Trên võ đài vẫn tiếp tục từng vòng lại từng vòng so đấu.
Các đệ tử thực lực kém bị loại, còn đệ tử thực lực mạnh thì đương nhiên một đường thẳng tiến.
Trong mấy trận đấu tiếp theo, La Chinh không còn gặp phải đối thủ mạnh chân chính, hầu hết đều là Tiên Thiên Đại Viên Mãn.
Lúc đầu có hai vị đệ tử Tiên Thiên Đại Viên Mãn cũng không phục hắn lắm, hai người này đến từ Hoàn Linh Phong và Hắc Nham Phong. Tuy rằng hai người họ là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, nhưng có thể thay mặt cho hai phong tham gia đại hội toàn phong thì chứng tỏ họ cũng có thực lực nhất định, ít nhất cũng là người đứng đầu trong các đệ tử Tiên Thiên Đại Viên Mãn.
Đối với chuyện La Chinh có thể thắng Gia Cát Hi, bọn họ cho rằng phần lớn là nhờ vận khí, cho nên bọn họ ôm ảo tưởng này lên so đấu cùng La Chinh. Kết quả, La Chinh dùng quả đấm thép của mình làm cho bọn họ sáng mắt. Thực lực chính là thực lực, không có gì gọi là giả vờ.
Sau khi liên tục dùng nắm đấm dạy dỗ hai tên Tiên Thiên Đại Viên Mãn, rất nhanh những đối thủ phía sau của La Chinh đã tỉnh ra rằng không thể dùng cảnh giới để đánh giá hắn. Tuy họ cảm thấy La Chinh kém hơn so với Hoa Thiên Mệnh, nhưng thực lực chân chính có lẽ cũng không kém bao nhiêu.
Vì thế những trận chiến kế tiếp tương đối dễ dàng, hoặc là khoa tay múa chân mấy chiêu tượng trưng trước mặt La Chinh, hoặc là trực tiếp nhận thua. Người có thể tu luyện đến Tiên Thiên Đại Viên Mãn thì cơ bản cũng đã xác định được chính mình có thể đấu tiếp vào vòng trong hay không. Nếu không thể đi tiếp thì thua thế nào cũng là thua, cần gì phải để La Chinh hành hung? Còn nếu đã có thể tham gia vào vòng sau thì bọn họ cũng chẳng ngại thua một trận, chẳng ai muốn phải so đấu với quái vật La Chinh.
Đến tận lúc này, thực lực của các đệ tử thiên tài thuộc ba mươi ba phong mới dần dần lộ rõ.
Cho đến nay, La Chinh cũng là một trong những người có thể thắng liền một mạch. La Chinh đã thắng mười một trận liên tiếp, chưa từng bại trận. Thành tích này tốt đến nghịch thiên. Trong chuỗi thắng lợi liên tiếp ấy, hắn còn gặp phải những đối thủ tương đối khá như Hắc Minh, Gia Cát Hi.
Hoa Thiên Mệnh cũng một đường chiến thắng. So với La Chinh, thành tích của Hoa Thiên Mệnh càng nổi bật hơn, vì chất lượng trận đấu của hắn tốt hơn. Hắn đã tiếp chiến ba vị cường giả Chiếu Thần Cảnh. Dù là Nhạc Kỳ của Phỉ Thúy Phong, Từ Tử Lăng của Cửu Trượng Phong, hay Mã Húc - Chiếu Thần Cảnh duy nhất của Thốc Thứu Phong, thực lực của mỗi người bọn họ đều không thể khinh thường.
Hơn nữa trong quá trình thi đấu, Hoa Thiên Mệnh hầu như không rút kiếm.
Với một kiếm khách, thế mạnh lớn nhất chính là kiếm của mình, thế nhưng Hoa Thiên Mệnh lại không rút kiếm. Điều này chứng tỏ hắn mới chỉ bộc lộ hai đến ba phần thực lực, còn vẫn che giấu sức chiến đấu kinh người khó có thể tưởng tượng được.
Cho nên lúc này không ít người bàn tán xôn xao, Hoa Thiên Mệnh rất có thể đoạt được danh hiệu đệ nhất đại hội toàn phong với cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn của mình! Việc này chưa từng xuất hiện trong lịch sử của Thanh Vân Tông.
Về phần La Chinh, tuy thực lực hiện đang bộc lộ ra cũng muôn phần kinh ngạc, nhưng dù sao tu vi và cảnh giới lại quá thấp. Đại đa số mọi người đều nhất trí cho rằng La Chinh may mắn chưa gặp phải cường giả chân chính mà thôi. Nếu đối chiến với những cường giả Chiếu Thần Cảnh ở Thiên Nhất Phong hoặc là Hắc Nham Phong, thế thắng liên tiếp của La Chinh chỉ sợ cũng sẽ phải dừng lại, chứ đừng nói tới chuyện gặp phải đệ tử thân truyền.
Ngoại trừ La Chinh và Hoa Thiên Mệnh một mạch thắng liên tiếp ra thì còn có Tuyền Tiểu Yên của Ngọc Nữ Phong cũng có biểu hiện kinh người. Tuy rằng Tuyền Tiểu Yên chưa tới Tiên Thiên Đại Viên Mãn nhưng cũng đã đánh bại mấy vị Tiên Thiên Đại Viên Mãn và một vị Chiếu Thần Cảnh, giữ vững thành tích toàn thắng chỉ với cảnh giới Tiên Thiên Cửu Trọng.
Hiện tại tổng cộng có mười ba người giữ thành tích toàn thắng, trong đó La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Tuyền Tiểu Yên đều là cao thủ Tiên Thiên, chín người còn lại là Tạ Vân, Ngô Tà của Thiên Nhất Phong, Bạch Vân và Châu Đan của Hắc Nham Phong, Chu Phiếm Hải của Hoàn Linh Phong, Mạnh Thánh Điện của Vong Ưu Phong, Hoàng Hiên của Thiên Thủy Phong...
Hiện tại các đệ tử Thanh Vân Tông vô cùng chờ mong mười ba người này giao đấu với nhau.
Bởi vì mười ba người này muốn giữ vững thành tích toàn thắng thì nhất định phải kết thúc chuỗi thắng liên tiếp của đối phương, cho nên tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, trận đấu cũng sẽ muôn phần phấn khích, thực khó xuất hiện những tình huống như trực tiếp nhận thua, hoặc là bị động ứng chiến.
Quy tắc bố trí của Thanh Vân Tông không để cho mọi người thất vọng.
Trong vòng này, đối thủ của La Chinh đã được sắp xếp.
“La Chinh - Tiểu Vũ Phong, đánh với Châu Đan - Hắc Nham Phong!” Trọng tài tuyên bố.
Trọng tài vừa nói xong, nhất thời khiến cho mọi người vô cùng hào hứng.
“Chuỗi thắng liên tiếp của La Chinh, hẳn cũng nên dừng ở đây. Đối thủ của hắn là Châu Đan, cho tới nay Châu Đan cũng toàn thắng liền một mạch, hơn nữa hắn lại là đệ tử đứng đầu Hắc Nham Phong, nằm trong năm mươi người đứng đầu Thanh Vân Bảng!”
“Ta đi đặt cược ngay đây. Cá Châu Đan thắng. Chẳng qua lần này tỷ lệ ăn tiền cũng hơi thấp, đại đa số đều không coi trọng La Chinh. Ta có nên đi ngược lại số đông, đặt cược cho La Chinh không nhỉ?”
“La Chinh không có khả năng là đối thủ của Châu Đan. Hơn nữa, có vẻ La Chinh sẽ trực tiếp nhận thua. Dù sao thắng liên tiếp cũng chỉ là một cái danh mà thôi. Hắn thắng liên tiếp nhiều như vậy, cũng đã thỏa mãn từ lâu rồi, giờ có thắng hay thua cũng chẳng có ý nghĩa gì. Huống chi trước đây La Chinh đã đánh đệ tử Hắc Minh của Hắc Nham Phong một trận như vậy, các đạo sư Hắc Nham Phong đều đã lên tiếng dằn mặt, giờ hắn lại gặp phải Châu Đan thì nhất định là thiệt thòi lớn. Châu Đan không chỉ đơn giản là đánh bại La Chinh mà sợ là muốn hung hăng dạy dỗ hắn!”
Cho dù La Chinh biểu hiện kinh khủng tới mức nào, đại đa số mọi người đều cảm thấy hắn không thể thắng được Châu Đan.
Nhìn tỉ lệ ăn tiền cá cược cũng có thể thấy, tỉ lệ La Chinh chiến thắng Châu Đan là một ăn chín! Mà Châu Đan chiến thắng La Chinh thì chỉ là một đền một. Chứng tỏ đại đa số mọi người đều cho rằng Châu Đan đánh thắng La Chinh là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Sau khi nghe trọng tài tuyên bố, La Chinh liền chuẩn bị đi lên võ đài.
Văn đạo sư bên cạnh vừa mới định nói gì đó, La Chinh lập tức cười nói: “Văn đạo sư, xin người đừng nói nữa...”
Hầu như mỗi lần không chắc chắn, Văn đạo sư liền giống một như một cô vợ nhỏ đứng bên cạnh dặn dò La Chinh. Hơn nữa tới nói lui cũng chỉ có mấy câu: “Nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, thua cũng không sao. Nếu không địch lại thì trực tiếp nhận thua là được. Dù sao cũng chắc chắn tiến vào vòng trong rồi...”
Những lời này La Chinh còn có thể đọc thuộc làu làu luôn rồi.
Văn đạo sư xấu hổ cười cười, lại thay đổi cách nói: “Trước đây ngươi đánh đệ tử Hắc Minh của Hắc Nham Phong bọn họ như vậy, chắc chắn Hắc Nham Phong đã ghi hận trong lòng, không dễ dàng bỏ qua. Ta sợ Châu Đan sẽ muốn lấy mạng ngươi.”
Nhưng La Chinh quay đầu lại với ánh mắt sắc lẹm mà nói: “Văn đạo sư, cho dù là đánh với ai, ta cũng sẽ dùng toàn lực ứng phó! Sẽ không nhượng bộ nửa phần.”
Nhìn La Chinh nghiêm túc nói như thế, trong lòng Văn đạo sư hơi chấn động...
Tuy hắn vẫn luôn nói là coi trọng La Chinh, cũng vẫn luôn cho rằng La Chinh là hy vọng duy nhất của Tiểu Vũ Phong, nhưng trên thực tế đối với thực lực của La Chinh, hắn vẫn có chút nghi ngờ. Cho dù La Chinh hết lần này đến lần khác đập tan suy đoán của hắn và phần lớn mọi người, một đường thắng liên tiếp như hiện tại, thì cũng không khiến hắn thực sự tin tưởng, ngược lại còn lo được lo mất.
Chịu thôi! Văn đạo sư cũng không thể tin, La Chinh có thể đánh bại đệ tử thân truyền và cả cường giả đứng đầu ba mươi ba phong mà vọt tới vị trí đệ nhất...
Chẳng qua nhìn La Chinh nghiêm túc như thế nên trong lòng Văn đạo sư chấn động không thôi. Tâm tính của La Chinh chính là tâm tính điển hình của các cường giả, cho dù cơ hội xa vời, nhưng hắn vẫn ôm niềm tin tất thắng mà chiến đấu như trước. Cũng chỉ có người như thế thì trong lòng mới vĩnh viễn không có sợ hãi! Bất kể lúc nào cũng muốn phát huy hết thực lực của chính mình.
“Xin lỗi. La Chinh, ngươi nói đúng. Mỗi một trận so đấu đều nhất định phải toàn lực ứng phó! Ta tin ngươi có thể làm được!” Văn đạo sư hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi nói.
La Chinh mỉm cười gật đầu, lập tức bước lên võ đài.
Trên Cửu Trượng Phong, Triệu Chiêu trừng đôi mắt như chuông đồng, gắt gao nhìn chằm chằm Tín Khuê, mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Vừa mới đây hắn đã đặt cược 1.200 viên Phương Tinh! Cược La Chinh thắng!
Đối với Triệu Chiêu trước đây mà nói, 1.200 viên Phương Tinh là một khoản tiền khó có thể tưởng tượng được! Từ khi nào trong tay hắn lại có nhiều Phương Tinh như vậy? Bình thường một tháng hắn cũng chỉ dám đi đài Thất Tinh Kiếm Quang tu luyện một lần, căn bản là bởi không có điểm tích lũy để duy trì!
Nhưng nhờ La Chinh đã thắng một mạch liên tiếp nên Triệu Chiêu được bội thu! Từ hai viên Phương Tinh biến thành hơn 1.000 viên như hiện tại... Vốn dĩ Triệu Chiêu còn cho rằng không thể tham gia đại hội toàn phong là một điều đáng tiếc. Nhưng hiện tại hắn tuyệt không tiếc chút nào! Tham gia đại hội toàn phong, hắn không thể lấy được thành tích tốt, nhưng trên Cửu Trượng Phong hắn lại có thể thắng được nhiều Phương Tinh như vậy!
Hiện tại đối thủ của La Chinh là Châu Đan, tỉ lệ là một ăn chín, tỉ lệ này cao đến biến thái! Chứng tỏ đại đa số mọi người cũng sẽ không cược La Chinh thắng.
Nhưng Triệu Chiêu vẫn trung thành đặt 1.200 viên Phương Tinh như trước.
“Gấp chín lần đó. La Chinh huynh, không La Chinh ca! Nếu huynh có thể thắng, ta tình nguyện gọi huynh một tiếng cha!” Nếu La Chinh thắng, hắn liền có một vạn viên Phương Tinh, có thể đổi thành 5.000 điểm tích lũy. Điểm tích lũy nhiều như vậy thì chẳng cần chờ tới một tháng mới dám đi đài Thất Tinh Kiếm Quang một lần mà ngày nào đến đó ngủ luôn cũng được!
Trong lúc Triệu Chiêu cầu nguyện, La Chinh cuối cùng cũng bước lên võ đài.
Hai người La Chinh và Châu Đan đều đã thắng liên tiếp mười một trận. Trận so đấu này đã định trước là sẽ có một người phải kết thúc chuỗi toàn thắng của mình.
Châu Đan đã đứng ở võ đài từ lâu. Hôm nay hắn không mặc trường bào đen của đệ tử nội môn, đại hội toàn phong cũng không có quy định về trang phục tham gia thi đấu.
Hôm nay hắn mặc đồ màu xanh, bên hông có một cái đai ngọc màu nhạt, nhìn qua ôn văn nho nhã, giống như một thư sinh đọc sách thánh hiền, còn trong ánh mắt cũng không có chút sát ý nào.
“Ngươi nhận thua đi.” Nhìn La Chinh đi lên võ đài, Châu Đan thản nhiên nói.
“Vì sao?” Lông mày La Chinh hơi nhíu, nhìn chằm chằm Châu Đan hỏi.
“Ta đến từ Hắc Nham Phong. Từ sau khi tiến vào Hắc Nham Phong, các đạo sư đã quan tâm giúp đỡ ta, có thể nói là ân trọng như núi. Ngươi đã đánh Hắc Minh đến thảm, hắn nhờ ta lúc so đấu phải ăn miếng trả miếng, khiến ngươi thảm hại hơn.” Châu Đan nhẹ giọng nói.
La Chinh nhìn về phía Hắc Nham Phong bên kia, đạo sư Hắc Nham Phong vẫn luôn dùng bộ mặt muốn giết người nhìn mình chằm chằm. La Chinh lại mỉm cười: “Vậy sao ngươi còn muốn nói cho ta? Trực tiếp ra tay là xong rồi. Nếu ta nhận thua, chẳng phải ngươi không có cơ hội ra tay với ta nữa sao?”
Châu Đan lại nói: “Bởi vì ta cũng hiểu được lỗi sai là ở Hắc Minh. Nếu lúc trước Hắc Minh đã kiêu ngạo, đánh Tả Vân của Tiểu Vũ Phong đến thế, vậy hắn cũng phải nghĩ trước đến việc sẽ bị ăn đòn. Ngươi chẳng qua là giúp Tả Vân báo thù thôi. Nói cách khác, ngươi không sai.”
La Chinh tò mò nói: “Theo lời ngươi nói, ngươi cũng có thể giúp Hắc Minh báo thù?”
“Quả thật, Dư đạo sư có ý này. Nhưng ta không bằng lòng, bởi vì ta không thích Hắc Minh!” Châu Đan thản nhiên nói.
Cái loại tính cách ngây ngô mà tàn nhẫn này của Hắc Minh đích thực chẳng có mấy ai thích. Hơn nữa bản thân Châu Đan lại thường tự cho mình là người đọc sách, lĩnh ngộ Nho đạo, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của Đại Nho, chú trọng khí tiết chính trực, ngay thẳng trường tồn trong thiên hạ. Làm đồng môn với loại người như Hắc Minh là một sự sỉ nhục đối với hắn.