệ đã là cực kỳ may mắn. Hai người này vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc để Lý Quỳnh hoành hành ở quận Quảng Hán. Nhưng lão ta nào có ngờ được, trước mặt thằng nhóc này, hai người kia lại chẳng chịu nổi một đòn, vừa ăn một quyền của đối phương thì đã bị thương nặng, ngã lăn ra đất, trông bộ dạng có vẻ trong khoảng thời gian ngắn cũng không đứng dậy nổi.
Nhưng dù sao Lý Quỳnh lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, cũng đã rèn luyện được một bản lĩnh nhanh nhạy, vững vàng. Lúc trước lão ta ngông cuồng là vì cho rằng mình có tư cách để ngông cuồng. Lúc này, tư cách của lão đã bị thằng nhóc trước mặt đánh vỡ, vì thế bộ dạng quý phái của lão lập tức thay đổi, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả La Chinh cũng cảm thấy không bằng….
“Khà khà… Anh bạn trẻ này, anh bạn đi qua quận Quảng Hán này của chúng ta, nảy sinh đôi chút mâu thuẫn với con trai ta, người làm cha như ta trước hết nói câu xin lỗi thay cho nó vậy.” Lý Quỳnh vừa chắp tay vừa cười mỉm nói, tựa như mấy người vừa bị La Chinh đánh không phải là con trai và hộ vệ của hắn mà là con trai và hộ vệ của người khác vậy!
Có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, La Chinh cũng không muốn dạy dỗ cha của tên đại thiếu gia Lý gia kia, chỉ lắc đầu nói: “Ta và con trai ông cũng không có mâu thuẫn gì, ngược lại ta còn có việc tìm hắn. Có điều hắn ăn nói khó nghe, ta mới ra tay dạy dỗ!”
“Con trai ta vốn ăn nói khó nghe, người làm cha như ta đây xin nhận lỗi với ngươi.” Lý Quỳnh lập tức quay đầu quát con trai mình: “Còn không mau xin lỗi người anh em này!”
“Cha!” Đại công tử Lý gia vừa ôm mặt vừa dùng ánh mắt tràn ngập vẻ không phục nhìn cha mình, hiển nhiên còn chưa hiểu rõ tình thế lúc này.
La Chinh khẽ lắc đầu, năng lực của thằng nhóc này thua xa cha hắn.
“Bảo xin lỗi thì ngươi xin lỗi đi, còn lề mề cái gì? Có tin ta đánh chết ngươi không?” Lý Quỳnh hung ác nói. Trước giờ lão chưa từng nổi giận với con trai như vậy, nhưng Lý Quỳnh cũng biết, thiếu niên này thực lực cao cường, nếu hắn là loại người lòng dạ hẹp hòi thì sợ rằng có thể khiến Lý gia nhà tan cửa nát. Vậy nên lúc này, lão ta không dám qua loa chút nào.
Đại thiếu gia Lý gia vẫn không quá tình nguyện, nhưng tới tận bây giờ hắn cũng chưa từng thấy sắc mặt cha hắn hung ác như thế, cũng mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập. Vì vậy hắn hậm hực đi tới, cúi đầu xin lỗi La Chinh.
La Chinh khoát tay.
“Không cần, ta tới vì muốn mua Truy Điện Câu trong tay ngươi. Ngươi tốn bao nhiêu tiền, ta sẽ trả giá gấp đôi.”
Lý Quỳnh nghe thế, xem như tỏ tường mục đích của thiếu niên này. Thần thái lão trở nên rất thoải mái, cười hòa ái với La Chinh, nói: “Đều là người trong giang hồ, nói đến tiền bạc thì có vẻ khách khí quá. Truy Điện Câu này ta xin tặng cho ngươi.”
“Không cần, bao nhiêu tiền?” La Chinh lắc đầu.
Lý Quỳnh thấy La Chinh kiên quyết muốn trả tiền thì không lôi thôi gì nữa. Lão biết có một số người không muốn mắc nợ người khác, nếu lão cứ nhất quyết muốn tặng Truy Điện Câu cho hắn, chỉ sợ sẽ khiến hắn phiền lòng. “Truy Điện Câu này có giá hai viên Phương Tinh.”
Kỳ thật giá mà Lý Quỳnh đưa ra đã thấp hơn giá trị thực tế. Truy Điện Câu chính là giống ngựa quý ở Đông Vực, tuy không bằng phi thiên liễn có thể chở người bay trên không trung nhưng tốc độ của nó lại cực kỳ nhanh. Truy Điện Câu này, lão tốn ba mươi viên Phương Tinh mới mua được, lần này đưa ra cái giá hai viên Phương Tinh đúng là rẻ vô cùng.
“Keng, keng, keng…”
La Chinh duỗi tay, lập tức lấy bốn viên Phương Tinh trong nhẫn tu di ra: “Ta dùng giá tiền gấp đôi mua con ngựa này, ngươi có ý kiến gì không?”
Lý Quỳnh mỉm cười khoát tay: “Không có, không có. Ta mua con ngựa này hết hai viên Phương Tinh, lại bán nó với giá bốn viên Phương Tinh, sao có thể có ý kiến gì?”
La Chinh gật đầu, sau đó quay người nhảy lên Truy Điện Câu, hai chân kẹp chặt, quay đầu ngựa lại, liếc mắt nhìn Lý Quỳnh một cái rồi nghênh ngang thúc ngựa chạy đi. Hắn vốn định chế nhạo vài câu, một người cha biết nhìn xa trông rộng bản lĩnh đầy mình lại có một tên con trai ngu dốt nhường này! Nhưng suy ngẫm tới tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, La Chinh hắn cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi như thế, cuối cùng lại nhịn xuống.
Thấy bóng La Chinh khuất dần, lúc này vị đại thiếu gia Lý gia mới bất mãn lên tiếng: “Cha, vì sao cha lại bán Truy Điện Câu? Đây là…”
“Chát!”
Lý Quỳnh vung tay tát thằng con một cái. Con của mình lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên lão đánh nó.
“Bình thường ta đã bảo ngươi ở yên trong nhà, đừng ra ngoài gây chuyện thị phi! Trêu chọc người bình thường, ta còn có thể dẹp yên, nhưng thật sự chọc tới những người có bản lĩnh, đến chữ chết ngươi cũng không biết viết thế nào!” Lý Quỳnh lạnh lùng răn dạy con trai của mình một hồi, trong lòng tự trách mình ngày thường quá nuông chiều nó.
Đại thiếu gia Lý gia ôm mặt, đáng thương nói: “Con biết sai rồi, thế nhưng Truy Điện Câu kia mua mất ba mươi viên Phương Tinh, sao cha lại nói dối là mua có hai viên? Hắn đưa cho chúng ta bốn viên Phương Tinh mà cứ như đưa cho chúng ta món hời gì đó vậy! Việc buôn bán này chẳng phải…”
Lý Quỳnh liếc nhìn thằng con trai của mình rồi thở dài não nề. Nếu không phải đứa con này có dáng dấp giống hệt lão ta, thì lão ta thật sự hoài nghi, không biết nó có phải con ruột của mình hay không. Người ta nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, vậy mà đứa con này lại ngu xuẩn đến bất trị…