Bách Luyện Thành Thần

Chương 267

Đang lúc Mạc Vũ Hinh vô cùng buồn bực, trọng tài đột nhiên tuyên bố: “Thiên Nhất Phong Tạ Vân đấu với đệ tử thân truyền Bùi Thiên Diệu!

Mạc Vũ Hinh lè lưỡi cười: “Bùi sư ca, đến huynh lên rồi!”

Bùi Thiên Diệu lộ ra ý cười nhàn nhạt, lập tức đi lên đấu trường.

Trong đám đệ tử thân truyền, Bùi Thiên Diệu là một dị loại. Hắn không có sự sắc sảo nhưng tính tình hòa nhã, căn bản không tranh đoạt với người khác.

Cho nên rất khó kiểm tra được thực lực của hắn.

Nhưng không ai phủ nhận thực lực của hắn bởi vì hắn đứng thứ hai trên Thanh Vân Bảng.

Người đứng đầu Thanh Vân Bảng - Lý Dật Phong mãi cho đến tận bây giờ vẫn đang bế quan, cho nên khi bốc thăm đấu luân phiên không hề có tên của Lý Dật Phong trong thùng bốc thăm.

Nếu trước khi kết thúc đấu luân phiên mà Lý Dật Phong vẫn không xuất hiện, vậy thì Bùi Thiên Diệu chính là kẻ mạnh nhất tham gia đại hội toàn phong lần này.

Có điều trong tốp 10 Thanh Vân Bảng, thực lực mỗi đệ tử đều vô cùng mạnh mẽ.

Thực lực của những thiên tài này căn bản đều tiến bộ ngàn dặm một ngày, không ai có thể nắm chắc sẽ thắng được đối phương.

Việc Bùi Thiên Diệu xuất chiến khiến không ít đệ tử thân truyền hít một hơi khí lạnh!

Biểu hiện của đệ tử thân truyền năm nay quả thực quá kém. Phải biết đệ tử thân truyền những năm qua là sự tồn tại cao cao tại thượng! Gặp thời khoa trương một chút thì thậm chí từ vị trí thứ nhất đến thứ hai mươi đều bị đệ tử thân truyền bao trọn…

Nhưng năm nay thần thoại này bị phá vỡ rồi, không ít đệ tử thân truyền bị đệ tử trên ba mươi ba phong liêp tiếp đánh bại.

Cảm giác thất bại khiến cho đệ tử thân truyền vốn dĩ tràn đầy ưu việt cảm nhận được sự chênh lệch to lớn, nghĩ cũng biết đau khổ tới mức nào. Cho nên bọn họ cấn gấp một vị đệ tử thân truyền dẫn đầu chấn chỉnh lại sĩ khí, người này không phải Bùi Thiên Diệu thì còn ai nữa.

“Bùi sư ca, lật đổ Tạ Vân kia đi!”

“Bùi sư ca, hãy lấy lại vẻ vang cho đệ tử thân truyền đi!”

Nếu là những năm trước, đệ tử thân truyền cần gì phải nói những lời này? Thời cục khác nhau nên tâm thái cũng thay đổi. Đám đệ tử thân truyền đột nhiên phát hiện, thì ra trên ba mươi ba phong không biết làm sao lại xuất hiện không ít nhân vật lợi hại!

Tạ Vân cầm đao đi lên, hắn vẫn đang duy trì thế thắng liên tiếp, khí thế cao vút. Sau khi nhìn Bùi Thiên Diệu, hắn liền nói: “Ta mong chờ trận đấu này lâu lắm rồi.”

“Vậy sao?” Bùi Thiên Diệu vẫn là ý cười nhàn nhạt, có chút dịu dàng mà hòa nhã.

“Nếu Lý Dật Phong đã không tới, vậy thì lấy ngươi để khai đao là tốt nhất, để cho đệ tử ba mươi ba phong hiểu rõ, cái gọi là đệ tử thân truyền cũng không có gì ghê gớm!” Tạ Vân cười.

Ba năm trước, Tạ Vân từng liên tiếp bại trận dưới tay của đệ tử thân truyền. Trong thời gian ba năm này, Tạ Vân luôn bế quan khổ luyện, chính là vì muốn lấy lại thể diện ở đại hội toàn phong lần này!

Bùi Thiên Diệu nhún vai, vô cùng tán thành lời của Tạ Vân: “Ta cũng cảm thấy đệ tử thân truyền chẳng có cái quái gì ghê gớm.”

Tạ Vân lắc đầu, bảo đao trong tay cắt thành hình vòng cung trên không trung: “Sự ngạo mạn của đám đệ tử thân truyền các ngươi đều đã khắc vào tận xương cốt, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng chưa hẳn đã phục! Nhưng không sao, sau trận đấu này ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục!”

Ngay khi Tạ Vân nói xong, Bùi Thiên Diệu cũng gật gật đầu, đồng thời giơ ra ba ngón tay: “Ngươi nói đúng, có lẽ trong xương tủy ta thật sự vẫn có một chút ngạo mạn. Chút ngạo mạn này nói với ta, đối phó ngươi chỉ cần ba chiêu.”

“Ba chiêu! Ta biết Bùi Thiên Diệu rất mạnh, vô cùng mạnh, nhưng ba chiêu mà hạ được Tạ Vân, chắc là chém gió!”

“Không thể nào, Tạ Vân đến bây giờ vẫn luôn thắng liên tiếp, chênh lệch thực lực giữa hắn và Bùi Thiên Diệu không lớn, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu. Ba chiêu? Ta không tin!”

“Hừ, cho dù là đứng thứ hai Thanh Vân Bảng thì đã làm sao? Ba chiêu hạ được Tạ Vân? Đệ tử thân truyền đúng thật là ngạo mạn, một lúc nữa ba chiêu không hạ được, ta xem mặt mũi Bùi Thiên Diệu để ở đâu!”

Đệ tử ba mươi ba phong thường cạnh tranh rất khắc khe, thường thường mấy phong đều nhìn nhau không thuận mắt, nhưng mỗi lần đối mặt với đệ tử thân truyền liền lập tức liên kết với nhau, vô cùng đoàn kết.

Tạ Vân nghe được lời của Bùi Thiên Diệu, lập tức cười ha ha. Sau khi cười xong mới lạnh giọng nói: “Được! Nếu đã như vậy, ta muốn xem xem ba chiêu của ngươi kinh thiên địa, khiếp quỷ thần ra sao!”

Dứt lời, Tạ Vân tay cầm bảo đao tấn công trước.

Bảo đao trong tay Tạ Vân là một thanh linh khí thượng phẩm, nhưng trên thân đao có khảm hai viên tinh thạch!

Linh khí thượng phẩm thông thường được khảm một viên tinh thạch đã có thể sánh ngang tiên khí hạ phẩm rồi, mà việc khảm hai viên tinh thạch lên thì càng khó hơn, uy lực của bảo đao này đã vô hạn, gần kề với tiên khí trung phẩm!

“Thương Thiên Bá Đao, Tam Điệp Lãng!”

Từ trên người Tạ Vân diễn xạ ra một luồng khí tức bá đạo vô cùng bén nhọn, lập tức bảo đao trong tay hắn khua lên ác liệt.

Ba đường đao khí ác liệt giống như một đợt sóng của biển lớn, chém về phía Bùi Thiên Diệu. Tam Điệp Lãng chia thành ba giai đoạn tấn công, chỉ đợt sóng đầu tiên mà uy lực đã khủng bố đến cực hạn, còn đợt sóng thứ hai gấp đôi đợt thứ nhất, uy lực đợt sóng thứ ba gấp đôi đợt thứ hai, từng đợt sau lại mạnh hơn đợt trước!

Thực ra trong công pháp thiên giai Thương Thiên Bá Đao có thể tu luyện ra bốn đợt sóng, thậm chí là năm đợt, uy lực mỗi đợt tăng thêm không hề đơn giản chỉ là gấp đôi đơn thuần! Bởi vì ba đợt sóng là công kích lục trọng, còn bốn đợt kỳ thực chính là công kích thập trọng! Có điều với thực lực hiện tại của Tạ Vân chỉ có thể chém ra ba đợt sóng mà thôi, nhưng thứ này cũng đủ để hắn quét ngang đại hội toàn phong!

Đối mặt với chiêu Tam Điệp Lãng này, trên mặt Bùi Thiên Diệu vẫn là ý cười nhàn nhạt như cũ, không hề có biểu cảm dư thừa.

Ngay vào lúc đao khí cuộn trào mãnh liệt trong chớp mắt bao phủ lấy Bùi Thiên Diệu, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, đó chính là hư ảnh của một chiếc chuông lớn!

“Keng!”

“Keng keng!”

“Keng keng keng!”

Mọi người đột nhiên nghe thấy sau tiếng chuông kêu trong trẻo dễ nghe, đó chính là tiếng lá chắn bảo vệ của Bùi Thiên Diệu phát ra khi Tam Điệp Lãng đánh trúng.

Mỗi người đều có chân nguyên hộ thể, nhưng chân nguyên hộ thể ngưng kết thành lá chắn bảo vệ, có thể chống đỡ được công kích của kẻ mạnh như Tạ Vân thì e là chỉ có một mình Bùi Thiên Diệu.

“Ta đã dùng Kim Chung Tráo, đây cũng coi là một chiêu, ta vẫn còn hai chiêu.” Bùi Thiên Diệu nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Tạ Vân trầm xuống. Bùi Thiên Diệu này rõ ràng là coi thường mình, ba chiêu hắn đã ước định thông thường là ba chiêu tấn công, nhưng hắn lại tính cả chiêu phòng ngự, ngầm nói hắn chỉ cần hai chiêu là đủ! Sự thách thức này khiến Tạ Vân của Thiên Nhất Phong không thể chấp nhận được.

“Nếu ngươi đã khoác lác mà không biết ngượng, ta sẽ ép ngươi phòng ngự, xem sau khi phòng ngự ba lần ngươi còn mặt mũi nào mà nhắc nữa không!”

“Thương Thiên Bá Đao, Bách Toái Trảm!”

Bảo đao trong tay Tạ Vân lập tức hóa thành hơn trăm đường đao ảnh mờ ảo, những đao ảnh này gần như đã bao vây chặt lấy Bùi Thiên Diệu.

“Keng keng keng keng keng…”

Lại một hồi chuông liên tiếp vang lên, Tạ Vân vẫn không thể phá vỡ được lá chắn bảo vệ của Bùi Thiên Diệu. Lúc này Tạ Vân cố ý nói: “Ngươi đã phòng ngự hai lần, có phải là chỉ còn một chiêu không?”

Bùi Thiên Diệu nghiêm túc gật đầu: “Đúng là vậy, hiện tại ta chỉ còn lại một chiêu.”

Lông mày Tạ Vân dựng lên, lại vung đao một lần nữa: “Vậy ta xem ngươi làm sao dùng một chiêu còn lại đánh bại ta!”

Nếu thật sự giống như những gì Bùi Thiên Diệu khoác lác, lần tấn công thứ ba của Tạ Vân, Bùi Thiên Diệu căn bản không thể phòng ngự. Nếu phòng ngự đã tính là một chiêu, vậy nếu hắn chọn phòng ngự thì không thể tấn công, chọn tấn công thì không thể phòng ngự.

Lực tàn phá từ đao của Tạ Vân cực mạnh. Cũng chỉ có lá chắn bảo vệ của Bùi Thiên Diệu mới không vỡ khi bị tấn công lâu như vậy, nếu đổi lại bất kì ai khác dám cản đao của hắn, e là đã biến thành một đống thịt vụn từ lâu rồi.

“Lần này ta xem ngươi đối phó thế nào! Thương Thiên Bá Đao! Đao pháp mạnh nhất, Tu La Trảm!”

Đòn này ẩn chứa sự lĩnh ngộ cực hạn của Tạ Vân với đao pháp, thậm chí trong Tu La Trảm còn ẩn chứa không ít đao ý!

So sánh ra thì đao ý kém sắc bén hơn kiếm ý một phần, nhưng lại nhiều hơn một phần bá khí!

Chiêu này chém ra, Tạ Vân cứ như là một bá vương đã chinh chiến nhiều năm, bộc lộ ra một luồng bá khí trên trời dưới đất mình ta độc tôn!

Đúng lúc Tạ Vân ra chiêu, Bùi Thiên Diệu cuối cũng cũng động đậy, chiêu cuối cùng trong ước định ra chiêu của hắn, thực ra cũng là chiêu duy nhất!

“Phật Chi Luân Hồi!”(1)

(1)Phật Chi Luân Hồi: là chiêu thức ứng dụng luật luân hồi trong đạo Phật.
Bình Luận (0)
Comment