Bách Luyện Thành Thần

Chương 282

Kiếm pháp Hoa Thiên Mệnh tu luyện gọi là “Thiên Kiếm”, không phải là công pháp thiên giai, cũng không phải công pháp địa giai, thậm chí còn không phải là bất kì một giai nào trong huyền giai và nhân giai. Bởi vì Thiên Kiếm căn bản không có giai!

Công pháp này vô cùng đặc biệt, chỉ có một bức vẽ, bức vẽ này gọi là “Thiên Kiếm Đồ”.

Cách đây 875 năm, Thiên Kiếm Đồ xuất thế ngang trời, gây ra trận mưa máu tanh nồng ở Đông Vực.

Mấy đại sĩ tộc, Phần Thiên Cung, Thanh Vân Tông và các cường giả rải rác trong các quận huyện Đông Vực đều thi nhau ra tay để đoạt được bức Thiên Kiếm Đồ này. Có tin truyền rằng, trong bức Thiên Kiếm Đồ này ẩn giấu thần thông vô thượng, nếu luyện thành thì có thể thăng tiến nhanh chóng!

Vì tranh đoạt bức Thiên Kiếm Đồ này mà không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt đã chết.

Cuối cùng Thiên Kiếm Đồ vẫn bị Thanh Vân Tông ra tay cướp được, sau đó lại bị đưa vào trong Phần Thiên Cung.

Đối với việc này, không ít võ sĩ giang hồ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tiếc rằng dù là Thanh Vân Tông hay Phần Thiên Cung đều không phải là nơi họ có thể gây sự được. Bọn họ tuyệt đối không dám vào Phần Thiên Cung để tranh đoạt.

Nhưng một năm sau đó, trên thị trường đã xuất hiện bản sao của Thiên Kiếm Đồ! Hơn nữa bản sao này còn lưu truyền ra từ trong nội bộ của Phần Thiên Cung.

Còn về tại sao lại lưu truyền từ Phần Thiên Cung ra thì mọi người đều không biết được. Nhưng cho dù chỉ là bản sao thì cũng bị những võ giả đó tranh cướp điên cuồng! Tranh không được thì trả giá cao để mua. Giá một tấm giấy da dê sao chép Thiên Kiếm Đồ đã bị hét lên tới hàng vạn lượng vàng!

Cái giá này đối với một võ giả không tính là gì, nhưng trong mắt dân thường cũng là vô cùng dọa người rồi.

Cho nên không ít gia tộc, thương nhân cũng bỏ ra cái giá cao để mua bản sao, bản thân lại tiến hành sao chép lại sau đó đem đi bán.

Có thể nói lúc đó Thiên Kiếm Đồ của Đông Vực gần như ai cũng có một tờ, cho nên Thiên Kiếm Đồ rất nhanh đã bắt đầu sụt giá. Từ vạn lượng vàng lúc đầu đã sụt xuống một đồng cũng không đáng.

Một trong những nguyên nhân là người sao chép Thiên Kiếm Đồ quá nhiều, mà nó vốn dĩ cũng chỉ là một trang giấy mà thôi.

Một nguyên nhân quan trọng hơn chính là, những võ giả kia phát hiện bản thân mình căn bản không thể lĩnh ngộ ra Thiên Kiếm gì gì đó trong Thiên Kiếm Đồ…

Bọn họ căn bản xem không hiểu, cũng không biết đây là thứ gì.

Sau khi phát hiện bị lừa, đương nhiên họ sẽ vứt Thiên Kiếm Đồ đi như một tờ giấy rác không có giá trị gì.

Nhìn từ điểm này, Thiên Kiếm e là công pháp lưu truyền rộng rãi nhất trong Đông Vực.

Song công pháp này không phải là không thể tu luyện, chỉ là yêu cầu về ngộ tính và thiên phú quá cao, quá cao.

Chỉ có điều Đông Vực rộng lớn, có hàng tỷ người, nhưng cũng chỉ có vài dị số tu luyện thành công.

Lần lượt là Chu Khôn từ 633 năm trước, Hiên Viên Đạo Nhất từ 400 năm trước, còn có Ngao Chí Viễn từ 100 năm trước.

Có điều ba người này tuy có thiên phú cao, nhưng vẫn chỉ luyện ra ba kiếm, lần lượt là Thiên Quyền Kiếm, Thiên Khu Kiếm và Thiên Toàn Kiếm.

Từ cổ đến nay, nhiều thế hệ như vậy cũng chỉ có ba người luyện thành, vả lại cũng chỉ luyện ra ba kiếm trong Thiên Kiếm, có thể tưởng tượng Thiên Kiếm khó luyện chừng nào. Đây cũng là lý do Thiên Kiếm Đồ rải đầy trên đường lớn mà không có võ giả nào lựa chọn công pháp lợi hại này. Bởi vì người bình thường căn bản là không luyện được!

Nhưng hôm nay, sau 875 năm! Hoa Thiên Mệnh lại luyện thành công!

“Bốn kiếm, không ngờ lại là kiếm thứ tư! Hoa Thiên Mệnh đã luyện thành Thiên Cơ Kiếm - kiếm thứ tư của “Thiên Kiếm”! Mẹ nó, người đầu tiên sau tám trăm năm đó!”

“Đúng thật! Hơn nữa Hoa Thiên Mệnh hình như không đơn giản chỉ là tu luyện ra kiếm thứ tư, hình như hắn muốn dùng bốn kiếm cùng một lúc. Chính là bốn kiếm hợp thành kiếm chủng, sau đó lại kích phát ra, bốn kiếm hợp nhất!”

“La Chinh gặp nguy hiểm rồi, kiếm pháp trong Thiên Kiếm mượn thế trời cao, mỗi người có thể tu luyện ra Thiên Kiếm đều là người được trời cưng nựng, có thể nói là con cưng của trời. Bốn kiếm cùng ra một lúc, La Chinh thua chắc!”

“Vốn nghĩ La Chinh sẽ mạnh hơn một chút, nhưng không ngờ trước mặt Hoa Thiên Mệnh, La Chinh vẫn không có cơ hội!”

Một hư ảnh mầm cây nho nhỏ đột nhiên nở ra trước mặt Hoa Thiên Mệnh, lập tức trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một tia sáng mỏng manh. Tia sáng này bỗng nhiên vươn dài thẳng lên trời, ngay tức khắc, trên bầu trời xuất hiện một vòng khí xoáy cực lớn, vừa xuất hiện liền trút xuống mặt đất.

Luồng khí xoáy này trút xuống giống như thủy ngân, lan tràn ra xung quanh. Đây là nguyên khí trời đất!

Nguyên khí trời đất khi chưa được võ giả luyện hóa chuyển hóa thành chân nguyên trong cơ thể thì vô cùng cuồng bạo, nhưng chính vì chưa luyện hóa nên trong đó lại ẩn chứa một tia khí thế của thiên đạo.

Thực ra sau khi võ giả tu luyện đến tầng cao hơn, cảnh giới mạnh hơn là có thể tùy ý sử dụng nguyên khí của trời.

Có điều Hoa Thiên Mệnh đang ở Tiên Thiên Đại Viên Mãn, vẫn không thể nào trực tiếp lợi dụng nguyên khí của trời đất, mà Thiên Kiếm cũng không “lợi dụng” nguyên khí trời đất mà chỉ là “mượn thế” mà thôi.

Nhưng cho dù là mượn thế thì cũng đủ để phát huy ra mười phần uy lực.

“Bốn kiếm hợp nhất!”

Xung quanh Thực Huyết Kiếm của Hoa Thiên Mệnh xuất hiện một đường hư ảnh kiếm ý nhàn nhạt. Hắn đang lợi dụng kiếm ý để ép thế của trời vào trong, lập tức đâm về phía La Chinh.

Chiêu kiếm tuy rất quan trọng nhưng dưới thực lực tuyệt đối thì đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Một kiếm đâm ra dường như trời đã lật…

Mặc dù bốn kiếm hợp nhất của Hoa Thiên Mệnh có uy thế to lớn nhưng lại khác với công kích linh hồn của Vương Doãn, không hề gây ra tổn thương cho thần hồn của người khác.

Thế nên lúc này những người xem xung quanh chỉ bị luồng uy thế này áp bức đến không thở được, linh hồn không phải chịu tổn thương như lúc La Chinh chiến đấu với Vương Doãn.

Nhìn thấy kiếm đó của Hoa Thiên Mệnh, một số người có lá gan bé một chút, ý chí kém một chút thì gần như đều quay người bỏ chạy, không có dũng khí đối mặt chính diện!

Đệ tử Thanh Vân Tông ở ngoài võ đài cũng thế, vậy nên có thể tưởng tượng được La Chinh ở trên võ đài.

Lúc này, La Chinh giống như tự mình bước vào trong một ảo cảnh!

Trôi nổi giống như một hạt cát trong trời đất, một mình hắn đứng trên một bãi biển không giới hạn, cô độc, trơ trọi, một thân một mình, nhìn thấy cả bầu trời đang nặng nề ép xuống.

Đây không phải là tấn công về mặt tinh thần, chỉ là uy thế to lớn khiến La Chinh nảy sinh ảo giác mà thôi.

“Chỉ là mượn thế mà lại có thể tạo ra hiệu quả như vậy. Mạnh quá! Quá là mạnh!”

La Chinh cầm Lưu Quang Kiếm trong tay, đối diện với cả bầu trời thế này thì đấu thế nào?

Đổi thành bất kì đệ tử nào ở Thanh Vân Tông, trong trạng thái như vậy thì đã gần như suy sụp rồi, chỉ cần trái tim xuất hiện bất kì sơ hở nào thì sẽ lập tức thất bại, không có chỗ để trở mình!

Nhưng trái tim của La Chinh đã cứng như đá từ lâu, đừng nói đây chỉ là thế Hoa Thiên Mệnh mượn thế, cho dù bầu trời có thật sự sụp xuống thì hắn cũng sẽ chống đỡ đến cùng!

Đối mặt với ảo cảnh đang phủ tới, chân nguyên trong cơ thể La Chinh bắt đầu từ từ vận chuyển.

Chân nguyên Thiên Ma theo cánh tay cầm kiếm của hắn, chầm chậm lan lên trên. Trên chân nguyên màu tím đen có lấp lánh ánh sao, quanh quẩn xung quanh Lưu Quang Kiếm.

“Băng Kiếm!”

Một chiêu có uy lực mạnh nhất trong “kiếm pháp cơ bản” mà La Chinh tự ngộ ra.

Đồng thời với kiếm này, từng ánh sao khảm nạm trên chân nguyên Thiên Ma đột nhiên trở nên sinh động!

Năng lượng hủy diệt mà mỗi ánh sao phát ra có uy lực vô cùng lớn.

Nhưng trước đại hội toàn phong, La Chinh bất ngờ tiến vào trong bức Nhật Nguyệt Tinh Thần, khi quán tưởng lại lĩnh ngộ được cách tăng thêm uy lực của ánh sao trong đó.

Ánh sao va chạm có thể tăng uy lực hủy diệt lên gấp mười lần!

“Ầm!”

Hai ánh sao va chạm với nhau, giống như hai ngôi sao va đập, phát ra ánh sáng chói mắt khiến người khác không dám nhìn gần.

Chính lúc này, Băng Kiếm của La Chinh đồng thời đâm tới.

Năng lượng hủy diệt mãnh liệt như vậy xen lẫn với Băng Kiếm của La Chinh. Ầm! Một kiếm đâm ra!

“Chỉ là mượn một chút khí thế trong nguyên khí trời đất, đừng nói là khí thế, cho dù thực sự là trời xanh ập xuống, ta cũng sẽ khiến ngươi nứt vỡ!” La Chinh gào thét trong lòng.

Bốn kiếm hợp nhất của Hoa Thiên Mệnh giao với Băng Kiếm của La Chinh, trong chớp mắt, hai người đều nhìn thấy quyết tâm ngút trời trong mắt đối phương!

Hai người đều có niềm tin tất thắng!

“Ầm!”

Trong chớp mắt, trên võ đài lóe lên ánh sáng trắng rừng rực.

Ánh sáng đó lập lòe, dường như tất cả mọi người đều không mở được mắt.

Sau một lúc lâu, thị lực của mọi người mới từ từ khôi phục, trên võ đài, La Chinh vẫn đứng nguyên trên mặt đất không hề động đậy.

Còn Hoa Thiên Mệnh lại lùi về sau năm bước, khóe miệng chảy một ít máu.

“Mẹ kiếp! Một kiếm của La Chinh phá vỡ trời xanh do Hoa Thiên Mệnh tạo ra rồi!” Không biết vị đệ tử nào hét lên một câu thô lỗ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment