Phần lớn những người ở đây đều từng bị tên mập này đánh cho vài trận, nhưng nếu muốn họ thực sự chịu nhận thua thì không thể nào. Dù gì phần lớn bọn họ đều giỏi dùng chân nguyên để chiến đấu, nếu không phải vì không thể sử dụng chân nguyên thì không ít người ở đây không hề kém tên mập này.
Tên nhóc vừa bị bắt vào này có vẻ là một thiên tài dị bẩm, bị tên béo đập như vậy mà lại không hề bị thương, dù nhìn thế nào thì tên nhóc này cũng không dưới cơ tên mập.
“Hừ! Bị ta ném đi rồi, nếu thông minh thì nên chọn cách nằm trên đất mà giả chết! Nếu ngươi đã bò dậy, vậy thì phải cho ngươi nếm sự đau khổ gấp bội!” Tên mập nói xong lại tăng tốc xông về phía La Chinh.
Có vảy rồng và thân thể linh khí nên điều La Chinh không sợ nhất chính là đấu giáp lá cà.
Tên mập giống như một con thú hoang lao về phía La Chinh.
Nhưng La Chinh cũng dùng một tư thế và bước đi giống vậy mà lao vào y.
Hai cơ thể cùng va chạm mãnh liệt. Dưới tình huống này, bên nào có thể hình lớn luôn có lợi thế hơn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt khi va chạm, La Chinh đã rút hết sức mạnh của hơn một trăm cái vảy rồng trong cơ thể ra, tập trung trên bả vai của mình.
Cả hai hung hăng lao vào nhau.
“Va chạm thế này, chỉ e tên nhóc kia sẽ bị tên mập đụng cho xương cốt nát bấy!”
“Tên nhóc này ỷ vào thân thể dũng mãnh của mình nên dám chọn va chạm với tên mập, thực sự là muốn chết!”
Đám đệ tử Thanh Vân Tông nhao nhao bàn tán.
“Ầm!” Hai người dùng thân thể cứng đối cứng, phát ra một tiếng vang trầm đục.
Tên mập cảm thấy cơ thể mình như va phải một ngọn núi cao!
Sức mạnh truyền qua từ cơ thể La Chinh cứ như thủy triều ngoài biển khơi, không bao giờ ngừng, vô cùng vô tận.
Tình huống lần này, lại vượt xa dự liệu của mọi người.
Thân hình La Chinh thoạt nhìn khá nhỏ bé, vậy mà lại đứng nguyên tại chỗ không xê xích, còn thân hình to lớn của tên mập thì lại bay ngược ra ngoài!
Do bụng của tên mập này khá lớn nên sau khi bay ra thì lăn trên mặt đất giống như quả bóng da vậy, lăn rất xa mới dừng lại.
La Chinh híp mắt, từ từ đi qua, ngồi xổm xuống rồi mới hỏi: “Tiếp nữa không?”
Tên mập cảm thấy xương cốt của mình bị gãy mất vài cái, sắc mặt cũng vì đau đớn mà trắng bệch. Đến giờ y mới hiểu, không thể khinh thường thực lực của tên nhóc trước mặt. Dù là sức mạnh hay thân thể thì hắn cũng mạnh hơn y nhiều!
Người trong nhà giam này cũng đều rơi vào trầm mặc.
Quy tắc ở đây là như vậy, thắng thì làm vua.
Ở đây, thực lực của tên mập này là mạnh nhất, nhưng La Chinh đã đánh bại y nên những người khác cũng sẽ không có ý kiến gì nữa.
Cho dù thực sự có ý kiến thì cũng chỉ là tự rước lấy nhục.
La Chinh không nhìn y thêm lần nào nữa, quay đầu về lại trong góc, ngồi xuống.
Nếu nơi này đã không thể tu luyện thì hẳn cũng có thể nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời mọc rồi lại lặn, sau hai ngày, Huấn Giới Đường phái hai người đến đây đưa La Chinh đi.
Còn chưa vào đến Huấn Giới Đường, La Chinh đã cảm nhận được không ít cao thủ có hơi thở vô cùng mạnh mẽ ở bên trong.
Sau khi đi vào, La Chinh liền nhìn thấy hai bên Huấn Giới Đường đã kín người đứng.
La Chinh nhìn thấy Thiên Khung chân nhân đầu tiên.
Thiên Khung chân nhân nhìn thấy La Chinh thì phóng ra ánh nhìn lạnh lẽo, thậm chí còn nhếch mũi lên “hừ” lạnh một tiếng.
Bên cạnh hắn ta còn có một thanh niên mặc trường bào tím, là đệ tử thân truyền!
Ánh mắt La Chinh vô cùng sắc bén, liếc mắt liền thấy trên cổ tay áo của tên đệ tử mặc trường bào tím kia có một sợi dây màu đen buộc một cái bát quái nhỏ, xem ra hắn ta chính là người nhà Gia Cát Phong.
Tên kia nhìn thấy La Chinh, lập tức đi lên phía trước, vẻ mặt vô cùng tức giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống La Chinh mà nói: “Là ngươi giết chết đệ đệ ta?”
Vị đệ tử thân truyền này, thực lực vô cùng mạnh, lần chất vấn này đã phát ra uy thế như lũ quét, quét khắp cơ thể La Chinh.
La Chinh vẫn đứng lù lù bất động, sắc mặt thản nhiên nhìn chằm chằm hắn mà nói: “Phải thì sao?”
“Nếu ngươi đã giết đệ đệ của ta, vậy thì ngươi phải đền mạng! Không chỉ như vậy, ta còn muốn tru di cửu tộc nhà ngươi!” Đệ tử áo tím kia gằn giọng nói.
La Chinh cười nhẹ, vươn tay chỉ vào hắn mà nói: “Muốn ta đền mạng thì đừng chỉ nói miệng, có giỏi thì ra tay ở đây xem!”
“Ngươi cho rằng ta không dám? Lấy mạng của ngươi, dễ như trở bàn tay!” Chân nguyên của đệ tử áo tím bay ra từ đỉnh đầu, hình thành luồng sáng bảy màu, có vẻ muốn ra tay ngay.
“Cách nhi! Rất nhiều trưởng bối đều ở đây, không được làm loạn!” Một ông già đội mũ đen đứng phía sau quát hắn dừng lại.
Hôm nay là ngày khai đường đại thẩm, mười vị chân nhân của Thanh Vân Tông thì có sáu vị tới nên đương nhiên không thể để hắn làm loạn được.
Vị đệ tử áo tím này chính là Gia Cát Anh Cách thực lực mạnh nhất trong số tiểu bối của Gia Cát gia, còn ông già đội mũ đen đứng sau hắn chính là một trong mười đại chân nhân của Thanh Vân Tông, Lạc Anh chân nhân.
Gia Cát Anh Cách chính là đệ tử thân truyền của Lạc Anh chân nhân!
La Chinh bị áp giải tới trước Huấn Giới Đường, Thiên Khung chân nhân đứng trên công đường nói: “Nếu tên nhóc này đã được giải đến đây, vậy khai đường đại thẩm có thể bắt đầu rồi chứ?”
Mấy vị chân nhân xung quanh đều gật đầu.
Khai đường đại thẩm trong Thanh Vân Tông chỉ cần tập trung đủ sáu vị chân nhân là có thể bắt đầu.
Hôm nay ngoài sáu vị chân nhân, còn có vài người của Gia Cát gia cũng tới đây.
Một vài người Gia Cát gia khác ở đây đều giống như Gia Cát Anh Cách, mang biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống, gắt gao nhìn chằm chằm La Chinh.
Nếu không phải ở đây còn có những chân nhân khác, e rằng họ đã đồng loạt xông lên, loạn đao chém chết La Chinh.
Đứng trước công đường, La Chinh nhìn trái nhìn phải nhưng không hề nhìn thấy Tô Linh Vận.
Khai đường đại thẩm này vốn do Tô Linh Vận yêu cầu, tại sao hôm nay lại không thấy người đâu? Điều này khiến La Chinh có chút nghi ngờ.
Ánh mắt La Chinh tình cờ dừng trên người Thiên Khung chân nhân, ông ta liền cười lạnh, hừ nhẹ một tiếng: “Tô đạo sư của ngươi, e là hôm nay có việc không thể tới được!”
“Không tới được? Ông đã làm gì nàng rồi?” La Chinh không hề quan tâm nàng có đến hay không, hắn chỉ lo cho sự an nguy của nàng. Những chân nhân này đã dám hãm hại muội muội của hắn, nên rất có thể cũng gây phiền phức cho Tô đạo sư. Mặc dù La Chinh cũng biết thân phận của Tô đạo sư khá đặc biệt, là người có địa vị không tầm thường, nhưng có vẻ đám chân nhân này cũng không quá kiêng kị thân phận của nàng.
“Ta thì làm gì được cô ta?” Thiên Khung chân nhân lắc lắc đầu: “Chỉ là cô ta biết rõ khai đường đại thẩm sẽ thua, không bảo vệ được ngươi nên dứt khoát không tới nữa!”
Nghe thấy lời nói của Thiên Khung chân nhân, trong lòng La Chinh có chút yên tâm, xem ra chính Thiên Khung chân nhân cũng không biết.
Mãi đến lúc này, La Chinh vẫn tin tưởng Tô Linh Vận. Nếu nàng đã hứa, còn chủ động yêu cầu khai đường đại thẩm thì chắc chắn còn có chiêu phía sau. Nếu không nắm chắc thì với tính cách và sự thông minh của nàng, tuyệt đối sẽ không làm lớn chuyện như vậy.
Ở bên ngoài mặt trời đã lên cao, giờ đã là buổi trưa.
Một ông già đội mũ quan màu tím đứng trước công đường, đột nhiên mở miệng nói: “Đã tới giờ trưa, lập tức khai đường hội thẩm!”
Thực ra lần khai đường hội thẩm này, mấy vị chân nhân cũng đứng ra phản đối, bởi vì trước nay khai đường hội thẩm chỉ dành cho những đệ tử đặc biệt quan trọng của Thanh Vân Tông, ví dụ như đệ tử thân truyền, hoặc những đệ tử tinh anh trong tốp mười nội môn.
Nhưng lần này lại xét xử một đệ tử ngoại môn vô danh.
Nếu không phải Tô Linh Vận cưỡng chế yêu cầu, việc này gần như không thể xảy ra.
Có điều sau khi mấy vị chân nhân biết được tên đệ tử ngoại môn trước mắt lại chém chết Gia Cát Phong – Tam công tử của Gia Cát gia thì trong lòng ít nhiều cũng thấy kỳ lạ.
Thực lực của Gia Cát Phong dĩ nhiên không lọt được vào mắt mấy vị chân nhân này, nhưng tên nhóc trước mắt cũng mới chỉ là là Tiên Thiên Nhất Trọng mà thôi, còn tên Gia Cát Phong kia cũng gần đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn.
Theo lý mà nói, cách biệt thực lực giữa hai người hẳn là như trời với đất, tại sao Gia Cát Phong lại thua La Chinh?
Trong các vị chân nhân thì có hai vị vẫn âm thầm đánh giá trong lòng, nếu tên nhóc tên La Chinh này thực sự chỉ dựa vào thực lực của bản thân mà chết Gia Cát Phong thì thật sự là nhân vật yêu nghiệt trăm năm khó gặp của Thanh Vân Tông, tiền đồ sau này không thể giới hạn.
Đáng tiếc, nếu tên nhóc này thực sự khát máu như Thiên Khung chân nhân nói thì trử khử sớm vẫn sẽ tốt hơn.
Thanh Vân Tông cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, bảy mươi chín năm trước, trong Thanh vân Tông xuất hiện một yêu nghiệt tuyệt thế, vị đệ tử thiên tài đó tên là Hà Nguyệt Thiên, trong thời gian chín năm gia nhập Thanh Vân Tông đã đột phá Chiếu Thần Cảnh, luyện thành bản lĩnh thần thông tuyệt thế, trong cảnh giới Chiếu Thần Cảnh thì hoàn toàn không có đối thủ.
Nhưng Hà Nguyệt Thiên cuối cùng lại bỏ trốn khỏi Thanh Vân Tông, hơn nữa còn trở thành kẻ địch của Thanh Vân Tông, không ngừng chạy tán loạn trong Đông vực, tàn sát đệ tử Thanh Vân Tông.
Thanh Vân Tông không thể không liên kết với vương triều Phần Thiên, điều động mấy chục đệ tử tinh anh, liên thủ truy sát Hà Nguyệt Thiên.
Cuối cùng, Thanh Vân Tông hy sinh ba vị chân nhân mới giết chết được Hà Nguyệt Thiên.
Từ sau chuyện của Hà Nguyệt Thiên, Thanh Vân Tông lập ra quy định, coi trọng nhất không phải là tài năng mà là nhân phẩm đạo đức của đệ tử. Nếu không, cho dù những đệ tử đó sau này có thành tài, thì cũng bởi ý đồ đen tối mà trở thành đại ma đầu, đại kiêu hùng. Điều này hoàn toàn đi ngược lại với ý đồ lập ra Thanh Vân Tông.
Tử Thanh chân nhân đội mũ quan tím trên công đường cầm thanh gỗ vuông đập mạnh một cái, một luồng sáng màu tím vô hình tản ra từ trong thanh gỗ vuông đó.
Khi mọi người bị bao trùm trong màn sáng màu tím đó thì lập tức cảm thấy tâm tình trở nên yên tĩnh, hài hòa. Chân nguyên của Tử Thanh chân nhân chính là có hiệu quả kì diệu như vậy.
“Phạm nhân La Chinh. Ta hỏi ngươi, hôm qua trên Huấn Giới Đường, ngươi lấy trọng kiếm giết chết Gia Cát Phong đúng không?” Tử Thanh chân nhân lạnh nhạt hỏi, giọng nói không lớn nhưng lại có uy thế khiến người ta không thể chống lại, nhằm thẳng vào La Chinh.
Cũng là bị thẩm vấn nhưng lúc này La Chinh cũng yên lặng đi nhiều. Nếu Tử Thanh chân nhân chịu hỏi, chứ không phải tìm đại một tội danh để đổ lên người hắn, vậy thì hắn có cơ hội biện hộ cho mình.
La Chinh gật đầu: “Đúng là như vậy!”
Nghe thấy La Chinh thẳng thắn thừa nhận như vậy, vài vị chân nhân lại có chút buồn bực, liếc mắt nhìn nhau. Đâu có ai lại thẳng thắn nhận tội giết người như vậy? Lẽ nào tên nhóc này không biết rõ quy định của Thanh Vân Tông? Nếu khai đường đại thẩm xác nhận chắc chắn La Chinh là kẻ khát máu, vậy thì trên trời dưới đất, không ai có thể cứu được hắn nữa.
Thiên Khung chân nhân cười khà khà: “Nếu đã như vậy, thì cũng không còn gì phải xét xử nữa, đương nhiên phải đền mạng!”
“Đúng vậy! Quả thực như thế. Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng. Từ xưa đến nay đều là như vậy!” Người của Gia Cát gia cũng đồng loạt lên tiếng.