<!---->Yêu cầu quá đáng thì làm sao?
Một kiếm chém đứt rời tay Hoàng Trần và Tề Sơn nên năm vị gia chủ đang ngồi đây cũng không có cơ hội phản kháng.
Đừng nói là bây giờ La Chinh muốn bọn họ trả gấp ba, dù là gấp 30 lần thì bọn họ cũng không được lựa chọn.
Mấy vị gia chủ bỗng nhiên cảm thấy mình thật nực cười. Vừa rồi bọn họ còn
phân tích thực lực của La Chinh, còn muốn năm người liên thủ để đối phó
với hắn.
Kết quả người ta cứ như vậy xông tới, lấy khoảng cách thực lực tuyệt đối để khống chế cục diện!
Lúc này, cho dù là Hoàng Trần có mối thù giết con với La Chinh thì cũng
trầm mặc. Hoàng Trần có thể dẫn dắt Hoàng gia trở thành nhà đứng đầu
ở quận Sùng Dương thì cũng là người rất có mưu lược. Nhân vật như La
Chinh hắn thực sự không đối phó được.
Dù cho Hoàng Trần tìm ra
nhiều cách hơn nữa, mưu lược nhiều hơn nữa, nhưng ở trước thực lực
tuyệt đối như vậy thì chỉ là một chuyện cười mà thôi. La Chinh chỉ cần
thẳng thắn nghiền áp là được rồi, trong quận Sùng Dương ai có thể ngăn?
Lúc này mọi người đều trầm mặc là vì bọn họ cảm thấy không cam lòng!
Vất vả lắm mới nuốt vào được, giờ lại bắt bọn họ nhổ ra, hơn nữa không
phải chỉ trả lại nguyên vẹn mà còn là gấp ba, loại chuyện này đối với
bất kỳ gia chủ nào đều là chuyện khó tiếp nhận.
La Chinh vuốt
vuốt chén trà tinh xảo trong tay, nước trà trong chén từ từ lay động,
đó là bởi vì đã bị một luồng khí thế vô hình ảnh hưởng.
Nước trà có thể cảm nhận được luồng khí thế kia thì đương nhiên các gia chủ cũng có thể cảm nhận được.
Uy áp La Chinh phát ra không ngừng tăng lên từng chút một, bên trong khí
thế kia không chỉ ẩn chứa lực linh hồn cường hãn của hắn mà còn có
thêm cả sát khí của Yêu Dạ.
Cánh cửa phòng dùng giấy bản dán
vào không gánh chịu được những áp lực này nên bị nổ từng chút một, phát ra những tiếng nổ nho nhỏ.
Mấy vị gia chủ cảm nhận được sát khí
nồng đậm trong khí thế kia thì yết hầu khô lại, đứng ngồi không yên, hô
hấp cũng trở nên dồn dập.
“Cho các ngươi thêm thời gian mười
nhịp thở, nếu không sẽ tăng lên gấp bốn.” La Chinh thản nhiên nói. Giờ
phút này nước trong chén trên tay hắn giống như bị nấu sôi, những giọt
nước không ngừng nhảy ra.
“Ta đồng ý! Trương gia đồng ý trả lại
sản nghiệp La gia! Hơn nữa còn bồi thường gấp ba!” Gia chủ Trương gia
cuối cùng không chịu được nữa.
“Ta cũng đồng ý, Hà gia đồng ý bồi thường! Chúng ta sẽ nhường lại hết quặng mỏ, chiếu bạc!” Gia chủ Hà gia cắn răng nói.
Những gia chủ này thực sực không chống đỡ được từ lâu rồi, chỉ có điều bọn
họ đều có gánh nặng trên vai, chỉ cần người đầu tiên chịu thua thì những người còn lại sẽ không thể kiên trì.
Cuối cùng, Hoàng Trần cũng gật đầu: “Hoàng gia đồng ý bồi thường sản nghiệp cho La gia!”
“Ừ, như vậy là được rồi.” Mặt La Chinh nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt
hắn lại liếc qua người Tề Sơn. Tuy Tề Sơn tuy đã đồng ý bồi thường,
nhưng chuyện giữa La Chinh và hắn cũng chưa kết thúc. Ánh mắt La Chinh
như hai thanh đao, nhìn chằm chằm vào Tề Sơn: “Tề Sơn, Thanh Mang Trục
Phong Kiếm của cha ta đâu?”
Tề Sơn lập tức cảm thấy tim mình
nhảy dựng lên, hắn đã bị cụt một cánh tay, trong lòng cảm thấy một chút may mắn, có lẽ hắn bồi thường cho La gia thì La Chinh sẽ buông tha cho
mình, nhưng cuối cùng có lẽ là hắn vọng tưởng mà thôi.
Mấy vị gia chủ cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn Tề Sơn. Năm đó chuyện Tề Sơn và
La Bính Quyền mưu hại La Tiêu, mấy vị gia chủ bọn họ cũng nghe qua ít
nhiều.
“La... La Chinh, kiếm của cha ngươi ta có thể trả lại, thế nhưng chuyện cũ năm xưa cứ vậy bỏ qua được không? Tề gia chúng ta có
thể bồi thường gấp năm lần, không, sáu lần cho ngươi!” Tề Sơn nói chuyện có hơi lắp bắp, hắn ý thức được bóng tối của cái chết đang tới
rất gần rồi.
“Bỏ qua?” Khóe miệng La Chinh lộ ra một nụ cười
lạnh: “Thì ra chuyện cha ta chết lại có thể tùy tiện bỏ qua! Đường
đường là gia chủ mà nói loại lời này cũng không biết đỏ mặt! Kiếm, ta có thể không cần, sản nghiệp Tề gia cũng không cần ngươi bồi thường, nhưng chẳng qua, ngươi phải chết!”
Cho dù dưới uy áp của La Chinh, hai chân Tề Sơn như bị đeo chì nặng trĩu, nhưng giờ phút này hắn vẫn lựa chọn bỏ chạy.
Thấy Tề Sơn chạy trốn, La Chinh cũng không đuổi theo, nhưng khi Tề Sơn vừa
mở cánh cửa phòng ra thì thấy bên ngoài có thêm một cô gái hai chân thon dài, khuôn mặt hoàn mỹ, xinh đẹp động lòng người, nhưng trong đôi mắt
lại chất chứa sát ý vô tận, đáng sợ hơn nữa chính là thanh kiếm trong
tay cô.
Thanh kiếm màu đỏ máu giống như cắn nuốt hàng vạn máu tươi của sinh linh, tản ra một luồng lực hấp dẫn kỳ lạ giống như có
thể hấp thu sạch sẽ máu tươi trên người mình.
“Ngươi, ngươi là ai...”
Cô gái đó cũng không trả lời, nàng thướt tha uốn éo phần eo, cả người
liền hóa thành một luồng sát khí bão táp, xoắn lại tiến về phía Tề Sơn.
Sát khí bão táp này còn có thể cắn nát hư ảnh Bất Động Minh Vương của Bùi Thiên Diệu thì Tề Sơn sao có thể nào ngăn cản, trong nháy mắt đã bị
xoắn thành từng mảnh nhỏ, máu tươi văng khắp nơi! Chẳng qua cô nàng cứ
như không có hình dáng, da thịt trắng như tuyết và trang phục kỳ lạ bên
trên cũng không nhiễm một tia máu tươi nào.
Trông thấy cô gái
này ở cửa ra vào, mấy vị gia chủ nghẹn lời không biết nên nói gì.
Trong mắt họ toát ra vẻ sợ hãi, thời khắc này Hoàng Trần hoàn toàn
quên mất chuyện phải cầm máu ở miệng vết thương chỗ cụt tay.
Thiếu nữ này dường như còn khủng bố hơn so với La Chinh! Thế nhưng sao
trước đây chưa từng nghe nói qua? Nàng là muội muội La Yên của La
Chinh? Không giống, tuy hình dáng nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng lỗ tai
nhọn vốn không phải là con người mà là dị tộc, tại sao cô gái dị tộc mạnh mẽ như thế lại đi theo La Chinh...
Thấy phản ứng của
mấy vị gia chủ, La Chinh coi như đã thoả mãn. Hôm nay hắn không chỉ đến
đòi đồ La gia đã mất, mà quan trọng hơn chính là lập uy!
Bản thân hắn phải lưu lạc tới Đại Thế Giới, cũng chưa biết năm nào tháng
nào mới trở lại, còn La Yên thì càng không có cơ hội trở lại quận Sùng
Dương.
Tuy những gia chủ này thực lực không mạnh, nhưng bàn
về dã tâm thì tuyệt đối không kém chút nào. Để đảm bảo sau khi hắn
rời khỏi, trong La gia thiếu mất trụ cột ứng phó với bọn họ thì bọn họ
cũng sẽ không ai động tâm với La gia, nên hắn mới chọn nặng tay lập uy!
Để bọn họ hiểu rõ, chỉ trong khoảng khắc hắn cũng có thể hủy diệt một gia tộc.
Giờ này mới thấy, hiệu quả có lẽ không tệ. Chỉ cần bọn họ không ngu xuẩn thì hẳn là sẽ không dám trêu chọc La gia nữa.
Mấy ngày này, người tới La gia chơi nối liền không dứt.
Đầu tiên là quan phủ phái 50 người mang các loại vàng bạc châu báu tới.
Thành chủ quận Sùng Dương tự mình dẫn đầu đoàn người này đến nhà nói
lời cảm tạ. Những vàng bạc châu báu này là ban thưởng vì đã diệt
Huyết Tù. Quan phủ đã truyền lệnh xuống cấp dưới rằng mọi việc
tố cáo hành tung của Huyết Tù đều có giải thưởng lớn từ lâu, huống
gì chuyện La Chinh trực tiếp ra tay tiêu diệt Huyết Tù?
Về phần La Bính Quyền che giấu Huyết Tù, vốn cũng nên bị hỏi tội, nhưng lại
bị thành chủ quận Sùng Dương lựa chọn quên bẵng đi luôn. Thành chủ
nịnh bợ La Chinh còn chả kịp, sao dám hỏi tội La gia?
Ngoài ra, các khế ước mua bán nhà, khế ước quặng mỏ, chiếu bạc, khế ước phường
thị được ngũ đại gia tộc quận Sùng Dương đưa vào cửa La gia giống như
tuyết đổ. Tùy tiện một tấm khế ước này cũng đủ khiến cho một người dân bình thường trở thành một gã nhà giàu, vậy mà giờ lại chồng chất cùng
một chỗ như là một ngọn núi nhỏ...
Vẻ mặt đệ tử La gia từ trên
xuống dưới đều rực rỡ hẳn lên, ai nấy đều vui mừng ra mặt. Ai có thể
nghĩ đến La Chinh trở về mới vỏn vẹn có mấy ngày mà toàn bộ La gia đã
thay đổi tới long trời lở đất? Điểm này đừng nói La Bính Quyền không
làm được, La Tiêu cũng không làm được, ngay cả La gia đời này qua đời
khác cũng chưa ai có thể làm được!
Một buổi sáng sớm ba ngày sau, tên gia đinh kia dậy sớm, quơ quơ cây chổi trong tay, bắt đầu quét sạch cửa lớn La gia.
Thời gian mấy ngày này, người tới thăm La gia nhiều lắm, ngày nào gia
đinh cũng phải quét dọn từ trong ra ngoài một lần, duy trì sự ngăn nắp
sạch sẽ, không để người khác xem thường La gia.
Quét đi quét lại
một mảnh đất trước cửa, tên gia đinh này cũng không cảm thấy mệt nhọc
mà ngược lại còn cảm thấy khí lực toàn thân xài mãi không hết.
Cần cù, vất vả làm việc ở La gia đã mấy chục năm, thấy La gia một đêm
đã xoay người nên trong lòng hắn cũng cao hứng, hơn nữa vị đại quản gia mới đã tăng tiền lương cho tất cả gia đinh trong nhà, tiền lương mỗi
người tăng lên gấp ba! Như vậy làm sao có thể khiến hắn mất hứng?
Tất cả đều vì tên nhóc kia...
Gia đinh cẩn thận quơ chổi, cho dù là những mẩu rác nhỏ nhất cũng sẽ được hắn quét sạch.
Đúng lúc này, một chàng trai bước ra khỏi cửa lớn La gia, sau lưng hắn còn có một cô gái.
Chàng trai kia mắt sáng như sao gật nhẹ đầu với gia đinh rồi nói một tiếng
“chào”, còn cô gái phía sau hắn thì mỉm cười với gia đinh, nụ cười này
lập tức khiến cho tên gia đinh kia nhìn đến mức ngây dại.
Mãi đến khi hai người biến mất ở góc đường, tên gia đinh này mới ý thức được là mình còn quên chào hỏi bọn họ...
Gia chủ La gia chúng ta, bây giờ đi rồi hả?
Chuyện quận Sùng Dương cơ bản đã giải quyết xong, cho dù La Chinh không ở
đây thì La gia cũng có thể dễ dàng phát triển. Nghiêm túc mà nói, lúc
này ngoài việc thực lực đệ tử La gia thấp hơn bên ngoài một chút thì
toàn gia tộc nghiễm nhiên đã là gia tộc đứng đầu quận Sùng Dương.
Bởi vì ngũ đại gia tộc đã bồi thường nên La gia lúc này gần như nắm giữ 60% sản nghiệp quận Sùng Dương!
La Chinh có ở lại thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa hắn còn một chuyện khẩn cấp hơn cần làm.
Hắn không quên, đến tận khi đại hội toàn phong kết thúc, Tô Linh Vận cũng chưa từng xuất hiện.
Chuyện vương triều Phần Thiên tranh quyền đoạt vị đã huyên náo xôn xao lắm
rồi. Ngoại trừ Thanh Vân Tông vẫn luôn duy trì bộ dáng không liên quan
đến mình thì trong Đế Đô đã đằng đằng sát khí. Bảy đại sĩ tộc và nhiều
sĩ tộc nhỏ đều lựa chọn kiên cường ủng hộ vị hoàng tử mình lựa chọn, hy
vọng hoàng tử tương lai sau khi lên ngôi thì gia tộc của mình có thể
được lợi lớn.
Năm đó Tô Linh Vận là trưởng nữ Tô Khiêm yêu thương nhất, với tư cách là công chúa Trường Không, nàng nhất định sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy này.
Mà đấu tranh chính trị thường đều là
chuyện ngươi chết ta sống, cho nên La Chinh lại rất lo lắng cho cô
Công chúa đoan trang cao quý, lại cực kì kiêu ngạo này: Nàng, có khỏe không?