Đừng thấy Hắc Minh tùy tiện cẩu thả như vậy mà lầm.
Dù từ lúc La Chinh vừa lên võ đài, hắn căn bản không coi La Chinh ra gì, trong lời nói cũng là các loại gièm pha, hạ thấp giá trị.
Nhưng trên thực tế, Hắc Minh đã chú ý đến từng cao thủ trong cuộc so đấu từ lâu!
Dù là Hoa Thiên Mệnh của Thiên Nhất Phong hay là Chử Huân Y của Ngọc Nữ Phong, hay sư huynh đồng môn của Hắc Minh hắn - Hạ Thiên Hằng, hắn đều có một phương pháp đánh giá nhất định của mình đối với mỗi người.
Hắc Minh hiểu rõ La Chinh có sức mạnh to lớn, tốc độ cực nhanh, đồng thời lực phòng ngự cũng cực kỳ biến thái.
Cho nên khi đối mặt với La Chinh, tuy ngoài mặt hắn thờ ơ không đếm xỉa gì nhưng thật ra trong lòng đã có tám phần cảnh giác, đồng thời vừa ra tay đã bố trí cờ Vật Đổi Sao Dời!
Cờ Vật Đổi Sao Dời có thể xem là linh khí thượng phẩm, không phải kinh khủng ở lực công kích mà là một cái “ảo trận Toàn Chuyển” và ký hiệu kết giới khắc sâu trên cờ.
Ảo trận Toàn Chuyển, nghĩa như tên gọi. Nếu bước vào trong phạm vi cờ Vật Đổi Sao Dời, dù là người hay vật đều lượn vòng vòng quanh cột cờ, trừ khi có thể phá vỡ kết giới bao quanh lá cờ này, hoàn toàn phá đi cờ Vật Đổi Sao Dời thì mới có thể thoát khỏi ảo trận Toàn Chuyển.
Nhưng muốn phá vỡ cờ Vật Đổi Sao Dời nào phải chuyện đơn giản như vậy?
Với tư cách là linh khí thượng phẩm, bên trên có khắc kí hiệu kết giới, dù là võ giả mới bước vào Chiếu Thần Cảnh cũng phải tốn không ít sức lực mới có thể phá vỡ.
Vì sao... một quyền của La Chinh đã đánh nát kết giới kia? Chuyện này không có khả năng! Để phá hỏng kết giới quả thật có thể dùng bạo lực, nhưng không phải chỉ bạo lực bình thường là có thể làm được, rốt cuộc sức mạnh của La Chinh đã tới mức nào?
Trên mặt Hắc Minh đầy vẻ không thể tin nổi.
Khổ nỗi hắn không biết tinh thạch Huyết Phỉ trên cánh tay trái của La Chinh chuyên để phá kết giới. Với thực lực vào giai đoạn cuối Chiếu Thần Cảnh của Vân Lạc, mà kết giới ngưng kết ra còn bị năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ khắc chế thì nói gì đến ký hiệu kết giới trên cờ Vật Đổi Sao Dời kia.
Kết giới đó được chế tạo sau khi khắc ký hiệu lên đồ vật, mỗi lần kích hoạt còn phải tiêu hao một phần năng lượng tinh thạch nhất định. Cho dù là kết giới sư cường đại biến đổi kết giới của chính mình thành ký hiệu thì hiệu quả cũng sẽ giảm rất nhiều. Với uy lực của tinh thạch Huyết Phỉ, đập nát kết giới này quả thực dễ dàng.
Một quyền của La Chinh đã đánh năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ vào trong kết giới, hình thành từng đường vân màu đỏ máu phía trên giống như mạng nhện dày đặc, sau đó lại thêm một quyền nữa, trực tiếp đánh nát kết giới trên cán cờ.
“Rắc rắc...”
Những tiếng vỡ như tiếng thủy tinh bị đánh nát truyền ra, sau đó La Chinh lại đánh thêm một quyền, trực tiếp đánh gãy cái cán cờ kia.
Cờ Vật Đổi Sao Dời này dù sao cũng là linh khí thượng phẩm, cho dù là cán cờ cũng dùng loại gỗ hiếm để tạo thành nên vô cùng bền bỉ, đao kiếm khó làm thương tổn được. Nhưng vậy mà không chống đỡ nổi sức mạnh tựa vạn quân của La Chinh, bị một quyền của La Chinh đập thành hai đoạn.
“Cờ Vật Đổi Sao Dời của ta...” Thấy cảnh này, Hắc Minh cảm thấy đau lòng đến nỗi trái tim cũng run rẩy.
Đến khi hắn thấy La Chinh lướt qua cờ Vật Đổi Sao Dời đã gãy tiến về phía mình mới lập tức phản ứng, thời gian của hắn không còn nhiều lắm.
“Ngươi dám hủy đi linh khí của ta, ta sẽ hủy ngươi!” Hận ý dâng lên trong lòng Hắc Minh, mất đi một thanh linh khí thượng phẩm làm sao hắn có thể không hận cho được? Tuy là một ảo trận sư, thậm chí khi Thanh Vân Tông bố trí một vài ảo trận cũng sẽ mời hắn qua, vì vậy dù là điểm tích lũy hay là Phương Tinh hắn đều có nhiều hơn đệ tử bình thường, nhưng linh khí thượng phẩm cũng không phải là rau cải trắng, làm sao hắn không đau lòng?
Hắc Minh duỗi tay ra, trong tay xuất hiện một đống cờ trận, trong miệng nói thầm: “Lâm, binh, đấu, giả, giai, liệt, trận, tại, tiền(1)! Thiên Hỏa Sát Trận, đi!”
(1)Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền: một thuật ngữ trong Kỳ môn độn giáp của Trung Quốc, có ý nghĩa: Trong lúc nguy cấp – binh lính quân địch đã ở ngay dưới thành – những người biết chiến đấu sẽ được xếp ở hàng ngũ phía trước.
Đây cũng là chín chữ chân ngôn trong Phật pháp:
-Lâm: thân tâm ổn định, gặp chuyện không dao động
-Binh: năng lượng tích chứa trong cơ thể
-Đấu: Tâm linh cộng hưởng với vũ trụ
-Giả: tự do khống chế năng lượng trong thân thể bản thân và người khác
-Giai: cảm giác nguy cơ
-Liệt: khống chế thời không
-Trận: nhìn thấu lòng người
-Tại: khống chế năm nguyên tố
-Tiền: cảnh giới hơn người.
“Vù, vù, vù...”
Chín cái cờ trận, mỗi cái đều được khắc một chữ, tương ứng với một câu trận văn hắn vừa mới đọc. Các cờ trận này đột nhiên bay tới xung quanh La Chinh, gần như chỉ trong nháy mắt đã bố trí xong.
Đây là một huyễn sát trận!
Ảo trận thông thường sẽ chỉ tạo ra ảo ảnh, nên sẽ không tạo thành thương tổn gì cho đối thủ khi ở trong ảo trận, cùng lắm cũng chỉ ảnh hưởng tới tâm trí, mê hoặc đối thủ hoặc bao vây đối thủ mà thooi.
Thế nhưng huyễn sát trận thì khác, huyễn sát trận thực sự có thể thông qua ảo giác mà giết người!
Hơn nữa người tạo huyễn sát trận còn có thể ẩn trong đó tạo cho đối thủ một đòn trí mạng.
“Sát trận Thiên Hỏa!”
Một vị chân nhân của Thanh Vân Tông cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Vị chân nhân này cũng là một ảo trận sư, thực lực ảo trận của hắn trong Thanh Vân Tông có thể xếp hàng thứ hai.
Thế nhưng vị chân nhân này rõ ràng không ngờ tới một đệ tử lại có thể bố trí ra sát trận Thiên Hỏa.
“Không ngờ một đệ tử nội môn của Hắc Nham Phong mà lại có thể bố trí ra sát trận Thiên Hỏa. Lão Dư, Hắc Nham Phong các người lần này đến cũng có chuẩn bị đó!” Vị chân nhân kia cười nói với Dư đạo sư của Hắc Nham Phong.
Nhận được khích lệ của chân nhân, Dư đạo sư của Hắc Nham Phong đương nhiên cảm thấy nở mày nở mặt, cười tủm tỉm nói: “Tường Dương chân nhân khen nhầm rồi, Hắc Minh quả thật có thể bố trí ra sát trận Thiên Hỏa, thế nhưng uy lực này không thể so sánh nổi với sát trận Thiên Hỏa mà Tường Dương chân nhân bố trí.”
Tường Dương chân nhân lại lắc đầu nói: “Là Tiên Thiên Đại Viên Mãn mà đã có thể bố trí ra sát trận Thiên Hỏa, nếu tiếp tục trưởng thành, sợ là có thể trở thành trận pháp sư đệ nhất trong tương lai của Thanh Vân Tông. Trình độ trận pháp này không cần khiêm tốn, mọi thứ đã được thể hiện ngay trước mắt rồi.”
Năm đó sau khi đột phá Chiếu Thần Cảnh, Tường Dương chân nhân mới có thực lực để bố trí ra sát trận Thiên Hỏa. Từ một điểm này mà xem xét, ngộ tính của Hắc Minh quả thực cao hơn rất nhiều so với Tường Dương chân nhân.
Bên này đã chứng minh uy lực kinh người của sát trận Thiên Hỏa!
“Ha ha, trong sát trận Thiên Hỏa có chứa uy lực của thiên hỏa, một chiêu này ta định đến khi đối phó với đệ tử thân truyền cấp Chiếu Thần Cảnh mới dùng, thế nhưng ta không nhịn được. La Chinh, ngươi đã hủy cờ Vật Đổi Sao Dời của ta. Được lắm! Ngươi sẽ lập tức phải hối hận.” Hắc Minh cười gằn, móc ra bàn ảo trận trong tay, hung hăng vỗ năm ngón tay của mình lên trên, từng luồng chân nguyên liền theo bàn ảo trận tiến đến các cờ trận kia.
Đứng ở chính giữa sát trận Thiên Hỏa, La Chinh nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, màn sáng màu đen lập tức bao phủ về phía La Chinh.
Sát trận này ngăn cách không gian cho nên người bên ngoài võ đài cũng không nhìn thấy tình huống hai bên đương đầu.
Trên thực tế, việc tạo ra ảo trận là lợi dụng cờ trận để tạo ra ảo giác, loại ảo giác này La Chinh đã được tiếp xúc nhiều lần.
Huyết Sắc Sơn của Thanh Vân Tông và các loại bí cảnh tu luyện đều là sử dụng loại ảo trận này, mà tất cả các loại ảo trận lại chẳng sánh nổi với ảo cảnh trong Tiên Phủ.
Cùng lúc sát trận Thiên Hỏa bao phủ La Chinh, trong nháy mắt thời thế liền thay đổi, hắn đi tới một không gian khác.
Không gian này nóng bức không gì sánh được, mặt đất bị nẻ ra thành từng đường giống như da người vậy, đâu đâu cũng là nếp nhăn, mà xung quanh La Chinh lại có vài cái hố lửa đang cháy hừng hực.
Cách đó không xa, có một người đang nhe răng cười, trôi lơ lửng giữa không trung, đó chính là Hắc Minh.
“La Chinh, ta thích nhất là nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của người khác, mà trên đời này, vết thương đau đớn nhất chính là dùng lửa thiêu, đốt da thịt của ngươi tới mức cháy khét. Vẻ mặt đau khổ, méo mó khi ấy khiến cho ta hưng phần! Sau đó ta sẽ thiêu hủy ngươi từng tấc từng tấc!” Bàn ảo trận trong tay Hắc Minh lóe ra một luồng ánh sáng đầu tiên, sau đó số lượng hố lửa xung quanh La Chinh lập tức tăng lên.
“Những thứ này đều là ảo giác, chẳng lẽ Hắc Minh kia cũng là ảo giác?” La Chinh thầm đề phòng trong lòng, nhưng lại đứng yên tại chỗ không động đậy. Lúc này hắn không hiểu rõ ảo trận thần bí này nên đành lấy bất biến ứng vạn biến.
“Ầm!”
Đột nhiên lửa ào ạt bùng cháy ra khỏi miệng hố, mạnh mẽ xông thẳng về phía chân trời, sau đó một đám người đá liền leo lên khỏi miệng hố.
Những người đá này đều là từng khối đá được nung đỏ. Trên mỗi khối đá đều có lửa đang điên cuồng thiêu đốt, phần lớn đều cháy ở phần lưng người đá giống như một cái áo choàng lửa kéo dài tới giữa trời.
Mười mấy người đá vừa xuất hiện liền xúm về phía La Chinh, hắn lập tức cảm thấy không khí xung quanh càng nóng bức hơn, nhiệt độ của ngọn lửa phả vào mặt khiến cho làn da của hắn cảm thấy nóng bỏng.
“Uy lực của huyễn sát trận này rất mạnh... vốn chỉ định mượn sức mạnh thân thể để vượt qua vòng đấu loại, nhưng không ngờ thực lực của đệ tử Thanh Vân Tông lại mạnh như vậy, mạnh hơn so với các võ giả bên ngoài thật nhiều!”
Dựa vào thực lực của La Chinh bây giờ, cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn căn bản không thể nào là đối thủ của hắn, thế nhưng đụng phải một Hắc Minh lại có thể khiến hắn đau đầu, đây chính là chênh lệch thực lực giữa đệ tử Thanh Vân Tông và người ở các nơi khác trong Đông Vực!
“Cộp cộp cộp cộp...”
Tiếng bước chân dày đặc truyền vào trong lỗ tai La Chinh theo chuyển động ngày càng gần của người đá, La Chinh cuối cùng cũng di chuyển.
Huyễn sát trận mà ảo trận sư tạo ra cũng có chút lợi hại, trong trận có thể áp chế được thực lực của kẻ địch, thậm chí còn có thể thay đổi trọng lực trong ảo cảnh, khiến cho đối thủ nửa bước cũng khó đi.
Cũng may Hắc Minh còn chưa đạt được trình độ cao như vậy, bóng dáng La Chinh lóe lên, lập tức tiến về phía một người đá đang bốc cháy.
La Chinh nghĩ, những người đá đang bốc cháy này dù sao cũng từ đá mà ra, trực tiếp dùng quả đấm đánh nát bọn họ là được rồi.
Nhưng trong nháy mắt khi La Chinh tiếp cận hỏa diễm kia cũng cảm nhận được nhiệt độ càng ngày càng mạnh, cảm giác nóng bỏng thậm chí còn làm cho La Chinh dựng cả tóc gáy!
“Lui!”
Ý thức được nhiệt độ này không phải là thứ mình có thể đánh giá thấp, La Chinh chỉ có thể lui về.
“Ha ha ha! La Chinh, trong ảo trận này ta chính là thần, những người đá bốc cháy này là do ta sáng tạo ra, tồn tại trong tưởng tượng của ta. Ta tưởng tượng chúng chính là thiên thạch, ngọn lửa kia chính là lửa thiên thạch, không phải hỏa diễm bình thường có thể so sánh được. Ta biết thân thể ngươi rất mạnh, vậy nên để xem ngươi ngăn cản như thế nào!” Hắc Minh cười lạnh nói.
“Trong ảo trận ngươi chính là thần?” La Chinh cười lạnh: “Đúng là nói mà không biết xấu hổ. Không sai, đúng là ngươi tạo ra ảo trận này. Thế nhưng với thực lực của ngươi, sợ rằng cùng lắm cũng chỉ có thể bố trí ra ảo giác bậc này mà thôi. Ta cảm thấy xót xa thay cho cái trí tưởng tượng của ngươi!”
Ảo trận sư bố trí ảo trận, còn thực lực của ảo giác trong ảo trận không thể nào cường đại vô hạn. Sức mạnh của ảo ảnh này được quyết định bởi thực lực của bản thân ảo trận sư.
“Hừ! Không nói nhảm với ngươi, chết đi cho ta!” Hắc Minh chỉ một ngón tay, những người đá đang bốc cháy kia bước nhanh hơn tới ba phần, vây về phía La Chinh.
Đối mặt với những người đá đang bốc cháy ngày càng tiến lại gần, La Chinh cắn răng một cái, nhẳm thẳng vào một số trong đó.
Trên người đá này mang theo lửa thiên thạch với uy lực mạnh mẽ, quả thực không sai, thế nhưng cường độ thân thể của La Chinh cũng không phải chỉ là vật trang trí, thân thể như một linh khí trung phẩm cũng đủ để ngăn chặn hỏa diễm vô cùng mãnh liệt.
“Ầm!”
La Chinh cắn răng tiếp cận với một trong số những người đá đang bốc cháy kia, một quyền đánh vào ngực người đá. Sức mạnh khổng lồ trực tiếp xuyên qua tên người đá này, đánh lõm xuống tảng đá lớn nhất trên người hắn. Trong nháy mắt vết lõm kia bắt đầu không ngừng lớn lên, đồng thời còn có những vết nứt.
“Ầm ầm!”
Người đá này cứ như vậy vỡ vụn.
“A a a...”
Hắc Minh hét ầm lên. Những người đá này đều được bơm vào một phần lực linh hồn của hắn. La Chinh dùng một quyền đập nát người đá đang bốc cháy kia, đương nhiên cũng khiến cho Hắc Minh vạn phần thống khổ.
“Hừ, cũng chỉ đến thế, xem ta đánh vỡ hết tất cả những người đá bốc cháy của ngươi!”
Ngọn lửa kia quả thật khiến cho La Chinh có chút thống khổ, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, thân thể hắn còn chịu đựng được.
“Ầm ầm, ầm ầm...”
Tốc độ của La Chinh nhanh vô cùng, chỉ trong nháy mắt đã đánh vỡ thêm hai người đá nữa.
Thế nhưng khi La Chinh đang lướt về phía người đá tiếp theo thì chợt nghe tiếng Hắc Minh hô: “Ngọn lửa thiên thạch, dùng tên của ta, đốt cháy vạn vật, nổ!”
“Hửm?”
La Chinh vừa mới có chút lưỡng lự, người đá hỏa diễm trước mặt bỗng nhiên nổ tung. Hắn đứng cách người đá này chỉ trong gang tấc nên cả người đã bị lửa cháy bùng lên mạnh mẽ nuốt mất.
“Hừ, có thể hủy bốn người đá của ta, phần thực lực này coi như cũng không tệ. Sát trận Thiên Hỏa này, cho dù là đệ tử mới bước vào Chiếu Thần Cảnh cũng không cách nào phá vỡ. Vậy mà ngươi, một tên nhóc Tiên Thiên Nhị Trọng cũng mơ tưởng muốn phá hủy, đúng là chuyện viển vông!” Hắc Minh trôi lơ lửng giữa không trung cười lạnh nói.
Đám lửa kia mãnh liệt thiêu đốt, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng đôm đốp. Đốt một lúc lâu sau đó đám lửa mới chậm rãi tiêu tán.
Trong huyễn sát trận, tuy tất cả chỉ là ảo ảnh nhưng lại có thể giết người thật, kẻ địch bị huyễn sát trận bao trùm bên trong liền giống như ở thế giới thật, sẽ bị thương. Thế nhưng thương tổn này cũng không ở trên người mà là ở linh hồn!
Nếu La Chinh bị chết cháy trong huyễn sát trận, như vậy linh hồn của bản thân hắn sẽ bị thương nặng, khả năng lớn sẽ biến thành kẻ ngốc.
“Đốt đi, đốt đi. Trước hết phải đốt ngươi thành kẻ ngốc, sau đó thu lại hết ảo trận rồi ta lại từ từ tiếp đãi ngươi thật tốt!” Hắc Minh cười hưng phấn. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng cảm giác từng tấc da trên thân thể bị lửa đốt cháy mãnh liệt, tưởng tượng dáng vẻ La Chinh như là con cá trạch bị ném vào trong dầu sôi, không ngừng lăn lộn.
Lúc đám lửa từ từ tắt đi, lại thấy một bóng người sừng sững đứng trong đó. Trên thân người nọ đầy ánh sáng vàng chói cứ như Thiên Tôn, tản ra uy thế khiến người ta sợ hãi.
Con ngươi của Hắc Minh đột nhiên co rút lại, trên mặt lại một lần nữa xuất hiện biểu cảm giống như gặp quỷ!