Có vô số thiên tài đi vào Thanh Vân Tông trong những năm gần đây.
Có người ngộ tính cực kỳ cao, tốc độ tu luyện cực nhanh. Trong thời gian một năm, một đường từ Luyện Cốt Cảnh vượt qua cả mấy cảnh giới, bước chân vào Tiên Thiên Bí Cảnh.
Cũng có người có thể chất đặc thù, sức lực cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ là Luyện Cốt Cảnh mà lại có đủ *lực bạt sơn hề, lực lượng có thể so với Bán Bộ Tiên Thiên.
…
*Trong bài "Cai Hạ" của Hạng Vũ:
Lực bạt sơn hề khí cái thế,
Thì bất lợi hề truy bất thệ.
Truy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề Ngu hề nại nhược hà?
*Dịch:
Sức nhổ núi, khí trùm đời,
Ngựa truy chùn lại bởi thời không may.
Truy không chạy, biết làm sao đây,
Ngu Cơ ơi, tính sao đây hỡi nàng?
…
So với những thiên tài kia, tên tiểu tử ở trước mắt này cũng không tính là nổi bật cho lắm.
Cho dù hắn dùng thực lực Luyện Tạng Cảnh, chịu được sự vây công của bốn Luyện Tủy Cảnh, lại còn có thể một đường đi về phía trước, đến tấm bia đá cột mốc ba mươi dặm đường. Nhưng ở trong mắt Tô đạo sư và vị lão giả lông mày trắng, cũng chỉ có thể coi là ưu tú mà thôi.
Chỉ tính riêng Tiểu Vũ Phong, trong ba mươi ba ngọn sơn phong xếp vị trí cuối cùng, nhưng xét riêng việc ngạng kháng lại truy kích của tu luyện giả Luyện Tủy Cảnh đồng thời hoàn thành Thử Luyện, vị Tô đạo sư kia ít nhất cũng có thể tìm ra ba người.
Thế nhưng…
Một tu luyện giả Luyện Tạng Cảnh lại có thể chịu đựng được áp lực năm vạn cân, lại còn có thể dưới cỗ áp lực khổng lồ này đứng sừng sững không ngã.
Đừng nói là tìm trong Tiểu Vũ Phong, cho dù là tìm khắp ba mươi ba ngọn sơn phong cũng đừng mong tìm ra người thứ hai.
Vào lúc này Tô đạo sư muốn bước lên, kéo La Chinh ra khỏi hấp lực khổng lồ.
Tuy nhiên, lão giả lông mày trắng lại lên tiếng chặn lại:
- Đừng vội. Xem hắn đang làm gì?
Tô đạo sư cẩn thận nhìn lại, thì thấy từng một chất lỏng đỏ như máu chảy ra khỏi cơ thể của La Chinh. Khuôn mặt Tô đạo sư lại lại càng thêm kinh ngạc:
- Hắn vậy mà lại đang Luyện Tạng!
Ánh mắt của vị Tô đạo sư và lão giả lông mày trắng này rõ ràng cao hơn bốn tên Luyện Tủy Cảnh kia rất nhiều. Vừa liếc mắt liền có thể nhận ra thứ chất lỏng màu đỏ này không phải là huyết dịch, mà là tạp chất bên trong cơ quan nội tạng. Chỉ có điều, đa phần mọi người đều tích lũy theo năm tháng, chầm chậm bức tạp chất trong thân thể ra một cách từ từ. Nhưng tên tiểu tử này lại trong khoảng thời gian rất ngắn, bài xuất ra một lượng lớn tạp chất như vậy.
- Kẻ này, tiền đồ…
Có lẽ Lão giả lông mày trắng vốn đang muốn nói rằng tiền đồ của tiểu từ này "vô hạn lượng".
Nhưng vào lúc này, vị Tô đạo sư kia chợt ngắt lời nói:
- Tiền đồ hoàn toàn u ám, đúng không?
Nghe vậy, Lão giả lông mày trắng liền buồn bực hỏi:
Tô đạo sư, những lời này là có ý gì?
- Ta cảm thấy tư chất của tên tiểu tử này tầm thường, chỉ miễn cưỡng thông qua Thử Luyện mà thôi, đây cũng coi như là vận may của hắn. Đối với cảnh xảy ra trước mắt này, ta muốn ngươi làm như chưa bao giờ.
Tô đạo sư mỉm cười, ngọt ngào nói. Nhưng hàm ý trong lời nói lại hết sức vô lý.
Lão giả lông mày trắng hiển nhiên không phải kẻ ngốc, nghe ý tứ của Tô đạo sư, hẳn là muốn lão giữ kín bí mật này.
Thế nhưng, tông môn có quy định. Nếu trong phần Thử Luyện tìm thấy đệ tử đặc biệt ưu tú, thì phải báo cáo lại một cách chi tiết, rõ ràng. Giống như tiểu tử này, chắc chắn phù hợp với điều này.
- Chuyện này…
Lão giả lông mày trắng lại một lần nữa do dự. Nếu như thực lực La Chinh biểu hiện ra vẫn giống như trước đây, hắn vẫn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng giờ đây, biểu hiện mà La Chinh thể hiện ra, chính là thiên tài nghìn năm có một. Nếu giấu chuyện này đi, liệu có phải hơi chút quá đáng hay không?
Tô đạo sư nhìn thấy lão giả lông mày trắng do dự. Trên mặt liền nở ra một nụ cười tươi sáng lạn, nói:
- Không cần phải do dự, muốn ta sử dụng Thiên Tử Lệnh hay sao?
Khụ khụ!
Nghe ba chữ "Thiên Tử Lệnh", lão giả lông mày trắng lập tức ho khan một hồi. Sau khi Tô đạo sư tiến vào Thanh Vân Tông, lão cảm thấy rằng cơ thể mình lại càng tệ hơn. Mỗi lần Thử Luyện, nha đầu kia đều làm lão cảm thấy lo lắng hãi hùng không thôi, cơ thể cảm thấy tốt mới là chuyện lạ.
Thiên Tử Lệnh là vật gì?
Có thể cầu "Người kia" trong Thiên Cung làm một việc.
Diệt tộc, giết người, tàn sát cả quốc gia…
Những chuyện lớn bằng trời này, đối với người kia mà nói, thực sự chỉ là chuyện nhỏ, rất đơn giản mà thôi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có Thiên Tử Lệnh mới có tư cách cầu một lần.
Hơn hai trăm năm nay, Thiên Tử Lệnh mà trong nội cung đưa ra cũng chỉ có sáu khối mà thôi.
Âu Dương gia của Đế Đô, đã từng trong cơ duyên xảo hợp lấy được một khối Thiên Tử Lệnh, sau đó đem Thiên Tử Lệnh cung phụng ở trong các của gia tộc. Nhờ vào uy thế của một khối Thiên Tử Lệnh này, Âu Dương gia từ một tiểu gia tộc bình thường, bỗng nhiên trở thành một trong Thập Đại Sĩ Tộc.
Mặc dù không thể không nói đến sự cố gắng làm lụng, khổ tâm kinh doanh của Âu Dương gia. Nhưng không thể nghi ngờ rằng khối Thiên Tử Lệnh này cũng đóng một vai trò rất lớn. Có một lệnh bài cung phụng như vậy, là người bình thường liệu ai dám động đến?
Người thiếu niên trước mắt này thật sự là một thiên tài khó gặp. Nhưng tùy tùy tiện tiện sử dụng một khối Thiên Tử Lệnh, cũng không khỏi quá mức khoa trương một chút.
Tuy lão giả lông mày trắng biết nha đầu kia lấy Thiên Tử Lệnh ra chính là để uy hiếp lão. Nhưng hắn biết rõ, với tính cách của Tô đạo sư, nếu lão lại tiếp tục ngăn cản, nàng ta thực sự có khả năng làm vậy.
Người ta đã nói tới như vậy rồi, lão còn có thể nói gì cơ chứ? Chỉ còn có thể đồng ý mà thôi:
- Nếu người đã quyết định, vậy thì việc này cũng không cần báo cáo đi nữa.
- Nhớ rõ, ta muốn tất cả mọi người đều không biết đến việc này. Hình ảnh được ghi chép lại trên cái Tin Khuê này cũng phải bị xóa, không được để một người thứ ba nào nhìn thấy!
Sau khi Tô đạo sư suy nghĩ một hồi, lại dặn dò nói:
- Trong thời gian ngắn, tốt nhất là nên làm cho tên tiểu tử này im miệng lại. Nếu như để những người ở các sơn phong khác biết, phiền phức cũng không phải là nhỏ.
Sau khi nói xong, nàng mới dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía La Chinh, như thể đang nhìn vào một viên đá quý vậy.
Vào lúc này La Chinh đang hết sức tập trung, để cho dòng nước ấm tẩy rửa thân thể. Áp lực từ bên ngoài không ngừng đè xuống, liên tục bài xuất tạp chất bên trong lục phủ ngũ tạng ra bên ngoài.
Hắn hít vào một hơi thật dài, toàn thân kịch liệt run rẩy một hồi. Ngay sau đó, có một lượng lớn tạp chất màu đỏ theo lỗ chân lông tuôn ra. Ở xa nhìn vào, trông cứ như là một huyết nhân vậy.
- Cuối cùng cũng đã đến Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong! Khoảng cách giữa Luyện Tủy Cảnh chỉ còn một đoạn nữa thôi!
Trong mắt La Chinh lộ ra một vòng quang mang. Tốc độ tịnh tiến như vậy làm hắn cực kỳ vui mừng. Hiện tại, hắn phải nhanh chóng tăng cường thực lực, như vậy mới có thể chống lại được La Phái Nhiên, mới có thể có tư cách tới Luyện Ngục Sơn cứu muội muội của mình.
Dựa theo tính toán của La Chinh, hắn vẫn còn muốn tiếp tục ở nơi đây tu luyện, có lẽ sẽ có thể vượt qua ranh giới, đột phá Luyện Tủy Cảnh.
Hai chân La Chinh lại bắt đầu run rẩy. Dưới áp lực khổng lồ, hai chân rốt cuộc cũng không thể tiếp tục chống đỡ, cơ hồ chỉ lát nữa thôi là sẽ phải té ngã trên mặt đất.
Vào đúng lúc này, liền có một đôi tay nắm lấy cổ của hắn, kéo hắn ra khỏi con đường.
La Chinh bỗng cảm thân cơ thể mình chợt nhẹ nhàng hẳn lên. Cỗ áp lực vô hình kia cũng tiêu tán cả đi. Sau khi nhìn lại, La Chinh thấy người kéo hắn ra là một lão giả lông mày trắng, cũng chính là người phụ trách lần Thử Luyện này. Bên cạnh vị lão giả, còn có một nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu xanh bích đang đứng, trông cứ như là Thiên Tiên vậy.
- Ngươi đã thông qua Thử Luyện, sao lại còn đi đến đây?
Lão giả lông mày trắng nghiêm nghị nói.
Bị người ta quát lớn như vậy, La Chinh ngược lại không có chút hoang mang nào, liền nói:
- Đệ tử không biết là không thể tiến đến nơi này.
- Vậy hiện tại ngươi đã biết chưa? Cầm ngọc bội đi đổi Thử Luyện Bài đi, chờ ngày tham gia thí luyện khảo hạch!
Lão giả lông mày trắng nói.
La Chinh ngoan ngoãn quay đầu bước đi, hiển nhiên cũng không muốn chọc tức lão giả lông mày trắng này. Bất quá, sau khi đi được hai bước, hắn lại nghiêng đầu lại hỏi:
- Xin hỏi, nếu ta có thể tiến vào Thanh Vân Tông. Liệu ta có thể đi vào con đường này không?
Lợi dụng áp lực để Đoán Thể, làm cho tu vi của La Chinh tiến bộ cực kỳ nhanh chóng. Hắn đúng thật là có chút nghiện rồi, hiển nhiên vô cùng quan tâm đến vấn đề này.
Nghe La Chinh nói vậy, lão giả kia cười lạnh nói:
- Nơi này là nơi dành cho cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh tu luyện. Nếu ngươi muốn tới nơi đây, phải dùng điểm tích lũy của tông môn mới có đủ tư cách tiến vào. Lần nay ngươi không tuân theo quy định, ta cũng không có truy cứu trách nhiệm. Nhưng việc này ngươi nên giữ kín bí mật này, chớ nói ra ngoài!
La Chinh nhẹ gật đầu, lúc này mới chóng rời đi.
Sau khi đi La Chinh đi xa, lão giả lông mày trắng mới quay đầu về phía Tô đạo sư rồi nói:
- Người xem, ta nói như vậy có được không?
- Ừm! Đối đáp không tệ, cái này cho ngươi!
Trên tay vị Tô đạo sư đeo một chiếc nhẫn hoa năm màu, bên trên được khảm năm loại bảo thạch có màu sắc khác nhau, trông rất đẹp. Chỉ thấy nàng dùng ngón tay chạm nhẹ một cái, ngay lập tức liền có một viên đan dược màu sáng bạc liền xuất hiện trên tay. Sau đó Tô đạo sư tiện tay ném cho lão giả lông mày trắng.
Ngay khi lão giả lông mày trắng nhận được viên đan dược màu sáng bạc này, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ rung động.
Vật Tô đạo sư lấy ra, quả nhiên bất phàm a! Viên đan dược màu sáng bạc này không ngờ lại là một viên "Tạo Thọ Đan"!
Viên Tạo Thọ Đan này có thể để làm cho thọ mệnh tăng thêm một năm! Đây chính là Thánh Dược Ngũ phẩm, cực kỳ hiếm có!
Một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó đổi tấc thời gian. Đối với một lão nhân cao tuổi mà nói, một năm chính là thứ cực kỳ quý giá, có thể thay đổi được rất nhiều chuyện.
Không ngờ rằng Tô đạo sư tiện tay khen thưởng lại đưa ra vật trân quý như vậy. Nếu như không phải sợ mất mặt, thì lão đã nước mắt tuôn đầy mặt ngay tại đây rồi!