Lần trước Bùi Hận cũng ra tay ở đây, nhưng lần đó đối thủ của Bùi Hận là một vị đệ tử của một sĩ tộc nhỏ nhoi, không phải là người của bảy đại sĩ tộc. Đệ tử sĩ tộc bình thường không thể sánh bằng bảy đại sĩ tộc, Bùi Hận gã muốn đánh thì đánh, nhiều nhất thì trưởng bối trong gia tộc đứng ra nhận lỗi, những sĩ tộc nhỏ đó chắc chắn phải vuốt mặt nể mũi, chỉ có thể nén giận.
Nhưng Mạnh Thường Quân không giống như vậy. Sau lưng hắn chính là Vong Xuyên - Mạnh gia! Mạnh gia và Bùi gia đều thuộc bảy đại sĩ tộc, nếu Bùi Hận thật sự ra tay thì chắc chắn sẽ mang đến phiền toái lớn.
Có điều Bùi Hận chính là người như thế.
Mỗi võ giả đều có một chấp niệm.
Có người là “chiếm hữu”, sự ham muốn chiếm hữu điên cuồng này có thể khiến hắn trở nên bốc đồng, phá tan mọi xiềng xích trong tu luyện.
Cũng có người là “nhượng bộ”, lùi một bước trời cao biển rộng.
Nhưng chấp niệm của Bùi Hận là “không nhẫn nhịn”. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, gã vĩnh viễn chỉ quan tâm đến quyền lợi của bản thân, những người khác chỉ có thể đứng sang một bên. Muốn gã nhẫn nhịn một lần quả thật khó vô cùng!
Dù Bùi Hận chịu nhẫn nại thì tâm trí của gã cũng sẽ không thông thuận, thậm chí ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện của gã. Giờ phút này, Bùi Hận biết rõ gây hấn với Mạnh Thường Quân không phải là việc sáng suốt, nhưng gã không làm thế nào mà nuốt cơn tức này được. Vậy nên phiền toái lớn gì đó đều đã không còn nằm trong phạm vi quan tâm của Bùi Hận nữa. Bây giờ gã nhất định phải dạy dỗ Mạnh Thường Quân một trận.
Mạnh Thường Quân cũng không phải cá nằm trên thớt mặc người chà đạp. Tuy thực lực của hắn và Bùi Hận có sự chênh lệch nhất định, nhưng là đệ tử sĩ tộc, có mấy ai không có chiêu để dành giữ mạng?
“Cái này… Mọi người có chuyện gì từ từ nói, có thể ngồi xuống nói chuyện, không cần như vậy…” Chấp sự Tào cảm giác đầu lão sắp nổ tung rồi, lão đâu ngờ được hai người này vừa một lời không hợp đã muốn ra tay.
Dựa theo quy định của Thanh Vân Tông, đánh nhau trong phạm vi của Thanh Vân Tông là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng hai người này đều là đệ tử của bảy đại sĩ tộc, bối cảnh thâm hậu, nếu gây chuyện ầm ĩ thì người gặp phiền toái nhất rất có thể là chấp sự Tào, bởi vì cho dù là ai thắng thì bên thua nhất định sẽ trút giận lên đầu lão.
“Khỏi nói đi. Người Mạnh gia ngày càng kiêu ngạo, tháng trước còn muốn nhảy vào tranh giành việc buôn bán đan dược của Bùi gia chúng ta, có điều bị hai vị trưởng bối Bùi gia kiên quyết chặn ngoài cửa. Nếu cứ nhường nhịn mãi thì chỉ sợ Mạnh gia sẽ cưỡi lên đầu Bùi gia chúng ta!”
Bùi Hận vừa nói vừa rút ra một thanh trường kiếm, xem ra hôm nay gã không chỉ muốn ra tay mà còn muốn đổ máu nơi đây.
“Xoẹt!”
Mạnh Thường Quân cũng rút bảo kiếm ra khỏi vỏ. Tuy cảnh giới của hắn không thể so với Bùi Hận, nhưng trận đấu giữa đệ tử sĩ tộc thường chú trọng thua người không thua trận, cho dù phải dùng hết toàn lực cũng không cho phép đối phương xem thường mình. Huống chi, cảnh giới cũng không thể nói lên tất cả. Mạnh Thường Quân hắn nếu tung ra tất cả những con bài chưa lật, chưa biết chừng Bùi Hận sẽ thất bại thảm hại.
Đám người phía sau Bùi Hận đứng ở một bên yên lặng nhìn tình hình bên này, không nói một lời. Nếu đổi thành người khác, ví dụ như người đối đầu với Bùi Hận là La Chinh, giờ phút này e rằng bọn họ sớm đã ủng hộ reo hò. Nhưng đối thủ của Bùi Hận lại là Mạnh Thường Quân, bọn họ cũng không thích hợp nhúng tay, bởi vì một khi người ngoài nhúng tay vào trận chiến của sĩ tộc thì tình hình sẽ càng phiền toái hơn, thậm chí có khả năng tự chuốc lấy họa. Hơn nữa Bùi gia cũng không bảo vệ được bọn họ!
Đúng vào thời điểm tình thế hết sức căng thẳng, La Chinh lại nhảy ra khỏi Huyễn Ngư Thâm Đàm. Chân nguyên Thiên Ma cuộn trào đẩy lùi khí lạnh trong cơ thể, sau đó không ngừng lưu chuyển bên ngoài, tỏa ra hơi nóng hong khô quần áo. Cho nên từ đỉnh đầu đến gót chân La Chinh đều phả ra một tầng hơi nước màu trắng, giống như cả người hắn là một cái lồng hấp.
Vừa nhảy ra khỏi Huyễn Ngư Thâm Đàm, hắn chợt cảm nhận được bên cạnh truyền đến hai luồng sát khí dày đặc.
“Quái lạ, sao lại có người đánh nhau ở đây? Đây là Thanh Vân Tông, bọn họ không sợ vi phạm quy định sao?” La Chinh vừa bước ra khỏi Huyễn Ngư Thâm Đàm liền đi về phía đó.
Sau đó, La Chinh thấy Mạnh Thường Quân và một người khác đang giằng co quyết liệt. Người kia bất luận là khí thế hay cảnh giới đều mạnh hơn hẳn Mạnh Thường Quân, La Chinh thấy cảnh tượng như vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống, bước nhanh qua đó.
“Có chuyện gì? Mạnh Thường Quân, hắn là ai vậy?” La Chinh lạnh lùng hỏi.
Chấp sự Tào thấy La Chinh rốt cục đã đi ra, giống như gặp cứu tinh liền vội vàng nói: “La Chinh, La Chinh đúng không? Bọn họ sắp đánh nhau, ngươi nhanh tới khuyên can!”
“Vì sao lại đánh nhau?” La Chinh khó hiểu. Hắn chỉ tu luyện trong đầm sâu hơn một canh giờ, sao Mạnh Thường Quân lại xảy ra xung đột với người khác?
Tuy La Chinh hiểu rõ tính cách của Mạnh Thường Quân, bình thường hắn không tức giận vô cớ, tính tình không tồi, dễ dàng kết giao, nhưng một khi tức giận thì sẽ cực kỳ bướng bỉnh cố chấp.
Người trước mặt rốt cuộc đã chọc gì tới Mạnh Thường Quân?
Chấp sự Tào vội vàng giải thích: “A! La Chinh, vị đối diện kia là công tử Bùi gia. Vừa rồi thời gian ngươi ở trong đầm sâu kéo dài hơn ước định, dựa theo luật thì ta phải dùng bàn trận pháp kéo ngươi ra. Mạnh Thường Quân nói cho ngươi thêm chút thời gian, nhưng công tử Bùi Hận không cho, hai người cứ vậy xảy ra tranh chấp. Ngươi nhanh đi khuyên nhủ một chút! Nếu thật sự đánh nhau thì không tốt!”
Chấp sự Tào vốn tưởng La Chinh không phải là đệ tử sĩ tộc, sẽ không muốn bị cuốn vào cuộc chiến sĩ tộc này. Nếu lão giải thích rõ mọi chuyện cho La Chinh, La Chinh sẽ “sáng suốt” khuyên bảo Mạnh Thường Quân. Dù sao La Chinh cũng là bạn của Mạnh Thường Quân, dễ khuyên can hơn gã.
Mạnh Thường Quân không phải là đối thủ của Bùi Hận, nếu có bạn bè khuyên bảo, chắc hẳn hắn sẽ mượn bậc thang này mà bước xuống, sẽ không đánh nhau đến mức khó có thể dàn xếp.
Nhưng chấp sự Tào sai rồi, lão đoán sai tính cách của La Chinh, thậm chí là thực lực của La Chinh.
La Chinh nghe được lời giải thích của chấp sự Tào, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã tỏ tường mọi chuyện. Tuy có vài chuyện chấp sự Tào nói không rõ ràng, nhưng La Chinh có thể tưởng tượng ra thằng nhóc “Bùi Hận” này đã làm cái gì.
“Nhanh lên La Chinh, nhanh đi khuyên nhủ Mạnh Thường Quân, ta cũng phải khuyên nhủ Bùi Hận!” Chấp sự Tào rối rít nói.
La Chinh gật đầu đi lên phía trước, đứng bên cạnh Mạnh Thường Quân.
Mạnh Thường Quân thấy La Chinh đi ra, trong lòng bình tĩnh lại.
Kỳ thật Mạnh Thường Quân cũng không cho rằng La Chinh có thể đấu lại Bùi Hận. Nhưng không biết vì sao, hắn có một sự tín nhiệm lạ kỳ với La Chinh, giống như bất kỳ cường giả nào hắn đều có tư cách đối đầu.
“Thằng nhóc kia, chuyện này không liên quan gì đến ngươi. Ta khuyên ngươi đừng nhúng tay vào chuyện giữa sĩ tộc chúng ta.” Bùi Hận liếc mắt đánh giá La Chinh, chậm rãi nói.
Thấy thực lực của La Chinh mới dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng, thế nhưng có thể tu luyện một canh giờ trong Huyễn Ngư Thâm Đàm, gã cũng có hơi tò mò.
Nhưng gã tò mò chỉ vì gã nghĩ không ra, một thằng nhóc Tiên Thiên Nhất Trọng vì sao có thể tu luyện ở Huyễn Ngư Thâm Đàm thôi. Có lẽ La Chinh chưa chắc đã thật sự bước vào đầm sâu, hoặc đã trốn ở một góc nào đó, căn bản không thể lặn sâu xuống phía dưới đầm được.
Bùi Hận không muốn nghĩ sâu vấn đề trong đó, nhưng gã cũng chẳng đặt thằng nhóc Tiên Thiên Nhất Trọng này vào trong mắt, thậm chí lời khuyên nhủ của gã còn mơ hồ có ý muốn kích động La Chinh.
Nghe lời Bùi Hận nói, La Chinh lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Mạnh Thường Quân là bạn bè của ta, bởi vậy ta sẽ không ngồi yên mà nhìn. Huống chi, vừa rồi ta đã nghe chuyện ngươi muốn đuổi ta ra khỏi Huyễn Ngư Thâm Đàm?”
Thái độ của La Chinh có chút cứng rắn, hiển nhiên là muốn giúp Mạnh Thường Quân. Lúc này Bùi Hận không còn gì phải kiêng dè nữa. Nếu La Chinh là cường giả Chiếu Thần Cảnh, Bùi Hận có lẽ còn có chút e dè, nhưng gã đã bao giờ phải kiêng dè cao thủ Tiên Thiên? Lấy cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn của gã, vốn trong nhóm cao thủ Tiên Thiên đã khó tìm được đối thủ. Vì thế Bùi Hận cười khan hai tiếng: “Như vậy thì sao? Ta đến Huyễn Ngư Thâm Đàm để tu luyện, những người khác lúc nào cũng phải ngoan ngoãn nhường đường.”
“Vậy sao?” La Chinh thản nhiên nhìn chằm chằm Bùi Hận, chợt cười khẽ: “Ta đang nghĩ ngươi là cái thá gì mà khiến ta phải nhường đường cho ngươi?”
Chấp sự Tào nghe lời La Chinh nói thì đầu sắp nổ tung, cảm giác thấy trong miệng ngập tràn vị đắng chát.
Trước đây lão đón tiếp La Chinh, để La Chinh tiến vào Huyễn Ngư Thâm Đàm, thấy thằng nhóc hào hoa nho nhã này có lẽ không phải người nóng nảy, không nghĩ tới tính tình người này lại khác xa sự tưởng tượng của lão…