Bách Luyện Thành Thần

Chương 296

<!---->Có lẽ cảm nhận được cảm xúc của La Chinh, Từ trưởng lão đứng phía trước nói: “Tình huynh muội thấm sâu vào máu, ta biết hiện giờ ngươi rất kích động. Lão phu tuy không có bản lĩnh như tông chủ, nhưng sống ở đời mấy trăm năm cũng muốn khuyên ngươi một câu.”

“Từ trưởng lão, xin lão cứ nói.” La Chinh cung kính nói.

Từ trưởng lão chính là vị trưởng lão có quyền lực lớn nhất trong Thanh Vân Tông, địa vị gần với Thạch Kinh Thiên và phó tông chủ nhất, nhưng Từ trưởng lão không phải người của Vân Điện. Vân Điện với thế lực khổng lồ thực ra không quá coi trọng Thanh Vân Tông nơi Đông Vực, trước nay chỉ cắt cử hai người đi cai quản Thanh Vân Tông. Tông chủ và phó tông chủ đều là người của Vân Điện.

“Ngươi có thiên phú nổi trội, tông chủ đoán nếu thuận lợi vượt qua khảo nghiệm trên Thanh Vân Lộ, ngươi có thể nhận được sự tán thưởng của Vân Điện. Sau này trưởng thành, chắc chắn ngươi sẽ đạt được thành tựu ngay cả lão phu sợ cũng không theo kịp. Nhưng có vài chuyện ngươi nên biết rõ, thời điểm chưa thực sự hùng mạnh thì chỉ có thể ẩn nhẫn, cắn răng nín nhịn, không nhịn được cũng bắt buộc phải nhịn. Thiên tài đã chết thì không còn là thiên tài, chỉ có sống sót mới có hy vọng mạnh mẽ hơn, mới thực sự có cơ hội giúp La Yên.”

Lúc nói chuyện, Từ trưởng lão quay lưng về phía La Chinh, lời này khiến La Chinh thầm rùng mình. Tâm tình của hắn bị Từ trưởng lão hoàn toàn nhìn thấu.

Ai bảo La Yên là uy hiếp lớn nhất của hắn? Vừa rồi nghe Thạch Kinh Thiên nói, bản thân kích động khó nhịn, thậm chí không cách nào giữ được chừng mực trước mặt ông ấy.

Coi như tông chủ Thạch Kinh Thiên tính tình cũng không tệ, có thể dễ dàng tha thứ cho sự càn rỡ của mình, nhưng nếu là người khác thì sao? Nếu là kẻ muốn mở ra đại trận Thiên Ma Hợp Hoan, chọn nguyên âm của La Yên thì sao? Với thực lực của đối phương, tùy tiện nói mấy câu thôi là có thể giết chết mình, bản thân liều mạng với hắn chỉ uổng công!

“Ta nhớ kỹ rồi. Từ trưởng lão, đa tạ đã nhắc nhở.” La Chinh bình tĩnh gật đầu.

Từ trưởng lão khẽ “Ừ “ một tiếng. Chuyện này vốn không liên quan gì mấy tới lão, nhưng khi Từ trưởng lão nhìn thấy vẻ mặt khó có thể kiềm chế của La Chinh, liền nhớ tới bản thân hồi trẻ từng rơi vào hoàn cảnh cũng gần tương tự như vậy. Khi ấy Từ trưởng lão không đủ thực lực, chỉ có thể cắn răng nhịn nhục, cuối cùng sau khi tu luyện thành công mới có thể báo thù!

Coi như đây là lời khuyên của một người từng trải dành cho hậu bối.

Biểu hiện của La Chinh ở đại hội toàn phong thật sự quá ưu tú khiến trong lòng lão dâng lên nỗi luyến tiếc nhân tài. Mai sau thằng nhóc này có tiền đồ rộng mở, nếu thật sự bởi vì chuyện này mà phải tìm đường chết thì thật sự đáng tiếc.

Mảnh lá cây của Từ trưởng lão có tốc độ phi hành rất nhanh, chỉ chốc lát sau Luyện Ngục Sơn đen thẫm đã hiện ra trước mắt La Chinh.

Trên đỉnh cao nhất của Luyện Ngục Sơn, dung nham ở miệng núi lửa không ngừng sôi trào sùng sục, có cảm giác bất kỳ lúc nào cũng có thể phun trào. Thỉnh thoảng nơi đó còn có sương khói đen ngòm mang theo mùi lưu huỳnh đậm đặc cuồn cuộn lốc lên.

Một cô nàng áo xanh đang nhắm mắt, ngồi ngay ngắn trên đài.

Luồng chân nguyên bên người nàng không ngừng thay đổi hình dáng, có lúc biến thành một con cá nhỏ thon dài tinh xảo, quẫy đuôi bơi lội như có sinh mệnh thật sự, có lúc lại là hình ảnh đàn bướm bay lượn dập dờn quanh cô nàng.

Có thể điều khiển chân nguyên hóa hình đến trình độ này, sợ rằng ngay cả gia chủ Mạc gia - Mạc Hưu Ngôn cũng không có bản lĩnh này. Mạc Hưu Ngôn có thể ngưng tụ chân nguyên thành vô số binh khí, nhưng binh khí dù sao cũng là vật chết, dễ dàng quán tưởng. Còn cô nàng này lại có thể thoải mái biến ra đủ loại động vật, thoạt nhìn trông rất sống động, tự nhiên. Trình độ hiểu biết về chân nguyên của nàng đã vượt xa sự tưởng tượng của những người cùng tuổi.

Chỉ chốc lát sau, nàng bỗng vươn tay, luồng chân nguyên ào ào chảy từ ngón tay thon dài trắng nõn của nàng, trút xuống rồi từ từ ngưng tụ thành hình dạng một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, ánh mắt sáng ngời, giống La Chinh như đúc!

“Không biết ca ca hiện giờ thế nào? Tính đi tính lại, lúc này chắc hẳn đang diễn ra đại hội toàn phong, thực lực của ca ca sợ rằng không có tư cách tham gia đại hội toàn phong…” La Yên lắc đầu, khuôn miệng nhỏ nhắn thoáng buông một tiếng thở dài.

Lần trước La Chinh đặt chân lên Luyện Ngục Sơn, huynh muội hai người gần như chỉ kịp liếc mắt từ xa, ngay cả khuôn mặt đôi bên cũng chưa nhìn rõ. Nhưng La Yên biết lúc đó La Chinh mới chỉ là đệ tử ngoại môn.

Đừng nói đệ tử ngoại môn, coi như là đệ tử nội môn đi chăng nữa thì cũng rất khó có tư cách tham gia đại hội toàn phong. Chỉ có đệ tử nội môn đứng đầu các phong mới có tư cách đó. Thiên phú của ca ca mặc dù không tệ, nhưng có lẽ vẫn còn cách vị trí đứng đầu một khoảng xa.

Có điều nếu ca ca tham gia khảo nghiệm ở Tiểu Vũ Phong thì cũng có khả năng, nhưng nào có khéo như vậy? Nghĩ tới đây, La Yên lại cụp mắt nhìn gương mặt La Chinh trong tay, khẽ nở nụ cười vui vẻ.

Đúng lúc đó, nàng chợt cảm nhận được có chân nguyên dao động ở phía xa. Cô nàng nhạy cảm vừa ngẩng đầu liền thấy Từ trưởng lão giẫm lên một chiếc lá cây đang bay tới gần mình.

“Ơ, kia là ai?” La Yên mở to mắt nhìn về phương xa, ban đầu còn đôi chút nghi ngờ, sau đó chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng là vui mừng! La Yên khó có thể tin vào mắt mình!

La Chinh đi sau Từ trưởng lão bước xuống chiếc lá, vững vàng đặt chân lên đài, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn muội muội của mình.

Huynh muội hai người đều sững sờ.

Con người vốn là như thế, có đôi khi nếu một chuyện mong đợi đã lâu đột ngột trở thành hiện thực, mọi người thường cảm thấy khó tin, hoặc nói cách khác là không thể tin nổi.

Từ trưởng lão đứng bên cạnh chưa vội lên tiếng. Cho dù đã sống mấy trăm năm, từng chứng kiến quá nhiều chuyện sinh ly tử biệt, nhưng thấy cảnh tượng như vậy vẫn cảm thấy vui mừng khôn xiết. Thế giới võ giả tuy tàn khốc nhưng vẫn ẩn chứa thân tình khiến lòng người ấm áp.

“Ca!” La Yên đột ngột vùng dậy lao về phía La Chinh, gần chưa không kịp suy nghĩ đã nhào vào lòng hắn.

Nàng hồn nhiên quên mất mình đã là cô nương mười sáu tuổi.

Cách biệt đã mấy năm, không ngờ khi gặp lại là ở nơi này, trong tình huống này.

La Chinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của La Yên, trong lòng vô cùng xúc động. Hai người đều rất hưởng thụ niềm vui sướng ngập tràn này.

Thấm thoắt, vóc dáng La Yên đã cao gần bằng La Chinh. Cô gái nhỏ yếu ớt năm xưa đã biến thành cô nương cao ráo, khỏe mạnh.

“Ca, vì sao ca có thể lên đây? Hơn nữa còn được… Từ trưởng lão tự mình đưa lên?” La Yên hơi ngỡ ngàng. Tuy nàng chú ý thấy La Chinh mặc trường bào đen, rõ ràng đã trở thành đệ tử nội môn, nhưng số lượng đệ tử nội môn trong Thanh Vân Tông không ít, sao ca ca có được đãi ngộ này?

“Ta tham gia đại hội toàn phong rồi.” La Chinh cười khẽ.

“Thật sao?” Mắt La Yên mở to, trên mặt thậm chí còn thấp thoáng vẻ không tin. Nửa năm trước La Chinh mới là cao thủ Nửa Bước Tiên Thiên, cho dù thực lực đột nhiên tăng mạnh thế nào chăng nữa thì muốn tham gia đại hội toàn phong cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.

La Chinh gật đầu.

“Xếp hạng bao nhiêu?” La Yên cười nói. Nàng từng tham gia đại hội toàn phong, hơn nữa giành được thứ hạng cực kỳ nổi bật! Ban đầu dưới sự dẫn dắt của nàng, Ngọc Nữ Phong đã giành được vị trí thứ hai trong ba mươi ba phong! Nhưng La Yên bại trận trong tay một vị đệ tử thân truyền, cuối cùng xếp thứ tám trên Thanh Vân Bảng. Có điều vì bị giam ở Luyện Ngục Sơn nên nàng đã bị xóa tên trên đó.

“Chưa xếp hạng, còn một trận đấu nữa.” La Chinh nói.

“Còn một trận đấu nữa?” La Yên rõ ràng không hiểu.

Lúc này, Từ trưởng lão đứng bên cạnh nở nụ cười: “Đúng là còn một trận tỷ thí nữa sẽ diễn ra vào ba ngày sau, là trận đấu tranh giành ngôi vị hạng nhất và hạng hai của đại hội toàn phong!”

“A?” La Yên bụm miệng, trong đôi mắt nâu to tròn toát ra sắc thái không thể tin nổi, “Tranh đoạt ngôi vị hạng nhất và hạng hai của đại hội toàn phong? Ca… Tu vi của ca... mới là cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng phải không?”

“Ừ!” La Chinh mỉm cười nói.

“Nhưng, nhưng…” La Yên vốn không tin, nhưng nàng biết rõ địa vị của Từ trưởng lão, lão chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung để gạt mình. Hôm nay Từ trưởng lão đích thân đưa ca ca tới Luyện Ngục Sơn gặp mình, nếu không phải ca ca có biểu hiện nổi trội ở đại hội toàn phong thì sao có thể giành được đãi ngộ này?

La Yên nói liên tiếp mấy chữ “nhưng”, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kinh ngạc đáng yêu biết bao. Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, La Yên mới lè lưỡi cười nói: “Ta biết mà, ca ca ưu tú nhất!”

Suy cho cùng người thân cũng khác với người ngoài. Nếu là những người khác, họ sẽ kinh ngạc hồi lâu. Cho dù La Yên cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, nàng vẫn có thể đón nhận kỳ tích mà La Chinh đã tạo ra.

Không phải nàng không kinh hãi, nhưng nàng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Trong mắt thiếu nữ này, ca ca của nàng ngay từ thuở nhỏ đã bách chiến bách thắng.

“Ca, cha có khỏe không?” La Yên hỏi.

Nghe thấy nàng hỏi vậy, sắc mặt La Chinh lập tức trở nên lạnh lẽo. La Yên còn chưa biết tin phụ thân đã qua đời.

Nói với nàng thế nào đây? Nhưng chuyện này căn bản không thể lừa được, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết. Do dự một chút, La Chinh mới lên tiếng: “Phụ thân bị nhị thúc và tam thúc hại chết…”

“Cái gì?” La Yên cả kinh, khó tin kêu lớn.

“La Bính Quyền, La Tuấn Dật, hai tên súc sinh đó vì thèm muốn cái ghế gia chủ mà bắt tay hãm hại cha.” La Chinh lạnh giọng.

“Ầm, ầm, ầm…”

Luồng chân nguyên trôi lơ lửng bên cạnh La Yên đột ngột hóa thành vô số gai nhọn. Nàng có Âm Thể Tử Cực nên chân nguyên trong cơ thể đậm đặc hơn những người cùng giai, hơn nữa tốc độ hấp thụ chân nguyên cũng cục kỳ kinh người, vậy nên nàng sẽ không giữ chúng trong cơ thể như những người khác. Đôi khi số lượng chân nguyên trong đan điền quá nhiều nên nàng phải cố ý lãng phí đôi phần.

Giờ phút này, những chân nguyên kia liền biến thành mũi kiếm nhằm phát tiết cảm xúc của La Yên, khiến nàng tựa như một con nhím giận dữ tỏa ra sát ý nồng nặc.
Bình Luận (0)
Comment