Mạc Xán gật đầu: “Đúng. Ta chính là người của Mạc gia ở thành Bắc.”
Mạc gia thành Bắc không phải sĩ tộc lớn, chỉ là tổ tiên Mạc gia từng xuất hiện một công thần cực kỳ tài giỏi là Mạc Thiếu Thiên.
Mạc Thiếu Thiên từng tham gia quân đội, dẫn dắt Đế Quân lập nhiều công lao hiển hách. Nhờ có ông nên gia tộc họ Mạc vốn không có bất cứ tiếng tăm gì mới được phong làm sĩ tộc.
Chẳng qua sau Mạc Thiếu Thiên, Mạc gia không còn xuất hiện nhân vật nào nổi trội nữa, cho nên tuy Mạc gia được phong là sĩ tộc nhưng lại chẳng hề nổi trội, thuộc hàng thấp nhất trong sĩ tộc, chỉ là treo danh mà thôi.
“Nếu Mạc Xán huynh có thân phận là đệ tử sĩ tộc, vì sao ngày đó còn phải tham gia Hải Thí?” La Chinh có chút khó hiểu mà hỏi.
La Chinh nhớ rõ, Mạc Xán và hắn cùng báo danh tham gia Hải Thí, nếu là đệ tử sĩ tộc, rõ ràng có thể trực tiếp vượt qua vòng thi kia.
Mạc Xán cười cười: “Gia tộc không cho ta công văn sĩ tộc, ta cũng không có cách nào, chỉ có thể tham gia Hải Thí.”
Nghe vậy Chương Vô Huyền liền nói: “Xem ra Mạc Xán ở trong gia tộc cũng không được coi trọng, vậy lúc này, ngươi là vì chuyện gia tộc mà phiền lòng?”
Mạc Xán gật đầu nói: “Quả thực là vì thế. Mấy năm nay tuy Mạc gia không xuất hiện nhân vật nào lợi hại, nhưng cả tộc đều rất cố gắng. Giống như lần tụ hội này, những huynh đệ tỷ muội của ta đều sẽ dẫn bạn bè của họ trong Thanh Vân Tông trở về, nhưng ta thì lại không biết làm thế nào...”
Một gia tộc muốn phát triển đi lên, thứ quan trọng nhất không chỉ là thực lực, mà còn cần các mối quan hệ.
Giữa sĩ tộc và sĩ tộc cũng có vô vàn loại quan hệ, muốn gia tộc phát triển lớn mạnh, tất nhiên cần những sĩ tộc khác trợ giúp.
Ngay từ đầu ở trong gia tộc, Mạc Xán cũng không được xem trọng, thậm chí bởi vì hắn muốn thi vào Thanh Vân Tông mà còn bị người trong tộc nhạo báng, thậm chí ngay cả chuyện nhỏ như công văn sĩ tộc cũng không làm giúp hắn.
Nhưng cuối cùng, Mạc Xán lại gặp được La Chinh, đánh bậy đánh bạ vượt qua được khảo hạch của Thanh Vân Tông, trở thành đệ tử ngoại môn, vượt xa ngoài dự đoán của người Mạc gia.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, cũng chưa là gì trong Mạc gia nên Mạc Xán và cả cha mẹ hắn vẫn bị xa lánh.
Lần tụ hội gia tộc này thật ra cũng trở thành cơ hội khoe khoang mạng lưới quan hệ của bản thân.
Theo Mạc Xán được biết, trong Mạc gia cũng có mấy người kết bạn với đệ tử sĩ tộc, thậm chí có đệ tử của bảy đại sĩ tộc đồng ý đến tham dự lần tụ hội này của Mạc gia.
So sánh ra, từ khi tiến vào Thanh Vân Tông, trừ La Chinh, Chu Hiển, Chương Vô Huyền thì Mạc Xán không hề kết giao với ai, chứ đừng nói đến đệ tử sĩ tộc.
Nghe Mạc Xán nói xong, Chu Hiển vẫn luôn chỉ lo rót rượu bỗng nhiên ha ha cười nói: “Mạc Xán, ngươi cũng thật là, ta còn tưởng chuyện gì! Không phải ngươi bị ngốc rồi chứ? Hai vị trước mặt ngươi không phải là đối tượng để giữ mặt mũi tốt nhất sao? Vô Huyền huynh, La Chinh huynh, có vị nào kém hơn mấy người của đại sĩ tộc kia không? Cho dù là bảy đại sĩ tộc, có thể đứng ngang hàng với bọn họ cũng không có mấy đâu!”
Lời này của Chu Hiển nói không sai chút nào.
Nói đến Chương Vô Huyền, Chương gia tuy rằng không phải sĩ tộc, nhưng chính là nhà giàu siêu cấp, nếu thật sự so về thực lực gia tộc, Chương gia bọn họ quả thực không có mấy cường giả, nhưng dù vậy, toàn bộ Đông Vực cũng không có mấy ai dám động đến Chương gia!
Có thể nói mấy sĩ tộc nho nhỏ bình thường, cơ bản không thể so sánh cùng Chương gia. Chương gia hoàn toàn có thể đứng ngang hàng với quái vật lớn như bảy đại sĩ tộc.
Mà La Chinh, càng không cần phải nói!
Thiên tài trong bảy đại sĩ tộc rất nhiều, nhưng Chu Hiển dám nói, cho tới bây giờ, chưa có ai có thể sánh ngang với La Chinh.
Với tốc độ tiến bộ của La Chinh, cho dù là những đệ tử nổi bật nhất trong bảy đại sĩ tộc, thì việc La Chinh vượt qua bọn họ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chu Hiển nói xong, liền vỗ vai Mạc Xán: “Ta cũng đã đề cử cho ngươi rồi, còn không mau hỏi xem bọn họ có đồng ý cùng đi với ngươi không đi!”
“Thế này... này...” Mạc Xán nhất thời có chút ấp úng.
Thật ra Mạc Xán không phải người mù, đương nhiên là hắn muốn mời La Chinh và Chương Vô Huyền tới nhà hắn, chỉ là không biết mở miệng thế nào mà thôi. Trước mặt bọn họ, hắn có chút tự ti. Lúc này đột nhiên bị Chu Hiển giật dây, lại không biết nên nói gì.
La Chinh và Chương Vô Huyền liếc nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Mạc Xán, trên mặt tươi cười, chờ Mạc Xán nói chuyện.
Mạc Xán lắp bắp nửa ngày, cuối cùng mới cắn răng nói: “Vô Huyền huynh, La Chinh huynh, tháng sau, mời hai người tới nhà ta....”
Lúc này La Chinh và Chương Vô Huyền mới cùng gật đầu, chuyện bé bằng cái rắm, cũng khiến Mạc Xán rối rắm lâu như vậy.
“Đậu! Thế còn ta thì sao?” Chu Hiển vỗ mạnh lên vai Mạc Xán.
“Đương nhiên là cả huynh nữa rồi.” Mạc Xán lại bỏ thêm một câu.
Ban đêm, bốn người đều uống nhiều, mãi đến khuya mới giải tán.
La Chinh trở lại phòng mình, sắp xếp lại một lượt những thứ thu hoạch được trong chuyến đi này.
Trong chuyến đi thành Bạch Đế này hắn thu hoạch được tương đối nhiều, trừ hai viên tinh thạch đang khảm trên cánh tay ra thì vẫn còn một đống lớn những thứ linh tinh khác, trong đó cũng có mấy món tương đối có giá trị.
Ví như trận chiến trong đình nghỉ chân tại Tiên Phủ, nhiều Chiếu Thần Cảnh đấu đá như vậy, không ít vũ khí trong tay bọn họ đều là linh khí, chúng rơi đầy trên đất nên La Chinh đều thu thập hết lại.
Khi đấy, La Chinh cũng tìm được bốn cái nhẫn tu di, một cái trong đó có không gian lớn hơn nhiều so với cái trong tay La Chinh.
Cho dù phòng ở của Thanh Vân Tông rất rộng, nhưng La Chinh bày đám vật phẩm này ra thì cũng khiến cả phòng chật ních.
La Chinh từ từ sắp xếp, bất tri bất giác đã qua một đêm.
Mấy ngày kế tiếp, ngoài việc tu luyện, La Chinh cũng rút ra phần lớn thời gian tiến hành quán tưởng với bức Nhật Nguyệt Tinh Thần.
Bức Nhật Nguyệt Tinh Thần này đúng là có tác dụng vô cùng kỳ diệu đối với võ giả.
Lần trước bên trong Tiên Phủ, La Chinh mới quán tưởng một lần đã cướp đi được một phần tạo hóa của Tinh, hiện tại trong chân nguyên Thiên Ma của hắn cũng có chứa một chút sức mạnh của Tinh.
Khi sức mạnh của Tinh bùng nổ, sẽ xuất hiện năng lượng hủy diệt, cho dù là La Chinh cũng cảm thấy khủng bố.”Đây mới chỉ là một chút tạo hóa của Tinh mà thôi, nếu có thể đạt được toàn bộ, thêm cả tạo hóa của Nhật Nguyệt thì chân nguyên Thiên Ma của ta sẽ khủng bố tới mức nào?” La Chinh khó có thể tưởng tượng.
Nhưng La Chinh quán tưởng nhiều ngày vẫn không thấy loại cảm giác kỳ diệu như lần đầu tiên.
Hơn nữa so ra, tốc độ lĩnh ngộ quán tưởng cũng chậm đi rất nhiều. Xem ra để “nhìn thấu” được bức Nhật Nguyệt Tinh Thần này cũng không phải chuyện dễ. Với thực lực bây giờ của La Chinh, vẫn còn lâu mới có thể làm được.
Ngoài việc quán tưởng bức Nhật Nguyệt Tinh Thần, La Chinh còn bỏ thời gian suy xét phương pháp tu luyện.
Thanh Vân Tông được xưng là thánh địa tu luyện, trừ việc có được vô vàn bí tịch công pháp, hấp dẫn võ giả nhất chính là nơi tu luyện trong nó.
Trước đó, La Chinh chỉ vừa tiến vào ngoại môn Thanh Vân Tông nên còn chưa biết gì về điều này.
Hơn nữa hắn vẫn luôn vội vàng muốn kiếm điểm tích lũy, thậm chí bởi vì kiếm điểm tích lũy mà trở mặt với Tô đạo sư một lần.
Lần này sau khi trở về, Tô Linh Vận cũng cho rằng La Chinh nhất định cần nhanh chóng tăng thực lực, nên hai ngày trước đã phái người lại đây ném cho La Chinh một tấm ngọc giản.
Trên ngọc giản viết những bí cảnh tu luyện trong Thanh Vân Tông.
“Cửu Âm Lôi Cốc, có thể điều khiển sấm chớp mà rèn luyện thân thể, dẫn Cửu Âm Thần Lôi luyện thể....”
“Động Hàn Băng - nơi lạnh lẽo vô cùng, có thể rèn luyện tâm tính, bài trừ tâm ma!”
“Đài Thất Tinh Kiếm Quang, tu luyện kiếm pháp ở đây, có thể tăng tốc độ lên mười lần!”
Nhìn những nơi tu luyện đó, La Chinh cũng vô cùng kích động.
“Đường Trọng Lực Vô Cực!” Nhìn đến cái này, La Chinh liền nhớ lại con đường có trọng lực vô cùng lớn trong lần tham gia Hải Thí.
Phần trọng lực khổng lồ kia tác động lên người có thể khiến tốc độ luyện thể của La Chinh tăng nhanh gấp nhiều lần. Hiện tại La Chinh đã bước vào Tiên Thiên Cảnh, luyện thể đương nhiên rất quan trọng, nhưng cũng không phải nhu cầu bức thiết, tương lai La Chinh có thể sẽ tiến vào đường Trọng Lực Vô Cực, nhưng lúc này hắn muốn tìm lựa chọn tốt hơn.
“Huyễn Ngư Thâm Đàm! Bên trong đầm sâu, chịu đựng áp lực, giết vô số nhân ngư được huyễn hóa quỷ dị, rèn luyện trong giới hạn sinh tử!”
Chính là cái này! Mắt La Chinh sáng lên.
Thực lực tăng từ Luyện Nhục Cảnh cho tới bây giờ, La Chinh hiểu rõ, không có gì có thể khiến thực lực tăng nhanh hơn, vững chắc hơn khi rơi vào ranh giới sinh tử!
Những gì lĩnh ngộ được trong khoảnh khắc sinh tử, thường quan trọng hơn rất nhiều so với lúc tu luyện bình thường.
Nhưng khi La Chinh nhìn đến phần chữ nhỏ phía dưới ngọc giản, liền vui không nổi nữa.
Thì ra những nơi tu luyện này không phải là miễn phí.
Không chỉ không miễn phí, mà phí còn đắt kinh người.
Ví như đài Thất Tinh Kiếm Quang, tu luyện một canh giờ mà trừ mất tám mươi điểm tích lũy.
Con đường Trọng Lực Vô Cực thì càng nhiều hơn, một canh giờ trừ mất một trăm hai mươi điểm tích lũy.
Về phần Huyễn Ngư Thâm Đàm, một canh giờ trừ mất hai trăm điểm tích lũy...
Quá kinh khủng.
Điểm tích lũy của La Chinh đối với đệ tử ngoại môn mà nói chỉ sợ đã là con số thiên văn(1), nhưng cũng không thể trả nổi cho mức độ tiêu phí này.
Đừng nói đệ tử ngoại môn, cho dù là đệ tử nội môn cũng không có khả năng quẳng nhiều điểm tích lũy như vậy vào đó.
La Chinh từng tới chỗ Tô Linh Vận nhận nhiệm vụ, cũng coi như có chút hiểu biết đối với điểm thưởng.
Nhiệm vụ độ khó thấp cũng chỉ được vài điểm tích lũy, mà độ khó cao, có nhiều điểm tích lũy thì cần thời gian tương đối lâu mới có thể hoàn thành.
Có lẽ bận bịu mười ngày nửa tháng hoàn thành nhiệm vụ, còn chưa đủ cho một giờ vào trong bí cảnh tu luyện.
“Trừ phi là đại sĩ tộc, trả một đống Phương Tinh lớn cho Thanh Vân Tông để mua điểm tích lũy mới có thể duy trì, chứ đệ tử bình dân thì căn bản không thể nào gánh nổi!”
Thanh Vân Tông giống như một cỗ máy khổng lồ, mỗi tháng hoạt động nào là tiền lương, bổng lộc cho nhân viên quản lý, các cấp quản sự, rồi cả đan dược cho mấy chục vạn đệ tử, chi phí tiêu tốn hàng tháng tính ra luôn là con số vô cùng lớn.
Để duy trì mức chi tiêu này, Thanh Vân Tông không thể không kiếm khoản phí dụng kếch xù từ nơi khác.
Huống chi để duy trì hoạt động của những nơi tu luyện này cũng cần một số lượng tinh thạch khổng lồ.
(1)Con số thiên văn: con số lên tới hàng trăm triệu.