<!---->Một chưởng của Bùi Thiên Diệu do hư ảnh của Bất Động Minh Vương thúc
giục mà ra, trên thực tế có phương thức khác với một trảo mà Mạc Vũ Hinh đối phó với La Chinh, nhưng kết quả lại giống nhau.
Nhưng mà thực lực của Bùi Thiên Diệu rõ ràng mạnh hơn.
Sức mạnh của hắn không phải là được kế thừa từ huyết mạch mà là Bất Động Minh Vương chuyển thế!
Trên bàn tay màu vàng còn có từng mảng phạn văn không ngừng chuyển động, phát ra từng tia sáng màu vàng.
Hoa Thiên Mệnh cảm nhận được uy lực của bàn tay màu vàng đó, sắc mặt đột
nhiên thay đổi. Không dễ dàng gì mới giãy giụa ra khỏi Phật Chi Luân Hồi của Bùi Thiên Diệu, sau đó lại phải đối diện với một chưởng khủng bố
như vậy, điều này cũng quá….
“Đây là thực lực thật sự của Bùi
Thiên Diệu?” Hoa Thiên Mệnh nhìn chằm chằm bàn tay to lớn kia, nghiến
răng mượn thêm nhiều nguyên khí trời đất hơn. Thế của trời xanh càng
khổng lồ, kiếm ý Cực Lôi sắc bén càng thêm lớn mạnh, nghênh đón bàn tay
kia.
Thắng bại ở đòn này! Thắng, ta vui, bại, cũng là mệnh của ta!
“Ầm ầm!”
Bàn tay màu vàng và ánh chớp màu xanh lam giao thoa với nhau. Trong chớp
mắt đó, dường như có một ngôi sao nổ trên võ đài, ánh sáng chói mắt
khiến phần lớn mọi người không mở mắt ra được.
Có điều La Chinh ở ngoài võ đài lại không nằm trong số đó!
Đồng tử màu nâu của hắn phản chiếu ra từng đường ánh sáng, từng cử động trong cuộc đấu giữa hai người đều lọt vào đáy mắt hắn.
“Hoa Thiên Mệnh, thua rồi.” La Chinh lắc đầu. Lúc trước Hoa Thiên Mệnh nói
hiện giờ hắn đấu với Bùi Thiên Diệu thì có 50% tỉ lệ thắng, nếu đột phá
Chiếu Thần Cảnh thì có tỉ lệ 90%, rõ ràng Hoa Thiên Mệnh đánh giá thấp
Bùi Thiên Diệu.
Với thực lực hiện tại của Hoa Thiên Mệnh, đấu với Bùi Thiên Diệu căn bản còn không có đến 10% tỉ lệ thắng.
Hơn nữa Hoa Thiên Mệnh đã lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn, tẩy kiếm trong bán
thánh địa Tẩy Kiếm Trì nên có được đột phá to lớn, thực lực này đã đủ để bù đắp cho sự thiếu hụt về cảnh giới của hắn. Nói một cách khác, Hoa
Thiên Mệnh lúc đó cho rằng sau khi hắn bước vào Chiếu Thần Cảnh sẽ có
sức đấu một trận với Bùi Thiên Diệu, tỉ lệ thắng có thể đạt khoảng 90%,
nhưng cách nghĩ này cũng quá ngây thơ rồi.
Bùi Thiên Diệu, Bất
Động Minh Vương chuyển thế… quá mạnh. Trừ phi Hoa Thiên Mệnh có một cơ
cơ duyên mới, và hắn đột phá Chiếu Thần Cảnh thì mới có sức đấu một trận với Bùi Thiên Diệu.
Ánh sáng trên võ đài tan hết, Hoa Thiên Mệnh dùng Thực Huyết Kiếm chống đỡ cơ thể đang lung lay sắp đổ, trên gương
mặt lạnh gầy của hắn hơi lộ vẻ thương cảm.
Một vị thiếu niên
trong lòng luôn chấp niệm bản thân sẽ đi trên con đường mạnh nhất, liên
tiếp hai ba lần gặp phải thất bại, rõ ràng là vô cùng suy sụp.
Có điều trở ngại này là tốt hay xấu thì còn tùy người.
Một số người tâm khí kiêu ngạo, nhưng cái tâm võ đạo lại vô cùng yếu ớt,
một khi bị đánh bại, cái tâm võ đạo liền nhận phải đả kích, sự phát
triển tu vi lập tức rơi vào đình trệ, thậm chí nảy sinh tâm ma, cả đời
này cũng khó trở lại như xưa.
Mà một số người tâm khí cũng kiêu
ngạo như vậy, nhưng cái tâm võ đạo lại vô cùng vững chắc, cho dù gặp
phải trở ngại, cũng sẽ là càng cản càng mạnh, ngược lại vững vàng tu
luyện, mưu cầu cơ duyên càng lớn hơn, thế ắt phải cười đến cuối cùng.
“Ta thua rồi!” Hoa Thiên Mệnh đeo Thực Huyết Kiếm ra sau lưng, đột nhiên vẻ thương cảm trên mặt bỗng dưng biến mất. Rõ ràng, Hoa Thiên Mệnh là loại người thứ hai.
“Tiên Thiên Đại Viên Mãn mà ép ta khởi động bản
tôn Bất Động Minh Vương, huynh là người đầu tiên. Huynh không cần phải
giữ gánh nặng tâm lý, với thiên phú phát triển của huynh, khi tu vi cảnh giới của ta bằng huynh bây giờ, rất có thể ta không phải là đối thủ của huynh.” Bùi Thiên Diệu nhàn nhạt nói, hư ảnh Bất Đông Minh Vương phía
sau hắn cũng dần tan đi.
“Thắng chính là thắng, thua chính là
thua, đương nhiên ta sẽ không tìm cái cớ ở cảnh giới, chỉ hy vọng sau
này chúng ta vẫn có cơ hội cọ sát.” Hoa Thiên Mệnh chắp tay nói.
Bùi Thiên Diệu gật đầu, đối thủ như vậy, bất luận là ai cũng sẽ tôn trọng.
Sau khi xuống võ đài, ánh mắt Bùi Thiên Diệu rơi trên người La Chinh, vẻ
mặt ung dung nói: “La Chinh, đại hội toàn phong chỉ còn lại trận cuối
cùng, có lẽ là trận đấu giữa ta và huynh.”
La Chinh gật đầu, cũng kỳ quái không biết tại sao Bùi Thiên Diệu lại nói ra lời mày.
“Bản tôn Bất Động Minh Vương của ta đã dùng một lần thì phải tới vài ngày
sau mới có thể sử dụng lần thứ hai, huynh muốn chọn đấu hôm nay, hay ba
ngày sau mới đấu?” Bùi Thiên Diệu hỏi.
Bản tôn Bất Động Minh
Vương tuy mạnh, nhưng với thực lực của Bùi Thiên Diệu vẫn không thể sử
dụng vô hạn, sau mỗi lần sử dụng phải cách vài ngày mới lại dùng tiếp
được.
Bùi Thiên Diệu để La Chinh lựa chọn, hôm nay, hoặc ba ngày sau.
Nếu hôm nay đấu tiếp, vậy thì Bùi Thiên Diệu không thể phát huy hết toàn bộ thực lực của bản thân!
Đại hội toàn phong tiến hành đến lúc này rồi nên dù là La Chinh hay Bùi
Thiên Diệu cũng đã mất đi hứng thú với khái niệm thứ bậc.
Vị trí thứ nhất đại hội toàn phong có thể có được một viên Thanh Hư Đan và một thanh tiên kiếm.
Ngoại trừ điều đó ra, vị trí thứ nhất hay thứ ba đều có quyền đi trên Thanh Vân Lộ.
Cho dù La Chinh thất bại thì với thực lực và thiên phú La Chinh đã thể hiện ra, Thạch Kinh Thiên rất có khả năng sẽ thưởng cho Thanh Hư Đan và tiên khí.
“Nếu ta không thể đọ sức với thực lực đỉnh cao của huynh, e là tâm võ đạo của ta sẽ không thông suốt.” La Chinh cười nói.
La Chinh không hề sợ đấu, nếu thực lực của Bùi Thiên Diệu không ở đỉnh
cao, cho dù có thắng thì trận đấu hắn mong chờ đã lâu cũng sẽ không hoàn mỹ, ý niệm cũng không thông suốt, cho nên hắn không có lý do chọn đấu
ngay bây giờ.
“Được! Ba ngày sau, ta đợi huynh!” Bùi Thiên Diệu gật đầu.
Trải qua mấy ngày tỉ thí, đại hội toàn phong tạm thời dừng một thời gian.
Trên thực tế, kết quả của đại hội cơ bản đã có, chỉ là La Chinh với Bùi
Thiên Diệu ở vị trí thứ nhất và thứ hai vẫn chưa phân thắng bại, trở
thành điều hồi hộp lớn nhất.
Còn Hoa Thiên Mệnh xếp thứ ba, Mạc Vũ Hinh xếp thứ tư, Vương Doãn thứ năm…
Danh sách này đã được phân ra trên Thanh Vân Bảng.
Trong ba mươi ba phong, Tiểu Vũ Phong một bước trở thành phong đứng đầu, còn
Thiên Nhất Phong bị hạ một bậc, về ba mươi mốt phong khác thì đã tự điều chỉnh vị trí.
Đệ tử ngoài võ đài bắt đầu tản đi, La Chinh thì đi thẳng lên đài cao, đó là vị trí của tông chủ.
Nếu là trước đây, e là hắn còn chưa kịp đến gần tòa đài cao đó đã có người quát mắng, không cho hắn đến gần.
Nhưng hiện giờ, những chân nhân và trưởng lão kia đều không nói gì. Bọn họ
rất rõ La Chinh đã trở thành nhân vật Thạch Kinh Thiên quan tâm trọng
điểm, huống hồ thành tựu sau này của hắn căn bản khó có thể ước lượng,
vượt qua những chân nhân kia e cũng chỉ là chuyện rất đơn giản.
“Tông chủ.” Sau khi đứng trên đài cao, La Chinh chắp tay chào Thạch Kinh Thiên.
“Ngươi có việc gì sao?” Thạch Kinh Thiên hỏi. Thực ra với kiến thức của Thạch
Kinh Thiên, làm sao hắn lại không đoán ra suy nghĩ của La Chinh? Lúc này tới tìm hắn, chắc chắn là chuyện liên quan đến La Yên.
“Ta muốn gặp muội muội của ta.” La Chinh nói.
“Ý ngươi là La Yên?” Thạch Kinh Thiên lại hỏi.
La Chinh gật đầu: “Ta hy vọng ngài có thể thả muội ấy, 1.000 năm, 100 vạn điểm tích lũy, 200 vạn viên Phương Tinh, ta trả.”
Trên mặt Thạch Kinh Thiên lộ ra vẻ quái lạ.
La Yên bị nhốt ở Luyện Ngục Sơn, bên ngoài tuyên bố là thời gian 1.000
năm, mà trong Thanh Vân Tông lại có quy tắc, 1.000 điểm tích lũy có thể
miễn được một năm, cho nên muốn cứu La Yên ra cần phải có 100 vạn điểm
tích lũy. Dựa theo quy tắc đổi điểm tích lũy, quả thực cần 200 vạn viên
Phương Tinh.
Đó là 200 vạn viên Phương Tinh! Thạch Kinh Thiên tò mò, không biết La Chinh lấy đâu ra một lượng lớn Phương Tinh như vậy?
Cho dù là bảy đại sĩ tộc muốn lấy ra 200 vạn viên Phương Tinh cũng không dễ dàng gì, dù gì trong sĩ tộc đều là tài sản cố định, lấy đâu ra nhiều
tiền như vậy?
Mà La Chinh chỉ là một võ giả bình dân mà thôi, với tài lực của La gia, vài viên Phương Tinh cũng còn khó khăn, huống hồ
vài trăm vạn viên?
“Ngươi… lấy đâu ra nhiều Phương Tinh như thế?” Thạch Kinh Thiên tò mò hỏi.
“Điều này… Tông chủ, ta lấy ở đâu ra nhiều Phương Tinh như vậy không quan
trọng chứ? Quan trọng là số Phương Tinh này thực sự có thể đổi được sự
tự do của muội muội ta không? Nếu có thể, đương nhiên ta sẽ có nhiều
Phương Tinh như vậy để đưa ngài.” La Chinh nói.
Với thủ đoạn hiện giờ của La Chinh, kiếm Phương Tinh cũng không quá khó!
Năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa đã đấu được cái giá trên trời là 25 vạn
viên Phương Tinh, mà hắn chỉ dung luyện 100 thanh huyền khí đã có thể có được hàng trăm hàng ngàn giọt Thiên Diễn Tinh Hoa!
Mặc dù cho ra số lượng Thiên Diễn Tinh Hoa lớn thì có thể giá cả sẽ ngày càng thấp,
nhưng muốn tích đủ 200 vạn viên Phương Tinh thì cũng không quá khó.
Huống hồ, La Chinh còn được Chương Vô Huyền trợ giúp, tin rằng với biểu hiện
hiện tại của La Chinh thì sẽ có được đầy đủ thiện ý của Chương gia, cho
dù mượn của Chương gia 200 vạn viên Phương Tinh cũng không vấn đề gì.
Phải biết Chương gia là gia tộc giàu có nhất ở Đông Vực, bảy đại sĩ tộc
có so với Chương gia cũng đều là người nghèo!
Thực ra dù Thạch
Kinh Thiên là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng hắn cũng quá rõ
về lãnh thổ của Đông Vực này. La Chinh chắc chắn có thể lấy ra 200 vạn
viên Phương Tinh nên nhắm mắt hắn cũng có thể đoán được, trong đó nhất
định có bóng dáng của Chương gia. Nếu không thì không thể nào tích đủ
200 vạn viên Phương Tinh được.
Với thiên phú và thực lực hiện tại của La Chinh, tiền đồ sau này không thể đong đếm được, đáng để Chương
gia đầu tư, Thạch Kinh Thiên âm thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng Thạch Kinh Thiên cuối cùng vẫn thở dài một hơi: “Haiz…”
“Không được sao?” Trong lòng La Chinh khẽ nhảy bộp một cái. Dù bên ngoài hắn
trầm tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn rất hồi hộp.
Từ
khoảnh khắc bước vào Thanh Vân Tông, mục tiêu của hắn chính là cứu muội
muội của mình ra, sớm đưa nàng ra khỏi Luyện Ngục Sơn! Nếu có khả năng,
dù chỉ một giây hắn cũng không muốn La Yên ở đó!
Cho nên hắn luôn cố gắng vì 100 vạn điểm tích lũy này, cho dù là tu luyện công pháp
không thể không tiêu hao điểm tích lũy, nhưng đó cũng là vì hắn chắc
chắn mình có thể kiếm lại nhiều điểm tích lũy hơn nên mới đầu tư cho bản thân mình.
Nhưng…
“Đúng vậy. Cho dù ngươi bỏ ra 200 vạn
viên Phương Tinh, tương đương với 100 vạn điểm tích lũy thì cũng không
thể đưa nàng rời đi.” Thạch Kinh Thiên lắc đầu.
“Tại sao?” La
Chinh nghiến răng, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn, hai mắt lập tức đỏ
bừng lên.