Bách Luyện Thành Thần

Chương 2

Bị ép trở thành gia nô, La Chinh cũng không để trong lòng. Trở thành một cái bia thịt để cho con cháu của La gia luyện quyền, hắn cũng chẳng thèm để tâm. Cho dù là Thiên Địa Tạo Hóa Đan vốn nên thuộc về hắn, giờ lại bị La Phái Nhiên đoạt mất, hắn cũng có thể không quan tâm.

Thế nhưng, duy nhất chỉ có muội muội của hắn, La Yên, mới chính là điều mà hắn quan tâm nhất, mới chính là thứ gây uy hiếp lớn nhất đối với hắn!

La Yên là đích tôn nhất mạch, là hi vọng duy nhất La gia, cũng bởi vì thiên phú của La Yên rất cao. Mười ba tuổi đã là đệ tử nội môn của Thanh Vân Tông, rời khỏi La gia, lúc này mới may mắn thoát khỏi tình cảnh khó khăn lúc gia tộc đang bị náo động này.

Hai năm qua, bởi vì trở thành gia nô, La Chinh cũng không cách nào biết được bất cứ tin tức gì về muội muội của mình. Giờ lại nghe La Phái Nhiên nói rằng có vẻ như tình trạng hiện tại của La Yên cũng chẳng ổn chút nào, La Chinh lập tức lâm vào lo lắng bất tận.

Ngay cả con cháu của La gia đánh hắn, hắn cũng quên tránh né đi, kết quả là trúng phải vài quyền, lúc này hắn mới sực tỉnh phản ứng lại…

Ban đêm, La Chinh trở lại tầng hầm ngầm, mang theo đau đớn khắp người.

- Đây là thuốc trị thương của ngươi!

Tên quản sự tiện tay ném một cái bọc giấy về phía La Chinh, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.

Bia thịt dù sao cũng không phải là mình đồng da sắt, nếu không có thuốc trị thương, chữa thương, thì rồi cũng sẽ bởi vì nội thương trầm tích mà chết. Cho nên mỗi ngày La gia đều phân phát cho những bia thịt này thuốc chữa thương.

Chỉ là, những thứ thuốc trị thương này đều là những thứ dược vật tầm thường, hiệu quả cũng không được tốt cho lắm.

La Chinh mở bọc giấy ra, thấy bên trong chỉ có mỗi một viên thuốc, sắc mặt chợt tối sầm lại, cả giận nói:

- Phương quản sự! Vì sao hôm nay chỉ có một viên thuốc?

- Liệu có kẻ nào ăn thuốc như đốt hương giống ngươi không? Thế nào? Vẫn còn chê ít sao?

Phương quản sự ra vẻ nửa vời nói.

- La gia mỗi ngày đều phân phát ba viên thuốc chữa thương. Hiện tại chỉ còn một viên, rõ ràng là ngươi ăn bớt! Tham ô trong La Phủ chính là trọng tội. Phương quản sự, ngươi không sợ chết sao?

La Chinh lạnh lùng quát, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phương quản sự.

- Ha ha, lão Phương ta đương nhiên sợ! Nhưng chỉ dựa vào ngươi? Còn không nhìn xem giờ thân phận của ngươi là gì đi, chỉ là một tên gia nô nhỏ nhoi mà thôi. Thế nào? Muốn làm phản sao? Ta thật là không quen biết với bộ dáng này của ngươi, cho là mình vẫn là thiếu chủ sao, ta nhổ vào! Sao không soi gương nhìn lại bản thân mình đi! Ha ha ha!

Mỗi một câu nói của Phương quản sự đều cực kỳ chói tai.

Nghe Phương quản sự nói vậy, La Chinh ngược lại bình tĩnh trở lại, đôi ngươi trong trẻo kia nhàn nhạt nhìn về phía Phương quản sự. Nhưng đằng sau ánh mắt đó lại ẩn chứa sát cơ cực kỳ sâu đậm, như là đang nhìn một vật chết vậy.

Phương quản sự nhìn thấy biểu tình của La Chinh, trong lòng chợt giật bắn lên, bước lên phía trước lấy tay đập vào ngực của La Chinh:

- Không phục sao? Bộ dáng ngươi nhìn ta như vậy, là muốn ăn thịt ta sao?

Đột nhiên từ ngực La Chinh phát ra một kình lực, dùng sức chấn động, kình lực đánh vào tay rồi truyền đến người Phương quản sự, lập tức đem Phương quản sự chấn một cái lảo đảo rồi té ngã trên mặt đất.

- Ngươi… Ngươi chỉ là một tên gia nô, muốn… muốn tạo phản sao?

Phương quản sự từ dưới đất bò dậy, thần sắc hoảng hốt kêu lên.

La Chinh tiến lên hai bước, bẻ khớp ngón tay tạo thành từng tiếng vang nhỏ, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Chỉ là một tên quản gia ngoại tộc mà cũng dám lên mặt lớn lối như vậy, ngươi thật sự cho rằng ta không dám động đến ngươi?

Phương quản sự thấy thế, cũng chẳng muốn ở lại nơi này lâu thêm một khắc nào nữa, liền xoay người bỏ chạy ra bên ngoài. Cửa sắt mạnh mẽ bị đóng lại, kêu lên "Phanh" một tiếng.

- Đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân!

La Chinh lắc đầu, cười lạnh một tiếng. Hắn cũng chẳng muốn so đo cùng loại người này làm gì.

Sau đó hắn lẳng lặng ngồi xuống, lấy đồ nhóm lửa ra nhóm lửa cho ngọn đèn dầu, rồi qua loa lật vài trang sách. Trong nội tâm hắn luôn lo lắng cho muội muội La Yên của mình, lồng ngực phập phồng không yên, sao hắn có thể tập trung nhìn vào sách được cơ chứ?

“Ta không thể tiếp tục ở lại La gia được! Nhưng hiện tại thực lực của ta chỉ mới là Luyện Nhục Cảnh, đừng nói là đi Thanh Vân Tông, coi như là cái tầng hầm ngầm của La gia này cũng chẳng có cách nào rời đi nửa bước.”

La Chinh bước đi nhanh trong tầng hầm, lồng ngực phập phồng bất định, nhìn có vẻ giống như một con thú bị vây khốn mà không thể tìm thấy lối ra vậy.

“Thực lực của ta vẫn còn quá yếu. Nếu không, một cái La gia nho nhỏ này làm sao có thể vây khốn chính mình được cơ chứ?”

“Trên thế gian này, con đường tu luyện đều là từng bước, từng bước mà đi. Ngày hôm nay, ta thân là gia nô, mỗi ngày đều làm bia thịt, mặc cho người ta đánh đập, căn bản không có thời gian để tu luyện. Nếu cứ tiếp tục như vậy, người đang sống sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đánh chết.”

Càng suy nghĩ thì La Chinh lại càng thêm nóng lòng, ánh mắt nhìn lên trên bàn, quyển Thiên Luận Vấn Hiến cũ nát kia vẫn đang lẳng lặng nằm ở đó.

- Quyển sách nát này, một đống đạo lý lại chẳng có chút ứng dụng thực tế, còn giữ lại để làm gì?

La Chinh lòng đầy căm hận nhặt cuốn sách lên. Một âm thanh xé rách vang lên, sau đó hắn đem cuốn sách huơ huơ trên ngọn lửa phát ra từ ngọn đèn dầu.

- Đem đốt quách đi cho rồi!

Ngọn lửa lớn từ cây đèn lập tức đem quyển sách kia đốt đi, lửa cháy sáng hừng hực.

Nhìn cuốn sách dần dần bị thiêu hủy, trong lòng La Chinh bỗng sinh ra một tia hối hận, hắn chợt oán giận nói:

- La Chinh ơi La Chinh… Cớ sao lại trút cơn giận lên một quyển sách cơ chứ? Cuốn sách này dạy người hướng thiện. Ngươi hổ thẹn thì có gì sai? Sai, chính là tại vì thực lực của ngươi quá thấp, chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt, là con cừu non chờ người ta đến làm thịt mà thôi!

Chỉ tiếc rằng, quyển sách vốn cũ nát nay đã bị ngọn lửa kia biến thành đống tro tàn.

Trong lúc La Chinh còn đang ảo não, bên trong đống tro tàn, hắn chợt nhìn thấy một đám kim quang.

- A? Đây là cái gì?

La Chinh phẩy phẩy đám tro tàn đi, sau đó hắn đem đám kim quang kia lấy ra, lại phát hiện ra một mảnh lá mỏng màu vàng kim.

Trước đây hắn từng đọc qua quyển sách này, cũng không phát hiện ra mảnh lá vàng này, hẳn là mảnh lá vàng kim này được giấu ở bên trong bìa của quyển sách.

“Là một mảnh lá vàng mà thôi, có thể làm được gì đây?”

Trên thế giới này, thứ không thiếu nhất, chính là vàng. Đặc biệt là đối với đại gia tộc như La gia này, vàng cũng chỉ nhỏ nhoi như đất mà thôi!

Nhưng khi ánh mắt của La Chinh chăm chú nhìn vào mảnh lá vàng thì bỗng nhiên có dị tượng xảy ra.

Phía trên mảnh lá vàng kia, được chạm khắc dấu hàng nghìn văn tự chằng chịt. Những văn tự này nhìn như nòng nọc, La Chinh không thể nhận biết được dù chỉ là một văn tự nào trên mảnh lá này.

Khi La Chinh đưa mắt nhìn qua, mảnh này lá vàng này đột nhiên nhanh chóng tan rã, hóa thành mấy ngàn tiểu kim bạc. Phía trước mỗi một mảnh tiểu kim bạc đều có một văn tự, chúng liền hướng về phía La Chinh lao tới.

Trên mặt, trong mắt, cổ, cánh tay, thân thể, chân…

Từng bộ phận trên thân thể của La Chinh đều bị cái tiểu kim bạc này lao đến rồi dính chặt vào.

Mảnh tiểu kim bạc cuối cùng thì bắn thẳng vào não bộ của La Chinh. Tức thì cả người La Chinh giống như bị một cái chùy lớn bằng sắt đánh trúng, toàn thân kịch liệt run rẩy, đồng thời, những tiểu kim bạc trên người La Chinh lúc này cũng phát ra ánh sáng rực rỡ.

Khi những kim sắc quang mang kia dần phai nhạt đi, thì mấy ngàn tiểu kim bạc đang bám trên làn da của La Chinh cũng lẳng lặng ẩn vào cơ thể của hắn. Tức thì có một đống tin tức chui vào trong đầu.

- Thái Thượng Luyện Khí Pháp…

- Từ cổ chí kim, đệ nhất luyện khí vô pháp…

- Lấy cơ thể làm vũ khí, lấy tự thể làm linh hồn, trải qua khổ luyện, thanh tẩy sự mông muội…

“Đây là một quyển pháp quyết luyện khí sao?”

Tuy rằng La Chinh không phải là Luyện Khí Sư, nhưng hắn vẫn biết rằng Luyện Khí Sư là một nghề trọng yếu và ít ai có thể làm được. Lấy gia tài hùng hậu của La gia, cũng chỉ có thể chiêu mộ một Luyện Khí Sư có cấp bậc thấp nhất mà thôi. Luyện Khí Sư có trình độ cao thường có thể thấy được rất ít.

“Thế nhưng, lấy thân thể làm vũ khí, đây là ý gì?”

“Lẽ nào luyện khí pháp là phải biến cơ thể thành pháp bảo?”

Điều này đúng là thật khó để có thể tin được, nhưng rất nhanh sau đó điều này rồi sẽ trở thành sự thật.

La Chinh chợt phát hiện ra thân thể của mình đang không ngừng nóng lên, nhiệt lượng tỏa ra, hắn tựa như có cảm giác nóng bức lúc bị sốt vậy, nhiệt độ cơ thể hắn kịch liệt tăng lên.

“Nóng quá! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả người đều sẽ bị nướng chín mất.”

Dưới tình thế cấp bách, La Chinh lao người phóng tới một cái vạc nước ở cuối hầm, cái vạc nước này chính là nước để cho La Chinh sử dụng hàng ngày.

Hắn không chút suy nghĩ gì, liền nhảy vào trong chum nước.

Tư!

Từng đợt, từng đợt hơi nước từ trong chum nước cuồn cuộn bay ra. Chỉ một lát sau, toàn bộ vạc nước đều bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho bốc hơi, toàn bộ hầm đều là một mảnh hơi nước lượn lờ.

Nhiều nước như vậy cũng chẳng thể nào làm dịu đi nhiệt độ cơ thể của hắn, ngược lại, nhiệt độ còn ngày càng tăng cao. Làn da của La Chinh bỗng tản mát ra hào quang màu đỏ sậm, giống như một khối sắt bị nung đỏ vậy.

Cuối cùng La Chinh ngồi yên lại trong vạc nước, tựa người vào vành chum, đầu ngã vào miệng của cái chum.

Trong đầu của La Chinh lúc này đang phát sinh một dị biến, mà căn bản không thể diễn tả hết được bằng lời.

Ở bên trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cái lư hương khổng lồ. Cái lò luyện này toàn thân màu đen bầm, trên thân được phù điêu chín con rồng.

Mỗi một cái phù điêu hình rồng đều có màu sắc không giống nhau, nào là thanh sắc, hắc sắc, bạch sắc, tử sắc… Những hình rồng này đều giương nanh múa vuốt, trông có vẻ rất là sống động.

Trong đó, mắt của tám con rồng đều đang nhắm lại, chỉ có duy nhất con Thanh Long kia là đang mở mắt ra, ánh mắt chăm chú theo dõi La Chinh.

Ánh mắt của con Thanh Long kia như phảng phất đã lắng đọng hàng nghìn vạn năm, trăm triệu năm, đang nhàn nhạt nhìn qua La Chinh, để cho La Chinh cảm nhận được một cỗ uy thế khổng lồ.

Ha ha ha ha ha ha…

Linh hồn của La Chinh bị ánh mắt kia của Thanh Long nhìn qua, không ngừng rung động, lắc lư. Linh hồn thể rất nhanh sẽ xuất hiện ra khe hở, đang có dấu hiệu tan vỡ.

Ngay khi linh hồn của La Chinh sắp tan vỡ, từ miệng Thanh Long liền phát ra một đạo rồng ngâm. Sau đó cái lò luyện khổng lồ lập tức không ngừng xoay tròn, bên trong lò cũng quỷ dị dấy lên hỏa diễm.

Đó là một loại hắc sắc hỏa diễm!

“Trên thế gian này không ngờ lại có loại hỏa diễm có màu sắc này, phảng phất như có thể thiêu cháy cả thiên hạ vậy!”

La Chinh còn chưa kịp sợ hãi thán phục thì cái lò luyện khổng lò này đã hướng về phía hắn, vây giữ hắn lại, hắc diễm hừng hực lập tức đem linh hồn của La Chinh phong tỏa.

Linh hồn bị đốt cháy cực kỳ đau đớn, tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được. Nhưng hết lần này tới lần khác, với trạng thái hiện tại của linh hồn La Chinh, mà ngay cả ngất đi còn chẳng thể làm được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng thống khổ mà thôi.

- Aaaaaaaa, đau quá! Cho ta chết đi! Cho ta chết đi!

Thời khắc này, La Chinh chỉ muốn chết đi để thoát khỏi nỗi thống khổ này mà thôi!

Có thể đối với La Chinh mà nói, ngay cả cái chết cũng là một loại hi vọng xa vời. Đây là linh hồn thể của hắn, không cách nào cắn lưỡi tự vẫn được.

Khi linh hồn của La Chinh sắp không thể kiên trì nổi được nữa, sắp bị nghiền nát. Thì bỗng nhiên trong lò luyện lại tản mát ra một đạo thất thải hào quang, tu bổ cho linh hồn của hắn.

Cứ như vậy, bị đốt cháy, bị nghiền nát, rồi được chữa trị, tiếp tục cháy, lại bị nghiền nát, rồi lại được chữa trị…

Lặp đi lặp đi, vô cùng vô tận.

Loại đau đớn đến mức chết đi sống lại này, không biết đã giằng co bao nhiêu lâu, nhưng cuối cùng cũng đã ngừng lại.

- Rốt cuộc cũng đã vượt qua được.

La Chinh thở hắt ra một hơi thật dài, nghĩ đến những đau đớn mà cơ thể hắn phải chịu đựng nãy giờ, trong lòng hắn vẫn còn phảng phất nỗi sợ hãi. Đồng thời La Chinh cũng phát hiện ra rằng linh hồn của mình tản mát ra một tia kim quang nhàn nhạt.

Sau một hồi lâu, linh hồn của La Chinh cũng đi ra ngoài, U U tỉnh lại.

Ở trong đầu, cái lò luyện khổng kia đã ngừng xoay tròn, nhưng hắc sắc hỏa diễm bên trong vẫn chưa tắt, chỉ là ngọn lửa đang bắt đầu rút về… Từ bên ngoài nhìn vào, cũng chẳng thấy có cảm giác đáng sợ như vừa rồi.

La Chinh cũng đã hiểu ra, mới vừa rồi, linh hồn cùng với thân thể của chính mình hẳn là đã được cái lò luyện này tôi luyện qua.

Thiên hạ bao la rộng lớn, tất nhiên sẽ không thiếu những chuyện kỳ lạ, Luyện Khí Sư luyện chế vũ khí, các loại thủ đoạn quỷ dị đều có. Có Luyện Khí Sư vì muốn luyện chế một kiện pháp bảo, không tiếc thương sinh mạng, giết người như ngóe, thu thập máu người, rồi tôi luyện vào nước lạnh. Thậm chí còn đem cả linh hồn của con người nhập vào bên trong vũ khí, làm cho vũ khí đó trở thành một loại tà khí.

Thế nhưng, cái công pháp luyện khí này lại đem bản thân người sử dụng luyện chế thành pháp bảo. Loại phương pháp này, đúng là hắn mới nghe lần đầu, thật sự là quá điên cuồng…

“Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa!”

La Chinh ổn định lại tâm tình rồi suy nghĩ minh bạch.

“Chuyện vừa phát sinh ở trên người mình, cũng không hẳn là chuyện xấu!”

Trên thế gian này, pháp bảo được chia làm năm cấp bậc, là Huyền Khí, Linh Khí, Tiên Khí, Thánh Khí, Thần Khí và Hồng Mông Linh Bảo, trong đó mỗi cấp bậc còn được chia làm Thượng phẩm, Trung phẩm và Hạ phẩm, ba phẩm.

Mà thân thể của La Chinh vừa mới bị luyện chế thành pháp bảo, thuộc về pháp bảo có đẳng cấp thấp nhất, Huyền Khí.

Hình dung đến việc dùng chính bản thân mình làm thành một bảo vật đẳng cấp, đích thực là một chuyện hết sức kỳ quái. La Chinh cũng chỉ đành cười khổ.

Nhìn ra bên ngoài qua miệng thông gió duy nhất của hầm, sắc trời cũng đã hừng sáng. Bất tri bất giác vậy mà lại giằng co hết một đêm.

Nhắc tới cũng kỳ quái, một đêm chưa ngủ, vậy mà hắn lại không có chút nào ủ rũ, ngược lại thần thái rất thoải mái, tinh thần vô cùng tốt.

Hơn nữa, giờ phút này tâm tình của La Chinh cũng đã yên tĩnh lại, hoàn toàn không còn nôn nóng giống đêm qua. Đạo lý được viết trong cuốn sách kia đúng là nói rất hay, "Nhất Ẩm Nhất Trác Giai Do Tiền Định". Trong mạng mà có, vậy nhất định sẽ đạt được. Nếu trong mạng không có, vậy thì dù có dùng thủ đoạn như thế nào đi chăng nữa, cũng đều chẳng thể chiếm được.

“Chỉ có ổn định tâm thần, bình tâm tĩnh khí, mới có thể bình tĩnh chống đỡ.”

La Chinh đem đống tro tàn ở dưới đất cẩn thận dọn dẹp một phen, sau chuyển vạc nước về lại vị trí cũ. Vào lúc này, cửa hầm lại truyền đến tiếng mở khóa, lại đến giờ bị đánh rồi…
Bình Luận (0)
Comment