Mỗi quả bóng nước đều ẩn chứa sức mạnh lạnh giá cùng cực.
Chỉ cần ngưng tụ hơi nước trong không khí liền có thể tạo ra quả cầu băng có uy lực như vậy. Nếu bị những quả bóng nước này rơi trúng, hậu quả có thể tưởng tượng được!
Sau khi bế quan, thực lực hiện giờ của Mạnh Thường Quân tăng mạnh vượt bậc, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Ngũ Trọng. Nhưng bị La Chinh ném một phát, hắn liền bay xa hơn mười trượng!
Mạnh Thường Quân lồm cồm bò dậy, muốn đi tới hỗ trợ, nhưng nhìn La Chinh đứng sừng sững như núi, bất động tại chỗ, trong lòng hắn lại dâng lên một loại cảm giác lạ kỳ.
Chẳng lẽ hắn thật sự có tự tin có thể đối đầu với Bùi Hận?
La Chinh không phải là một người liều lĩnh, mặc dù theo đánh giá của Mạnh Thường Quân, lần ở quán rượu trong Long Bảo và mấy lần bùng nổ trong quân doanh của La Chinh đều có vẻ không quá sáng suốt, bởi vì đối thủ của hắn đều mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhưng lần nào La Chinh cũng có chiêu để dành phía sau, hắn chẳng qua là có nắm chắc nên mới làm như vậy!
“Lúc này đây đối thủ là Bùi Hận, chẳng lẽ La Chinh cho rằng thực lực của mình mạnh hơn Bùi Hận?” Mạnh Thường Quân cũng có tới ba phần không tin vào suy đoán của chính mình.
Tiên Thiên Nhất Trọng và Tiên Thiên Đại Viên Mãn chênh lệch lớn thế nào, Mạnh Thường Quân đương nhiên biết rõ, chấp sự Tào đứng bên cạnh biết rõ, Bùi Hận lại càng biết rõ hơn! Bởi vì bọn họ đều đã từ cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng mà từng bước đi lên.
Nhưng vì sao La Chinh lại tự tin như thế?
Người có được sự tự tin này, hoặc hắn thật sự có thực lực, hoặc hắn là một tên ngu ngốc mù quáng. La Chinh hiển nhiên không ngu ngốc, vậy hắn thực sự có thực lực này?
“Vù vù vù vù!”
Đối mặt với đám bóng nước dày đặc, La Chinh bỗng múa may mấy quyền trên không trung. Từng dòng chân nguyên Thiên Ma lập tức tỏa ra phía trước, tạo thành một lá chắn phòng ngự.
Chân nguyên Thiên Ma màu tím đen phản chiếu ánh sáng rực rỡ kỳ dị, còn sức mạnh của những ánh sao lấp lánh ẩn trong chân nguyên Thiên Ma lại tỏa ra từng điểm màu xanh lam thăm thẳm.
“Muốn dùng chân nguyên thuần túy để ngăn cản Hàn Ý Thủy Châu của ta? Nằm mơ!” Bùi Hận cười lạnh.
Phía sau tấm lá chắn chân nguyên, nét mặt bình tĩnh của La Chinh đã trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Tuy La Chinh tự tin có thể chiến thắng tất cả cao thủ Tiên Thiên, nhưng thực lực của Tiên Thiên Đại Viên Mãn gần như đã chạm tới ngưỡng cường giả Chiếu Thần Cảnh, huống chi đệ tử được Thanh Vân Tông dạy dỗ luôn mạnh hơn nhiều so với võ giả tu luyện bên ngoài.
Khi quả bóng nước đầu tiên dễ dàng xuyên qua lá chắn chân nguyên Thiên Ma, La Chinh đã cảm nhận được. Nhưng hắn vẫn bất động như trước, nhẫn nại chờ cơ hội.
Rất nhanh, ngày càng nhiều bong bóng nước xâm nhập vào trong chân nguyên Thiên Ma, gần như không chút trở ngại vây kín La Chinh.
Có vài khối Hàn Ý Thủy Châu đã cách La Chinh rất gần, có lẽ khoảng cách chưa tới một mét, hơi lạnh tỏa ra từ trong những bong bóng nước đó khiến La Chinh cảm nhận được nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, thậm chí trên lông mi và tóc của La Chinh đều ngưng tụ một làn sương lạnh mỏng manh.
La Chinh vẫn bất động, hai chân giống như cọc gỗ, cắm chặt trên mặt đất.
Đúng vào thời điểm phần lớn Hàn Ý Thủy Châu chui vào phạm vi của Thiên Ma chân nguyên, La Chinh bỗng thét lên một chữ, “Nổ!”
“Đoàng…”
Sức mạnh của ánh sao trong chân nguyên Thiên Ma phát ra một âm thanh kỳ lạ khi bùng nổ, năng lượng có thể chôn vùi tất cả được giải phóng trong nháy mắt, đồng thời ảnh hưởng đến những ngôi sao bên cạnh.
“Đoàng đoàng đoàng…”
Càng ngày càng nhiều ngôi sao đồng loạt nổ tung.
Từ một điểm nhỏ đến cả một bề mặt, lại từ bề mặt đến toàn bộ vùng chân nguyên mà La Chinh tạo ra đều sinh ra phản ứng hủy diệt dữ dội. Trong khoảnh khắc ánh sao nổ tung, năng lượng được giải phóng từ đó tỏa ra vầng sáng màu trắng lóa mắt. Hào quang đó còn chói lọi hơn mặt trời, khiến người khác không thể nhìn thẳng. Nếu nhìn chằm chằm vào vầng sáng màu trắng đó trong chốc lát, đôi mắt sẽ không thể nhìn thấy mọi vật trong thời gian dài, nhìn những vật khác chỉ thấy một vùng trắng xóa, hồi lâu mới khôi phục được.
Mạnh Thường Quân, chấp sự Tào và Bùi Hận không kịp đề phòng, mắt đều bị lóa!
Chỉ có La Chinh trong khoảnh khắc năng lượng hủy diệt đó bùng nổ vừa quay đầu vừa nhắm mắt.
Đến khi La Chinh mở mắt, đám Hàn Ý Thủy Châu đã bị chân nguyên của hắn làm vỡ tung sạch sẽ, mà lúc này Bùi Hận vẫn chưa thể khôi phục sau ảnh hưởng của vầng sáng màu trắng.
Cơ hội như thế, La Chinh tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Thừa dịp thị lực của Bùi Hận còn chưa khôi phục, La Chinh tựa như báo săn chạy băng băng trên thảo nguyên vọt tới chỗ Bùi Hận.
Bùi Hận hai mắt bị lóa, không thể thấy mọi vật, nhưng như vậy không có nghĩa là gã không thể tiến hành phản kích.
Các giác quan của cao thủ Tiên Thiên đều cực kỳ nhạy bén, huống chi Bùi Hận đã là cường giả Tiên Thiên Đại Viên Mãn. Cho dù nhắm mắt, gã vẫn có thể xác định vị trí chính xác của La Chinh. Nhưng trước thực lực La Chinh vừa thể hiện, trong lòng Bùi Hận khó tránh khỏi có chút hoảng hốt. Gã vốn tưởng La Chinh chỉ muốn sử dụng chân nguyên làm lá chắn, chống đỡ công kích của mình. Nếu làm như vậy, La Chinh cách cái chết cũng không xa, Hàn Ý Thủy Châu của gã, uy lực tuyệt đối không chỉ có vậy!
Nhưng thủ pháp của La Chinh càng trực tiếp, cũng càng bạo lực hơn!
Trực tiếp biến chân nguyên thành ngòi nổ, hơn nữa uy lực khi phát nổ lại đáng sợ đến vậy, gần như một lưới đã phá tan hết bóng nước của gã!
Đó cũng là nguyên nhân vì sao Bùi Hận cảm thấy hoảng hốt. Vì sao chân nguyên của thằng nhóc này có thể bộc phát ra uy lực lớn như thế? Từng ánh sao ẩn chứa trong chân nguyên kia khi phát nổ đã tạo ra uy lực khiến trái tim của gã vẫn còn run rẩy!
Nhưng dù sao Bùi Hận cũng là cường giả Tiên Thiên Đại Viên Mãn. Một võ giả có thể tu luyện tới cảnh giới này, tâm tính đã sớm được tôi luyện qua đủ mọi khó khăn.
Giờ phút này gã hiểu rõ, mình tuyệt đối không thể bối rối, không chỉ không thể bối rối, gã còn phải tiến hành phản kích.
Bùi Hận nắm được vị trí của La Chinh, sau đó dựa vào cảm giác liền tung ra một chiêu. Dưới động tác của gã, bảo kiếm mỏng như cánh ve bị uốn cong đến độ tưởng như sắp gãy, sau đó đột ngột phun ra hàng nghìn hàng vạn Hàn Ý Thủy Châu! Dù thế nào đi nữa, những bóng nước này hẳn là có thể ngăn cản sự tấn công của La Chinh.
Thế nhưng Bùi Hận vẫn đánh giá thấp tốc độ của La Chinh.
Trước đây La Chinh không né tránh những bong bóng nước này, không phải là vì hắn không thể tránh, mà là hắn không muốn tránh! Tình hình hiện tại lại không giống như vậy, hiện tại hắn muốn chèn ép Bùi Hận ở mức độ lớn nhất.
Tinh thạch Phượng Tường trong cánh tay phải của La Chinh chợt sáng lên, từng dòng năng lượng theo kinh mạch trải rộng toàn thân của hắn.
“Viu!”
Cả người La Chinh liền trở nên mơ hồ, giống như hóa thành một cơn gió, nháy mắt rời khỏi khu vực ngập tràn bóng nước.
Lúc này, Mạnh Thường Quân, chấp sự Tào và Bùi Hận đã khôi phục lại thị lực. Khi bọn họ nhìn thấy bóng dáng La Chinh trở nên mơ hồ thì đều cho rằng mình nhìn lầm rồi.
“Tốc độ thật nhanh!” Mạnh Thường Quân nhịn không được kêu lên.
Bùi Hận cũng phát hiện mình hoàn toàn không thể nhìn rõ bóng dáng La Chinh, thằng nhóc này đã đi đâu? Bùi Hận liếc mắt nhìn xung quanh, bảo kiếm trong tay cũng để ngang ngực, đề phòng La Chinh tiến đánh bất ngờ.
Đột nhiên, Bùi Hận cảm nhận được có ngọn gió chập chờn trên đầu, gần như là phản xạ có điều kiện, bảo kiếm của gã lập tức vung lên. Mà La Chinh ở phía trên thế nhưng lại xòe tay chụp lấy bảo kiếm của Bùi Hận.
“Tay không đỡ kiếm?” Bùi Hận sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ý cười điên cuồng: “Muốn chết!”
Bảo kiếm của Bùi Hận là một linh khí trung phẩm, bởi vì toàn bộ thanh kiếm đều dùng thép Bắc Thần để chế tạo, cho nên có thể rèn ra cực mỏng.
Bùi Hận từng đem bảo kiếm vào luyện khí phường của gia tộc, lúc gia công rèn giũa, luyện khí sư đã dùng chân hỏa nung bảo kiếm đỏ rực, lưỡi kiếm gần như hiện lên trạng thái trong suốt! Có thể tưởng tượng nó mỏng như thế nào! Nguyên liệu bình thường nếu rèn tới độ mỏng như vậy sợ rằng vừa chạm vào đã gãy. Thế nhưng thép Bắc Thần cực kỳ mềm dẻo, có thể rèn ra được lưỡi kiếm mỏng như vậy.
Bởi vì mỏng như cánh ve, thế nên càng thêm lợi hại.
Thằng nhóc này dám dùng hai tay đón kiếm của mình, vậy gã sẽ chặt đứt hai tay của nó!
Bùi Hận vung tay cực mạnh, mũi kiếm lập tức chém thẳng về phía cổ tay của La Chinh.
Nhưng La Chinh lại khẽ mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng vươn ra nhanh như tia chớp, nắm lấy bảo kiếm của Bùi Hận trong nháy mắt.
“Tốc độ thật nhanh!” Bùi Hận không hiểu được vì sao tốc độ của La Chinh có thể nhanh đến mức này, lúc nhanh lúc chậm, quỷ dị vô cùng, khiến gã không thể đoán trước La Chinh ra tay như thế nào. Nhưng gã cũng không chút kinh hoảng khi thân kiếm bị La Chinh nắm chặt, mà lập tức kéo mạnh về, để có thể đâm ra lần nữa.
Dù sao gã đang cầm chuôi kiếm, mà La Chinh lại dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm, hai người đang ở thế giằng co.
Huống chi nếu so đấu sức mạnh đơn thuần, Bùi Hận tự nhận sức mạnh của mình vượt xa La Chinh. Dù sao La Chinh mới dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng mà thôi, mà gã chính là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, sức mạnh của hai người căn bản không cùng cấp bậc.
Nhưng vừa kéo một nhát, sắc mặt Bùi Hận đột nhiên đại biến. Gã không thể rút kiếm ra từ tay La Chinh. Kéo thử lần nữa, bảo kiếm vẫn không hề xê dịch, tựa như được khảm chặt vào ngón tay La Chinh vậy!
Trên khuôn mặt của Bùi Hận chỉ còn biểu cảm không thể tin nổi, giống như gặp quỷ.
Bùi Hận từng gặp không ít người có thần lực trời sinh. Gã từng gặp một người mới ở cấp độ Luyện Tủy Cảnh nhưng sức lực trong người đã có thể so sánh với cao thủ Nửa Bước Tiên Thiên.
Thế nhưng thần lực thiên phú cũng có một giới hạn! Sức mạnh trong người dù mạnh đến đâu cũng không thể khoa trương như vậy.
Sức mạnh của cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng khác biệt một trời một vực với cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn. Thế nhưng hôm nay Bùi Hận phát hiện ra, quan điểm này của mình bị La Chinh đánh vỡ.
Sức mạnh của hắn quả thật vượt xa mình.
Sau khoảnh khắc khiếp sợ tột cùng, Bùi Hận lập tức thúc dục chân nguyên trong cơ thể.
Gã không phải loại người ngồi chờ chết, huống chi thua trong tay một thằng nhóc Tiên Thiên Nhất Trọng? Đây là chuyện gã tuyệt đối không bao giờ ngờ tới!
Chân nguyên từ cánh tay gã lập tức tràn về phía bảo kiếm.
Phía trên thân kiếm ngưng tụ vô số đóa hoa tuyết màu trắng, sau đó kết thành một đường nhỏ dài lan nhanh từ thân kiếm tới mũi kiếm!