Bách Luyện Thành Thần

Chương 247

Uy lực của ánh sáng vàng bắn ra từ Chính Khí Ca khủng bố hơn nhiều so với tưởng tượng của La Chinh.

Luồng sáng đó gần như xẹt qua sau lưng hắn, tuy không bắn trúng nhưng lại khiến hắn cảm nhận được uy lực ẩn chứa bên trong.

Chính khí cương trực này, khủng bố đến vậy!

Nếu bị luồng ánh sáng vàng này bắn trúng, không nghi ngờ gì nữa, thân thể La Chinh sẽ bị nó xuyên qua.

Nhìn chung, La Chinh cũng rất tự tin vào thân thể của mình, trừ phi là đối mặt với lão quái vật đã tiến vào Chiếu Thần Cảnh nhiều năm như Mạc Hưu Ngôn thì mới không dám đón đỡ công kích.

Tất nhiên, Chính Khí Ca do Châu Đan viết ra sao có thể so được với thực lực của Mạc Hưu Ngôn.

Chẳng qua thực sự giữa các võ giả khó có thể so sánh kiểu này, bởi vì Châu Đan rất có thể đã phát huy ra thực lực cực đại của hắn, còn ngày ấy tại Mạc phủ, Mạc Hưu Ngôn vẫn chưa phát huy ra sức mạnh cực đại của mình. Nói chung, cảm giác áp bách Mạc Hưu Ngôn tạo ra cho La Chinh vẫn mạnh hơn Châu Đan một bậc.

Dù sao Châu Đan và Mạc Hưu Ngôn đều là cường giả Chiếu Thần Cảnh, nhưng Châu Đan mới tiến vào Chiếu Thần Cảnh, còn Mạc Hưu Ngôn thì đã tu luyện đến phần cuối.

Luồng ánh sáng vàng kia không bắn trúng La Chinh thì trực tiếp bắn về phía màn sáng kết giới. Kết giới kia cản trở luồng ánh sáng vàng lợi hại này được một lúc, nhưng vẫn không thể ngăn cản được. Mặt ngoài của kết giới hiện lên một đợt dao động như gợn sóng, sau đó bị ánh sáng vàng kim xuyên qua.

“Ầm!”

Sau khi xuyên qua kết giới, ánh sáng vàng kia không hề dừng lại mà bắn về phía Thốc Thứu Phong ở bên cạnh, xẹt qua bên tai một vị đệ tử rồi đánh thẳng xuống mặt đất, lưu lại một hố tròn đen tuyền, không biết sâu tới mấy thước...

Sắc mặt vị đệ tử Thốc Thứu Phong kia trắng bệch, đứng ngơ ngác nói không ra lời. Nếu ánh sáng vàng này đi lệch một chút, sợ là đã xuyên thẳng qua đầu hắn rồi.

Trong đại hội toàn phong không phải không có chuyện bị dư âm của uy lực từ võ đài lan đến, thậm chí còn có thể bị trọng thương, hay trả giá bằng tính mạng.

Đạo sư của Thốc Thứu Phong cũng trở nên kích động, vội vàng yêu cầu các đệ tử lui về phía sau. Nếu ánh sáng vàng kia lại phá vỡ kết giới lần nữa thì chỉ sợ đệ tử của hắn không còn may mắn được như vậy.

Sắc mặt các vị chân nhân bảo vệ võ đài cũng đại biến. Nếu chân nguyên trong võ đài lan ra, làm các đệ tử bên ngoài bị trọng thương thì cũng tính là xảy ra sự cố. Cho nên bọn họ liên thủ lại, rót chân nguyên vào đại trận của kết giới, nhất thời độ dày của toàn bộ kết giới tăng lên không ít.

“Viu, viu, viu, viu...”

Lúc này Châu Đan làm sao còn bận tâm việc này được nữa?

Chân nguyên Thiên Ma kia cứ không ngừng cắn nuốt Chính Khí Ca của hắn, nên trước khi Chính Khí Ca bị chân nguyên Thiên Ma cắn nuốt hoàn toàn, hắn phải đánh bại được La Chinh, nếu không kẻ bại chính là hắn!

Từng luồng ánh sáng vàng bắn ra từ Chính Khí Ca, còn La Chinh thì giống như một con báo đang tránh né sự đuổi giết của tay thợ săn trong rừng núi, không ngừng nhảy nhót, quay cuồng né tránh.

Hai người đều đang cố gắng giật lấy cơ hội cuối cùng.

Nếu Châu Đan đánh trúng La Chinh thì La Chinh chắc chắn sẽ bại. Còn La Chinh chỉ cần cố gắng chống đỡ hết lượt ánh sáng vàng đang tập kích này thì chân nguyên Thiên Ma của hắn có thể cắn nuốt hết Chính Khí Ca. Đó là thứ cuối cùng Châu Đan dựa vào, chỉ cần cắn nuốt hết bài Chính Khí Ca này thì có nghĩa La Chinh đã thắng!

“Ầm, ầm, ầm...”

Từng luồng ánh sáng vàng đánh ra đều xẹt qua người La Chinh rồi đánh vào kết giới võ đài, phát ra từng tiếng động nặng nề. Luồng ánh sáng vàng nào bắn vào đất thì trực tiếp để lại một lỗ nhỏ nông sâu khó lường.

Châu Đan càng ngày càng lo lắng nên bắn ra ánh sáng vàng càng lúc càng nhanh, áp lực của La Chinh cũng càng lúc càng lớn.

“Tinh thạch Phượng Tường, năng lượng khai mở hoàn toàn!”

La Chinh đã thúc giục năng lượng của tinh thạch Phượng Tường đến mức cực hạn, bộc phát ra sức mạnh toàn thân. Trong không gian hữu hạn của võ đài, hắn không ngừng chuyển động né tránh nhanh đến mức kéo theo từng cái bóng mờ. Lần nào những luồng sáng kia cũng chỉ có thể bắn trúng cái bóng của hắn!

Nhưng dưới sự thúc ép của những luồng ánh sáng vàng kia, La Chinh cuối cùng đã lao vào một góc.

“Không ổn! Đây là góc chết!”

Sắc mặt La Chinh chợt đại biến, hai bên trái phải và phía trên đều có ánh sáng vàng bắn lại, cho dù tốc độ có nhanh thì Châu Đan cũng đoán được góc chết của hắn.

Có thể nói lúc này La Chinh tránh cũng không nổi, chỉ còn một con đường duy nhất là tiến thẳng về phía Châu Đan.

Nhưng nếu La Chinh trực tiếp đối mặt với Châu Đan... Chỉ cần Châu Đan tạo ra một luồng ánh sáng ngay chính diện thì La Chinh chắc chắn thất bại!

“Hết cách rồi, chỉ có thể mạo hiểm!”

Lúc này cũng không còn thời gian để La Chinh suy xét thêm nữa, chân hắn đạp một phát, cả người liền hóa thành một mũi tên nhọn lao thẳng về phía trước.

Trên mặt Châu Đan lộ ra một nụ cười nhạt, tốc độ của La Chinh quả thật rất nhanh, nhưng hắn lại có một khuyết điểm lớn: không nhiều chiêu thức.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách La Chinh, bởi vì đến giờ La Chinh vẫn không hề tu luyện thân pháp.

Cho nên dù tốc độ nhanh, nhưng trước đó Châu Đan đã nắm được phương hướng né tránh của La Chinh nên đã sắp xếp từ trước, đẩy La Chinh vào trong góc.

Tiếp theo đó, La Chinh không thể né tránh nữa nên tất nhiên sẽ đâm đầu đối diện với hắn, trong lòng Châu Đan cũng đã tính kế ổn thỏa, chỉ cần phong tỏa hết phía trước thì La Chinh liền không có đường để đi, lúc này đương nhiên hắn sẽ bại!

“Không ngờ để thắng được lại phải gian nan như vậy...” Châu Đan thở dài một hơi, lập tức bắn ra một luồng ánh sáng vàng cuối cùng. Luồng ánh sáng vàng này liền phá tan con đường cuối cùng của La Chinh.

Nhưng ngay khi Châu Đan cho rằng trận so đấu này đã chấm dứt thì La Chinh bỗng nhiên sử dụng một bộ pháp quỷ dị!

Kiếm bộ!

La Chinh đích thực không tu luyện thân pháp, nhưng xét kỹ ra thì kiếm bộ cũng coi như một nửa là thân pháp.

Khi Chu Đan thấy La Chinh thi triển kiếm bộ, đồng tử chợt co rút lại! Hắn không phải không biết La Chinh hiểu được kiếm bộ, lúc trước khi La Chinh chiến đấu với Gia Cát Hi hắn cũng có xem, trận chiến lúc ấy rõ ràng bày ra ngay trước mắt.

Chỉ có điều kiếm bộ của La Chinh cũng không khiến cho Châu Đan coi trọng. Bởi vì Châu Đan không phải là kiếm khách, không hiểu được sự huyền bí bên trong kiếm bộ. Vậy nên hắn cũng nhất trí với đại đa số mọi người, cho rằng kiếm bộ của La Chinh chính là kiểu học đòi một cách vụng về, chỉ là một trò nhằm che mắt người khác mà thôi!

Hơn nữa từ lúc chiến đấu với La Chinh đến giờ cũng không thấy hắn thi triển kiếm bộ, vậy nên trong lúc chiến đấu căng thẳng, Châu Đan đã quên mất cái kiếm bộ này tận đến chín tầng mây rồi.

Ngay lúc này, nhìn thấy La Chinh bỗng nhiên thi triển ra kiếm bộ, tâm trạng và vẻ mặt Châu Đan nhất thời đều trầm xuống.

Thực lực của La Chinh quả thật không thể nghi ngờ, nếu hắn thi triển ra kiếm bộ, chứng tỏ bản thân hắn đã dự tính từ lâu.

Quả nhiên, La Chinh tiến về phía trước với bước đi quỷ dị, thân thể cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhất thời tránh khỏi một luồng ánh sáng vàng cuối cùng. Sau đó hắn vẫn tiếp tục với bước đi cực kỳ quỷ dị đó, tiếp tục đánh về phía Châu Đan.

Cùng lúc đó, một tầng ánh sáng vàng bao phía ngoài Chính Khí Ca rốt cuộc cũng bị chân nguyên Thiên Ma cắn nuốt hết, sau đó toàn bộ Chính Khí Ca cũng bị chiếm đoạt...

Nhưng Châu Đan đã không có thời gian để sợ hãi tốc độ cắn nuốt của chân nguyên Thiên Ma nữa rồi, hắn đã phải đối mặt với thần lực trời sinh của La Chinh!

Không thể không nói, cho dù là thảm bại, Châu Đan vẫn duy trì phong độ khiêm nhường của quân tử. Hắn đứng tại chỗ, gặp nguy không loạn, thân thể hơi ưỡn thẳng, bút lông trong tay tiếp tục múa may, không ngừng viết ra một đám Phòng Tự Quyết trên không trung.

Nhưng công kích của La Chinh dữ dội mà nhanh chóng tới độ nào chứ?

Phòng Tự Quyết của Châu Đan giống như con đập chỉ trong nháy mắt đã bị dòng nước lũ La Chinh đập nát.

Phá vỡ Phòng Tự Quyết của Chu Đan xong, La Chinh đánh thẳng một quyền đến trước mặt Châu Đan.

Châu Đan biết mình đã hết hy vọng, nhưng vẫn nhắm hai mắt lại, không né không tránh.

Vậy nhưng một quyền này của La Chinh cuối cùng dừng lại cách mặt Chu Đan không đến một tấc

“Ta, cho ngươi cơ hội nhận thua.” La Chinh nghiêm mặt nói.

Châu Đan mở to mắt mỉm cười: “La Chinh huynh đắc thế cũng có thể nhân từ như thế, có phong phạm quân tử! Châu Đan ta bái phục!” Sau khi nói xong, hắn xoay người về phía trọng tài cách đó không xa mà nói: “Trận này, ta thua!”

Thua thì thua, thua thẳng thắn vô tư, thua quang minh lỗi lạc, đạo quân tử của Châu Đan chính là như thế!

Nếu có thể thắng thì tốt, nhưng thật sự thua thì cũng không so đo. Không cầu phải như ý, nhưng cầu không thẹn với tâm!

Trọng tài nghe thấy Châu Đan nói vậy, lập tức tuyên bố: “Tiểu Vũ Phong - La Chinh thắng, Hắc Nham Phong - Châu Đan bại!”

“Cái gì, thua? Nhanh vậy sao?” Đợt giao thủ cuối cùng giữa La Chinh và Châu Đan gần như chỉ trong nháy mắt, La Chinh xoay ngược tình thế với tốc độ cực nhanh nên không ít đệ tử căn bản không kịp phản ứng.

“Ngươi biết cái gì? Đạo quân tử của Châu Đan chú trọng nhất là tu dưỡng, cũng tựa như quân tử đánh cờ, đến lúc thì dừng(1). Huống chi với tâm tính của Châu Đan, nếu hắn nhận thua thì nhất định là đánh không lại được với La Chinh!”

(1)Quân tử đánh cờ: Xuất phát từ câu “Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ?” trong Luận ngữ. Có nghĩa là, người không biết, mà ta không trách, há chẳng phải quân tử sao?

Quân cờ nào biết thắng thua, nào e sinh tử, là người đánh cờ trao cho nó sinh mệnh, cũng quý trọng sinh mệnh của nó. Bàn cờ là sân đấu, quân cờ chấp hành, người quân tử thì thi triển tài năng, dùng trí tuệ, dũng khí, lòng tin để khống chế thế cục. Thắng thua biết dừng, không trốn tránh mà đổ trách nhiệm lên quân cờ, chính là đạo quân tử khi đánh cờ vậy.

“A a a... Điểm tích lũy của ta! Ta thua tám trăm điểm tích lũy rồi!” Một vị đệ tử lộ ra vẻ mặt vạn phần thống khổ. Tám trăm điểm tích lũy cũng chính là hơn một ngàn sáu trăm viên Phương Tinh, cho dù là đối với đệ tử sĩ tộc thì cũng là tài sản tương đối lớn. Hắn cược Chu Đan nên đến lúc này một xu cũng không còn!

Mà giờ khắc này người vui vẻ nhất cũng không phải là La Chinh, không phải Văn đạo sư và mọi người trên Tiểu Vũ Phong mà là những người cược La Chinh thắng!

Ví dụ như Triệu Chiêu, tiếng cười cuồng dã của hắn không ngừng quanh quẩn trên Cửu Trượng Phong. Đại đa số đệ tử nội môn đều cho rằng hắn sướng đến phát ngốc rồi, chẳng qua mọi người không dám nói thẳng mà thôi. Dù sao thực lực Triệu Chiêu vẫn rất mạnh, hắn không tham gia đại hội toàn phong nên hiện tại thực lực của hắn là mạnh nhất trong đám người còn lại trong phong.

Tuy Triệu Chiêu cũng hiểu được mình đứng ở đây cười điên cuồng như vậy là hành vi vô cùng ngu ngốc, nhưng giờ phút này trong lòng hắn vui như hoa nở, không thể không cười!

Một ngàn hai trăm viên Phương Tinh, một ăn chín! La Chinh thắng một ván này giúp số tiền trong tay Triệu Chiêu tăng vọt tới chín lần, tương đương với việc hắn có được hơn vạn viên Phương Tinh. Hơn vạn viên Phương Tinh đấy! Nếu là trước kia, tưởng tượng thôi Triệu Chiêu cũng không dám, vậy mà hiện tại hắn đã có!

Một vạn viên Phương Tinh, chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng có thể làm Triệu Chiêu thở gấp.

Tiếp tục cược cho La Chinh? Hiện tại La Chinh đã đánh bại Châu Đan, tỉ lệ sau này chắc chắn sẽ giảm. Dù sao trận chiến này cũng đã giúp La Chinh chứng minh thực lực của mình một cách vững vàng, không có tên ngu ngốc nào lại để cho La Chinh tỉ lệ cao như vậy nữa, nếu không nhà cái sẽ thua đến quần cũng mất luôn.

Cho dù là một ăn hai thì một vạn viên Phương Tinh của hắn cũng có thể biến thành hai vạn viên Phương Tinh...

Hai vạn đấy! Trên mặt Triệu Chiêu lóe ra một nụ cười hiểm ác. Liều mạng! Tiếp tục đặt một vạn viên Phương Tinh cho La Chinh!
Bình Luận (0)
Comment