Bách Luyện Thành Thần

Chương 237

Kiếm ý vốn là một khái niệm chỉ có thể tự lĩnh ngộ mà không thể truyền đạt bằng lời nói, là một loại ý cảnh mờ mịt hư vô. Bởi vậy, muốn lĩnh ngộ kiếm ý không chỉ cần mấy chục năm cần mẫn tu luyện mà còn cần thiên phú và cơ duyên lớn. Vậy nên người dùng kiếm rất nhiều, nhưng người lĩnh ngộ được kiếm ý vô cùng ít ỏi. Những người lĩnh ngộ được kiếm ý gần như có thể được xưng tụng là con cưng của trời.

Hoa Thiên Mệnh nhận thấy kiếm bộ của La Chinh quả thật không hề chứa đựng kiếm ý, càng khó hiểu hơn là, kiếm bộ của hắn có hơi ngây ngô, vận dụng không quá thuần thục giống như tu luyện chưa được bao lâu…

Nhưng Hoa Thiên Mệnh hiểu được một điều, nếu nói kiếm bộ của La Chinh là do bắt chước bừa bãi thì cũng không có cơ sở. Bởi vì kiếm bộ chính là kiếm bộ, nhất định phải lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể phát huy, nếu không thể lĩnh ngộ kiếm ý thì không thể tìm được dấu vết và hướng đi của kiếm ý, sau đó phát huy thành kiếm bộ được. Vậy nên, kiếm bộ không thể chỉ cần cố gắng là “bắt chước” được.

Hơn nữa mặc dù động tác của La Chinh có hơi không thuần thục, nhưng từng chiêu, từng chiêu đều nhịp nhàng ăn khớp với kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh…

Sao có thể như vậy?

Trong đầu Hoa Thiên Mệnh rối như tơ vò.

Trừ phi… bản thân La Chinh đã lĩnh ngộ được kiếm ý, chẳng qua hắn che giấu thực lực của mình mà thôi.

Cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý?

Hoa Thiên Mệnh lắc đầu, hắn thật sự không muốn thừa nhận đáp án này.

Hoa Thiên Mệnh là thiên tài. Ở Thiên Nhất Phong, thực lực của hắn chưa chắc đã mạnh nhất, nhưng hắn lại được coi trọng nhất. Thiên tài đều có lòng kiêu ngạo, Hoa Thiên Mệnh cũng không phải ngoại lệ.

Đối với Hoa Thiên Mệnh, kiêu ngạo không phải là việc xấu, chỉ khi giữ vững lòng kiêu ngạo này, hắn mới có động lực lớn lao để tiến lên đỉnh cao của võ đạo.

Nhưng việc La Chinh lĩnh ngộ được kiếm ý, hơn nữa còn luyện ra kiếm bộ quả thật rất có tính đả kích.

La Chinh không thành thạo kiếm bộ, đôi khi tư thế còn có hơi lệch. Người này… chẳng lẽ vừa học được kiếm bộ sao? Lúc trước không thấy hắn dùng, chẳng lẽ sau khi thấy kiếm bộ của ta liền lĩnh ngộ?

Hoa Thiên Mệnh gần như không dám đoán thêm nữa. Nếu suy đoán của hắn là thật, điều này quả thật quá đả kích người!

Trên thực tế, người nhìn thấu chuyện này không chỉ có Hoa Thiên Mệnh.

Thạch Kinh Thiên cũng nhìn chằm chằm vào La Chinh trên võ đài bằng ánh mắt quái dị như thế.

Một nhân vật ở đẳng cấp như Thạch Kinh Thiên, sự lý giải của hắn với các loại ý cảnh không phải là điều mà các vị trưởng lão, chân nhân của Thanh Vân Tông có thể so sánh được.

Mặc dù Thạch Kinh Thiên không phải kiếm khách, cũng không lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng hắn vẫn nhìn thấu sự quỷ dị trên người La Chinh.

Kiếm bộ của thằng nhóc này gần như vừa học vừa dùng…

Hơn nữa qua mỗi bước, hắn đều phát huy kiếm bộ tốt hơn một phần. Thiên phú như thế không khỏi quá mức kinh người. Có thằng nhóc Tiên Thiên Nhị Trọng này, đại hội toàn phong năm nay ngày càng thú vị.

Thạch Kinh Thiên nghĩ vậy, quay đầu liền thấy Từ trưởng lão bên cạnh vừa không ngừng vân vê chòm râu dê vừa mỉm cười, dường như đã phát hiện ra gì đó. Hắn lên tiếng hỏi: “Từ trưởng lão, ngươi phát hiện ra điều gì bất thường ư?”

“Ha ha, tông chủ chẳng lẽ muốn hỏi, có phải La Chinh kia vừa học xong kiếm bộ?” Từ trưởng lão cười nói.

Thạch Kinh Thiên gật đầu: “Cũng không phải chắc chắn, nhưng kiếm bộ của hắn vô cùng ngây ngô. Mặc dù hắn tiến bộ rất nhanh nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn có thể thấy được.”

“Vừa rồi tông chủ không nhìn thấy nhưng ta thì có. Lúc Hoa Thiên Mệnh giao đấu với Nhạc Kỳ, La Chinh quả thật đã bắt chước kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh. Không nghĩ tới ngộ tính của thằng nhóc này lại kinh người như vậy, trong thời gian ngắn đã hoàn toàn sao chép được kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh. Loại thiên phú này… Khà khà, ta thấy hắn mới luyện tập trong thời gian hai nén hương ở ngoài sân đấu mà thôi. Nhanh vậy đã học được, theo ta thấy có lẽ La Chinh đã lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa trình độ lĩnh ngộ còn không thấp!” Từ trưởng lão chậm rãi cười nói.

Mặc dù tu vi của Từ trưởng lão không bằng tông chủ Thạch Kinh Thiên, nhưng Từ trưởng lão là một kiếm khách, trên phương diện lĩnh ngộ kiếm ý quả thật mạnh hơn hẳn Thạch Kinh Thiên. Vậy nên hắn liếc mắt đã rõ sự quỷ dị của La Chinh, hơn nữa còn đưa ra được một lời giải thích hợp lý.

“Ngươi đoán ở đại hội toàn phong lần này, tên thằng nhóc kia có thể đi được bao xa?” Sau khi nghe lời Từ trưởng lão nói, Thạch Kinh Thiên đột nhiên hỏi.

“Cái này… Có thể lĩnh ngộ được kiếm ý đúng là đã trợ giúp rất lớn cho La Chinh. Hiện tại hắn lại lĩnh ngộ kiếm bộ, thiên phú của thằng nhóc này thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Có điều…” Từ trưởng lão lắc đầu: “Hắn mới là cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng, tu vi quá thấp, chiến thắng Gia Cát Hi đã là miễn cưỡng, khó có thể tiến xa ở đại hội toàn phong.”

“Sao? Từ trưởng lão thấy như vậy? Nhưng ta không nghĩ giống Từ trưởng lão. Ta cảm thấy thằng nhóc này ít nhất có thể tiến vào tốp 30…” Thạch Kinh Thiên cười nói.

Nghe được đánh giá của Thạch Kinh Thiên, trong lòng Từ trưởng lão lập tức cả kinh.

Tốp 30 ở đại hội toàn phong căn bản chẳng khác nào tốp 30 trên Thanh Vân Bảng.

Thứ hạng trên Thanh Vân Bảng càng gần đầu thì càng khó vượt lên!

Thanh Vân Bảng chia thành từng bậc: Tốp 100, tốp 50, tốp 30, độ khó khi chen chân vào tốp 30 cao gấp mấy lần tốp 100.

Nghe ý tứ của Thạch tông chủ, thực lực của tên La Chinh này thậm chí có thể sánh ngang với những đệ tử thân truyền kia?

Không thể nào…

La Chinh có thể đấu thắng Gia Cát Hi đã là không tệ. Tiên Thiên Nhị Trọng đánh bại Chiếu Thần Cảnh? Thanh Vân Tông từ xưa đến nay sợ rằng chưa từng có tiền lệ. Những đệ tử thân truyền kia có người nào không phải thiên tài trong thiên tài?

Từ trưởng lão hiểu rõ con người Thạch tông chủ, hắn tuyệt đối không phải người ăn nói hàm hồ. Nhưng sự chệnh lệch lớn như thế lại khiến Từ trưởng lão sinh ra một sự ngờ vực với phán đoán của mình. Chẳng lẽ tông chủ nhìn thấu được điều gì đó mà mình không thấy?

Nhưng nếu tông chủ đã nói như vậy, Từ trưởng lão tất nhiên sẽ không phản bác, chỉ cẩn thận quan sát mà thôi.

La Chinh cố gắng che giấu kiếm ý, chỉ đơn thuần tung ra kiếm bộ, không ngừng di chuyển quanh Gia Cát Hi.

Gia Cát Hi vung quạt lông tạo thành từng luồng yêu phong ào ạt tấn công La Chinh, nhưng chúng luôn cách La Chinh một khoảng nhất định!

Thấy cảnh tượng như vậy, rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông vốn đang cười nhạo La Chinh dần dần ngậm miệng.

Bắt chước bừa bãi thì sao?

Bắt chước kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh thì sao?

Nói cho cùng, kiếm bộ này cũng không phải do Hoa Thiên Mệnh sáng tạo ra. Huống chi, không có kiếm ý lại có thể lĩnh ngộ được quy tắc của kiếm bộ, điều này đã thể hiện được thực lực của La Chinh.

Mặc dù chỉ là một chiêu thức gà mờ không có kiếm ý phụ trợ, nhưng La Chinh dựa vào đó mà dễ dàng đối phó với từng luồng yêu phong của Gia Cát Hi, đệ tử của Thanh Vân Tông có mấy ai làm được?

“Ngoài chạy trốn ra ngươi có thể làm gì? Càng tránh né thì càng thất bại thảm hại hơn thôi, biết không? Thân pháp tốt nhất không phải dùng để chạy trốn mà là để tấn công. Ngươi không xứng làm một võ giả.” Gia Cát Hi vừa điên cuồng vung quạt lông vừa kêu ầm lên. Bao quanh võ đài là hơn mười luồng yêu phong uốn lượn tán loạn như rồng cuộn, nhưng La Chinh vẫn có thể di chuyển nhẹ nhàng. Những luồng yêu phong kia hoàn toàn không thể cầm chân được hắn.

Đối mặt với lời khiêu khích của Gia Cát Hi, La Chinh chẳng mảy may tức giận, nụ cười ung dung thản nhiên vẫn chưa hề tắt.

Sở dĩ La Chinh né tránh là bởi tạm thời hắn không muốn tấn công Gia Cát Hi. Mặc dù nắm được kiếm bộ nhưng La Chinh lại chưa từng trải qua thực chiến, vậy nên việc vận dụng vẫn còn đôi chút ngây ngô. Hắn cần nâng cao kỹ năng thực chiến, mà Gia Cát Hi hiển nhiên là một đối tượng luyện tập tuyệt vời.

Vừa bước vào Chiếu Thần Cảnh, thực lực không mạnh cũng không yếu, lại hận mình thấu xương, khi tấn công sẽ không nương tay, gần như đến ngưỡng cuộc chiến sinh tử. Loại đối thủ này có đốt đèn lồng cũng không tìm được!

Gia Cát Hi thấy La Chinh vẫn mỉm cười thong dong như vậy, lửa giận càng bùng lên dữ dội. Hết lần này tới lần khác thằng nhóc này cứ tung ra những kiếm bộ linh hoạt như thỏ, yêu phong của hắn hoàn toàn vô dụng với La Chinh!

“Hừ, ngươi thật sự nghĩ cứ chạy trốn thì ta không cách nào bắt được ngươi?” Gia Cát Hi hừ lạnh một tiếng, siết chặt quạt lông, trong tay hắn đột ngột xuất hiện hai luồng chân nguyên.

Chân nguyên hai màu!

Trong thân thể Gia Cát Hi chứa đựng chân nguyên hai màu một đen, một trắng!

Trên thế giới này, người sở hữu chân nguyên hai màu cực kỳ ít ỏi. Chân nguyên có màu sắc khác nhau sẽ thể hiện thuộc tính khác nhau. Nếu trong đan điền xuất hiện hai loại chân nguyên thì chúng sẽ triệt tiêu lẫn nhau. Ví dụ khi La Chinh tu luyện ra chân khí Thiên Ma, chúng cũng nhanh chóng cắn nuốt, hấp thu chân khí Tử Đàn. Trong đan điền không thể cùng tồn tại hai loại chân nguyên khác biệt.

Nay Gia Cát Hi có thể tu luyện ra chân nguyên hai màu một đen một trắng, hoặc là hắn có thể chất đặc thù, đan điền có thể chứa đựng chân nguyên khác biệt, hoặc là hắn có hai đan điền, mỗi cái chứa đựng một loại chân nguyên. Hoặc cũng có thể Gia Cát gia có bí pháp sử dụng thủ đoạn đặc thù nào đó để chế tạo được một kết giới phân đôi đan điền.

Hai luồng chân nguyên đen, trắng vừa trào ra liền lập tức chui vào hoa văn bát quái trên chiếc quạt lông của Gia Cát Hi. Sau đó hoa văn bát quái bắt đầu nhanh chóng xoay tròn.

Gia Cát Hi cười gằn với La Chinh rồi hung hăng phẩy quạt về phía hắn.

“Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết!”

Quạt lông trong tay Gia Cát Hi là một linh khí thượng phẩm, tên Lưỡng Nghi Phiến.

Trên thực tế, Lưỡng Nghi Phiến là một chế phẩm mô phỏng lại món tiên khí Chân Nguyên Bát Quái Phiến thời thượng cổ. Chân Nguyên Bát Quái Phiến chỉ cần nhẹ nhàng vung lên đã có thể tạo ra gió lốc hình rồng cực kỳ khủng bố, đủ sức hủy thiên diệt địa. Tuy nói thứ chế phẩm mô phỏng như Lưỡng Nghi Phiến tuyệt đối không thể sánh bằng Chân Nguyên Bát Quái Phiến, nhưng nó vẫn kế thừa được một phần mười uy lực.

Dưới sức ảnh hưởng của chân nguyên hai màu, cả võ đài bất ngờ nổi gió!

Một cơn gió lốc khổng lồ xuất hiện và bao trùm toàn bộ võ đài. Từng lưỡi đao phong tua tủa xung quanh gió lốc, thô bạo cắt nát kết giới phía trên, phát ra âm thanh “răng rắc” vang dội.

“Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết tấn công không góc chết, chỉ cần ngươi vẫn ở trên sàn đấu, ta xem ngươi trốn thế nào!” Gia Cát Hi vừa nói vừa liên tiếp phẩy Lưỡng Nghi Phiến, tốc độ của cơn gió lốc này càng lúc càng nhanh!

La Chinh quả thật không có chỗ nào để né tránh, dù sao cơn gió lốc này gần như đã vây kín sàn đấu. Hắn muốn trốn thì chỉ có thể trốn được bên ngoài võ đài mà thôi.

“Xoẹt xoẹt…”

Không cẩn thận liền có mấy lưỡi đao gió sắc nhọn xẹt qua từ phía sau, lập tức cắt nát phần lưng trường bào của hắn.

“Chạy đi, giờ ta xem ngươi chạy thế nào!” Gia Cát Hi vung quạt lông nhanh hơn, uy lực của cơn gió lốc kia dần trở nên dữ dội hơn.

La Chinh híp mắt, cảm nhận được gió xoáy cuồn cuộn xung quanh, bất chợt nở nụ cười gian xảo: “Chạy? Vì sao ta phải chạy?”
Bình Luận (0)
Comment