Bách Luyện Thành Thần

Chương 199

So với Chương Vô Huyền, Chu Hiển và Mạc Xán lại không ngạc nhiên lắm.

Một mỹ nhân yểu điệu như vậy đi đến oán La Chinh không đi tìm nàng, rốt cuộc sức hấp dẫn của La Chinh huynh lớn tới đâu cơ chứ?

Hơn nữa, La Chinh biết Chu Thiên Ngưng lúc nào? Chẳng lẽ là trong thử luyện trảm yêu?

“Được đấy, La Chinh huynh, còn không mau giới thiệu, vị này có phải là em dâu tương lai của chúng ta không đấy!” Chu Hiển lớn hơn La Chinh nên mới cười nói như vậy.

Mạc Xán thì càng trực tiếp hơn, đứng lên đã lễ một cái: “Chào chị dâu!”

“Các ngươi không nên nói lung tung!” Chu Thiên Ngưng oán trách nói, nhưng vẻ mặt đã thẹn thùng, cũng không kịch liệt phản đối.

Những người đang ngồi đây đều đã hiểu, có ai lại nhìn không ra? Bình thường nếu trả lời như vậy, đại khái chính là nhà gái có ý với nhà trai!

“Được, được, được! Không nói lung tung, một tiếng chị dâu này cứ để sau này lại gọi!” Mạc Xán lập tức nói, đồng thời ánh mắt như có như không liếc nhìn Mạc Vũ. Tuy tính Mạc Xán ngây thơ, nhưng hắn không ngốc. Từ lúc Chu Thiên Ngưng vừa bước vào, hắn đã thấy Mạc Vũ rất ân cần với cô, có vẻ Mạc Vũ có ý với Chu Thiên Ngưng nên giờ phút này hắn càng trêu chọc thì càng làm Mạc Vũ khó chịu!

“Hừ!” Chu Thiên Ngưng nhăn nhăn cái mũi nhỏ, quay đầu gọi các tỉ muội của mình tới: “Mạc Vân, Hoa Dung, Tiểu Vũ... Mau tới đây, ta giới thiệu cho mấy người biết, hắn chính là La Chinh!”

Mấy cô gái cùng nhau chen tới, những đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào La Chinh vừa dò xét lại vừa đánh giá.

“Hắn chính là La Chinh à! Chu Thiên Ngưng, ngươi cứ một mực nhắc tới tên nhóc này, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, trông thật là đẹp trai!”

“Đúng vậy. Ánh mắt hắn thật sáng, cứ như biết phát sáng ấy!”

“Oa, sớm biết như vậy lần trước ta cũng tham gia thử luyện trảm yêu rồi, để hắn ta cứu khỏi tay yêu tướng, kích thích phải biết!”

La Chinh cũng không biết chuyện hắn một mình đuổi theo yêu tướng, cứu Chu Thiên Ngưng từ trong tay năm tên yêu tướng đã truyền khắp toàn bộ Ngọc Nữ Phong!

Cho nên hiện tại tiếng tăm của La Chinh trong Ngọc Nữ Phong còn lớn hơn cả ở Tiểu Vũ Phong.

Nếu so sánh, quá trình La Chinh tham gia thử luyện trảm yêu cũng không loan truyền rộng rãi trong Tiểu Vũ Phong. Cho dù là những người tham gia thử luyện trảm yêu cũng giữ kín như bưng chuyện này, không tuyên dương khắp nơi.

Mấy vị nữ đệ tử đều líu ríu, chỉ có sắc mặt Mạc Vân có hơi mất tự nhiên.

Mạc Vân với tư cách là bạn thân của Chu Thiên Ngưng đương nhiên biết rõ chuyện của La Chinh. Chu Thiên Ngưng không chỉ một lần miêu tả hắn như một đại anh hùng, mà cũng không chỉ có Chu Thiên Ngưng nói như vậy. Nữ đệ tử tham gia thử luyện trảm yêu không chỉ có Chu Thiên Ngưng, mấy vị nữ đệ tử khác đương nhiên cũng chứng kiến tư thế oai hùng của La Chinh.

Nếu là ở nơi khác, Mạc Vân có lẽ cũng giống các nàng Tiểu Vũ, Hoa Dung, vây lên líu ríu soi mói La Chinh.

Nhưng hôm nay Mạc Vân mời Chu Thiên Ngưng tới vốn là vì ca ca Mạc Vũ của nàng cứ năn nỉ ỉ ôi, mà đương nhiên là bởi Mạc Vũ có ý với Chu Thiên Ngưng!

Mạc Vân cũng tuyệt đối không ngờ được rằng, Chu Thiên Ngưng được mời tới, nhưng La Chinh vậy mà cũng tới nhà nàng.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, thì chính là Mạc Xán đưa La Chinh đến đây.

Thanh Vân Tông nhiều đệ tử như vậy, mà đệ tử trên Tiểu Vũ Phong cũng không chỉ một vạn, cũng thật tình cờ, La Chinh lại vừa khéo là bạn tốt của Mạc Xán?

Mạc Vân lặng lẽ nhìn về phía Mạc Vũ cách đó không xa.

Lúc này sắc mặt Mạc Vũ đã tối sầm lại, cả người phảng phất như bị một màn mây đen bao phủ.

Đối với Mạc Vũ mà nói, Chu Thiên Ngưng gần như là nữ thần chỉ có thể ngước nhìn mà không thể với tới, là sự tồn tại đã được định trước rằng Mạc Vũ hắn chỉ có thể ái mộ ước ao.

Mạc Vũ biết rõ cơ hội theo đuổi Chu Thiên Ngưng vô cùng xa vời, nhưng như thế cũng không có nghĩa là hắn không có chút cơ hội nào.

Mạc gia tuy đã suy bại nhưng dù gì cũng là một sĩ tộc, Mạc Vũ hắn thiên phú cũng không tồi, nếu cố gắng nỗ lực, chuyện tranh đoạt vị trí gia chủ Mạc gia tương lai cũng nắm chắc vài phần trên tay.

Nếu Mạc Vũ hắn thật sự làm được, hắn còn có tư cách theo đuổi Chu Thiên Ngưng.

Hôm nay có thể cầu muội muội đưa Chu Thiên Ngưng đến Mạc phủ làm khách, vốn là một chuyện cực kỳ vui vẻ.

Vì chuyện này mà hắn đã lên kế hoạch chuẩn bị rất lâu, thậm chí còn tỉ mỉ chuẩn bị mấy tiết mục vì nàng, tất cả cũng là để nịnh nọt nàng!

Thế nhưng Mạc Vũ sao có thể nghĩ đến, Chu Thiên Ngưng vừa tới Mạc phủ đã xảy ra chuyện như vậy? Hắn nhìn bộ dạng Chu Thiên Ngưng, rõ ràng là có ý với thằng nhóc tên La Chinh kia.

Một cảm giác thất bại sâu sắc bao phủ hắn. Giờ phút này hắn cảm thấy sức lực toàn thân mình đều tán loạn, tại sao có thể như vậy?

Mấy người bạn đứng cạnh Mạc Vũ, lúc này sắc mặt cũng khó coi.

Với tư cách là huynh đệ của Mạc Vũ, bọn họ biết rõ chuyện Mạc Vũ muốn theo đuổi Chu Thiên Ngưng. Nhưng trước mắt, mọi chuyện đã vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.

Bỗng nhiên, Mạc Vũ siết chặt quả đấm, hai mắt toát ra vẻ hung hãn thô bạo, bất kể như thế nào, La Chinh này cũng phải chết!

Thấy bộ dạng đáng sợ của Mạc Vũ, một người đè tay của hắn lại, đồng thời lắc đầu với Mạc Vũ: “Mạc Vũ, đừng kích động. Thực lực của đối phương không kém, hơn nữa nếu ra tay ở đây tuyệt đối là hạ sách.”

Mạc Vũ quả thật không thể ra tay ở đây.

Trước hết, thực lực La Chinh biểu hiện ra ngoài không yếu, mới vừa rồi khí thế La Chinh phóng ra hết sức kinh người, mặc dù chỉ là cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng, nhưng đệ tử trong Thanh Vân Tông đều hiểu đạo lý “cảnh giới không phải là thực lực”. Hơn nữa vừa rồi nghe mấy vị nữ đệ tử kia nói thì dường như La Chinh đã từng giết yêu tướng!

Thực lực yêu tướng thế nào? Tuy bọn người Mạc Vũ không tham gia thử luyện trảm yêu, nhưng vẫn biết rất rõ đủ loại truyền thuyết về yêu tướng. Với Bạch Lộ Phong mà nói, ít nhất cũng phải nằm trong tốp năm mươi nội môn mới có tư cách chống cự với yêu tướng.

Về phần giết chết yêu tướng, bọn hắn chưa từng nghe nói có vị đệ tử nội môn nào trong Bạch Lộ Phong có thể làm được.

Đương nhiên, bọn họ cũng chưa tận mắt nhìn thấy nên lời của Chu Thiên Ngưng và mấy vị nữ đệ tử kia nói chưa chắc đáng tin, vậy nên La Chinh có giết chết yêu tướng thật hay không vẫn còn phải cân nhắc.

Cho dù thực lực của La Chinh thật sự không quá khác biệt với cảnh giới của hắn, cũng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng đi chăng nữa, thế nhưng nếu Mạc Vũ ra tay ở trước mặt Chu Thiên Ngưng thì cũng là hành vi cực kì không lý trí, như vậy sẽ không khiến Chu Thiên Ngưng có thiện cảm với Mạc Vũ mà chỉ khiến nàng chán ghét hơn thôi.

Nghe huynh đệ nói vậy, Mạc Vũ cũng buông lỏng nắm đấm. Sao hắn lại không rõ, lúc này mà ra tay thì thật không lý trí. Huống chi hôm nay là ngày Mạc phủ tụ hội, nếu giờ ra tay lung tung, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới buổi tụ hội sắp diễn ra.

“Ta sẽ chịu đựng, đợi đến lúc tụ hội này kết thúc sẽ chiêu đãi ngươi thật “long trọng”! Còn cả Mạc Xán dám đưa một nhân vật phiền phức như vậy về Mạc phủ, đúng là không muốn sống nữa. Ta sẽ nhẫn nhịn đợi ngày sau sẽ khiến cho Mạc Xán ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!” Nhìn bộ dáng Chu Thiên Ngưng cười với La Chinh, trong lòng Mạc Vũ cũng đang nhỏ máu. Hắn oán hận nghĩ trong lòng như vậy, nắm đấm lại bất tri bất giác siết chặt, năm ngón tay đều đâm vào lòng bàn tay tạo ra vài vết thương.

Năng lực nhận biết linh hồn của La Chinh cường đại hơn nhiều so với người bình thường, nên dù Mạc Vũ cố gắng toàn lực kiềm chế bản thân nhưng La Chinh vẫn cảm nhận được địch ý sâu sắc của hắn.

Loại địch ý này hoàn toàn khác với lúc trước.

Trước đây địch ý của Mạc Vũ chỉ là sự coi thường, có lẽ hắn cảm thấy mấy người bạn này của Mạc Xán chỉ cần dạy dỗ một trận là được.

Nhưng hiện tại, địch ý của Mạc Vũ đã khác, rõ ràng là một loại không chết không thôi!

Đối mặt với địch ý của Mạc Vũ, La Chinh chẳng thèm để ý.

Từ khi vào trong Mạc phủ, trong lòng La Chinh, Chương Vô Huyền và Chu Hiển đều kìm nén lửa giận.

Cho nên bọn họ phải có một cái lý do để giải tỏa, hơn nữa còn phải đồng thời giúp Mạc Xán lấy lại địa vị nên có trong gia tộc!

Nếu như Mạc Vũ trở thành lý do đó thì thật tốt!

Vừa đúng lúc đó, bốn tên gia đinh đi ra khỏi phòng khách, đồng thời kéo mở cánh cửa lớn phòng khách Mạc gia, sau đó liền có mấy người từ trong đi ra.

Một người đi ngay đằng trước, tay vuốt râu, dáng người gầy gầy, đó chính là gia chủ Mạc gia - Mạc Hưu Ngôn.

La Chinh ngồi tại chỗ, âm thầm dò xét Mạc Hưu Ngôn. Người này thu gọn khí tức vào trong nhưng loáng thoáng vẫn toát ra đôi chút uy áp, có lẽ thực lực đã đạt tới Chiếu Thần Cảnh.

“Đây là gia chủ Mạc gia, Mạc Hưu Ngôn, cũng là cường giả Chiếu Thần Cảnh duy nhất của Mạc gia.” Chương Vô Huyền nhỏ giọng nói, trong giọng nói có vẻ khinh thường.

Bảy đại sĩ tộc thì khỏi phải nói, số lượng cường giả Chiếu Thần Cảnh trong tộc đều không ít, mà trong Chương gia tuy có rất ít người tu luyện đến Chiếu Thần Cảnh, nhưng những người nghe lệnh bọn họ thì cơ bản đều là cường giả Chiếu Thần Cảnh. Nói cách khác, cũng chỉ có cường giả Chiếu Thần Cảnh mới có thể làm người phụng sự của Chương gia!

Mạc gia dù gì cũng là một sĩ tộc, suy tàn đến tận bây giờ, cũng chỉ có một người là Mạc Hưu Ngôn tu luyện đến Chiếu Thần Cảnh, Chương Vô Huyền đoán, cái mũ sĩ tộc này của Mạc gia sớm muộn sẽ bị người ta lấy xuống.

“Cha!”

Mạc Vũ đứng lên, bước nhanh về phía đám người Mạc Hưu Ngôn, đồng thời ánh mắt cố ý nhìn về phía nhóm La Chinh.

Mới chỉ chạm mặt một thời gian ngắn, Mạc Vũ đã coi La Chinh là kẻ thù lớn nhất cuộc đời hắn.

Nhưng trong lòng Mạc Vũ có hơi không tự tin nên trong tình huống này, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là lợi dụng năng lực của cha hắn để chèn ép La Chinh.

Tuy vậy, ánh mắt của Mạc Vũ lại chỉ đổi lấy nụ cười lạnh của La Chinh và Chương Vô Huyền.

Cường giả Chiếu Thần Cảnh, đúng là một cái danh hiệu hay ho, trong mắt người khác có lẽ đó như là sự tồn tại của thần tiên.

Chẳng qua ở trong mắt mấy người La Chinh và Chương Vô Huyền thì cũng chẳng đáng là gì.

Chương Vô Huyền thì khỏi nói, muốn điều động cường giả Chiếu Thần Cảnh lợi hại hơn Mạc Hưu Ngôn thì cũng chỉ cần nói một câu.

Còn La Chinh thì đã từng chiến đấu với cường giả Chiếu Thần Cảnh, từng khiến cường giả Chiếu Thần Cảnh - Hứa Hưu kinh ngạc khi còn ở thành Bạch Đế, trong Tiên Phủ còn tự tay giết chết cường giả Chiếu Thần Cảnh khác.

Tuy nhiên hắn hiểu rõ, thực lực chân chính của mình vẫn còn có sự chênh lệch nhất định với cường giả Chiếu Thần Cảnh, nhưng hắn càng rõ hơn, chênh lệch này cũng không quá lớn.

“Vũ nhi.” Mạc Hưu Ngôn vỗ bả vai Mạc Vũ, lập tức cao giọng nói: “Hôm nay Mạc phủ tụ hội, rất hân hạnh được đón tiếp các vị đến tham gia, Mạc Hưu Ngôn ta cảm thấy rất vinh hạnh, nếu có chỗ nào không chu toàn, kính xin các vị lượng thứ!”

“Mạc gia chủ khách sáo rồi!”

“Được mời được đến Mạc phủ chính là một phần vinh hạnh, sao Mạc gia chủ sao lại nói vậy?”

Những vị khách đang ngồi đây cũng không phải đều là người sĩ tộc. Ngày tụ hội như thế này của Mạc gia, những quý nhân(1) thực sự đương nhiên sẽ không tới.

Tuy Mạc gia đã suy bại, nhưng dù gì cũng là một sĩ tộc, không ít người còn phải dựa vào Mạc gia mà kiếm miếng cơm nên đương nhiên vô cùng khách sáo.

Mạc Hưu Ngôn vừa khách sáo xong liền theo Mạc Vũ đi qua đi lại bốn phía để tiếp khách.

Bàn của La Chinh vào lúc này cũng rất náo nhiệt.

(1)Quý nhân: Những người sang quý, ý chỉ là những người có máu mặt, ở đây là ám chỉ các sĩ tộc có tiếng khác.
Bình Luận (0)
Comment