<!---->Theo quá trình rèn luyện, tâm trí La Chinh dần dần trở nên mạnh mẽ và
bình tĩnh hơn, không kích động và dễ giận giống như trước đây.
Xa cách La Yên khiến trong lòng La Chinh tăng thêm ba phần nỗi nhớ, nhưng
rất nhanh hắn cũng nén cảm xúc vào nơi sâu nhất trong lòng.
Vài
ngày sau, ba người La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu tập hợp ở
Thanh Vân Cung, thời gian của thử luyện Thanh Vân Lộ cuối cùng đã đến.
Đối với ngày này, tâm thái của ba người không giống nhau. Hoa Thiên Mệnh
thì mong đợi, hắn đã cực kỳ mong đợi Trung Vực từ lâu, vô cùng mong muốn được bước ra thế giới rộng lớn để tôi luyện kiếm của hắn. Còn Bùi Thiên Diệu thì hy vọng, thân là Bất Động Minh Vương chuyển thế, hắn cần có
được sự truyền thừa lớn hơn.
Đối với La Chinh thì là điều đương nhiên! Giống như một đứa trẻ tập tễnh bắt buộc phải bước những bước đầu tiên!
“Ba người các ngươi đi theo ta!” Sau khi ra khỏi Thanh Vân Tông, Thạch Kinh Thiên phất tay, dẫn theo ba người bay về một phương hướng.
Bọn họ vốn cho rằng đi đến Thanh Vân Lộ sẽ giống như La Yên, ngồi trên phi thiên liễn đi về Trung Vực.
Dù gì khoảng cách giữa Đông Vực và Trung Vực cũng quá xa, quá xa… cho dù
phi thiên liễn bay hết tốc độ thì cũng cần khoảng nửa tháng mới có thể
đi qua hết mấy dãy núi lớn.
Không ngờ Thạch Kinh Thiên lại đưa ba người bọn họ bay theo hướng ngược lại.
Một lúc sau, trước mắt ba người đã xuất hiện một ngọn núi, đây là một ngọn
núi trong Thanh Vân Tông, nhưng ngọn núi này chưa đặt tên, có vẻ Thanh
Vân Tông không hề dùng ngọn núi này, trên đây cũng không xây dựng bất kì tòa nhà nào mà chỉ là một ngọn núi bình thường.
Nhưng vừa tới trước ngọn núi, Thạch Kinh Thiên đột nhiên dẫn ba người xuống dưới, nháy mắt liền đáp xuống chân núi.
Trên mặt ba người lộ ra vẻ nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu Thạch Kinh Thiên
muốn làm gì ở nơi này? Lẽ nào Thanh Vân Lộ trong truyền thuyết giấu ở
trong ngọn núi này? Hay là ngọn núi này có huyền cơ gì đó?
“Đi theo ta.” Thạch Kinh Thiên cũng không giải thích, trực tiếp dẫn đường ở phía trước.
Cả đoạn đường đi theo Thạch Kinh Thiên, sau khi đi đến vách núi trước mặt, hắn vung tay, một hư ảnh mờ ảo trên vách núi dần dần tan đi, trong vách núi lại xuất hiện một hang động khổng lồ.
Bốn người bước vào
hang động, dọc theo lối đi dài đến tận cuối đường thì đột nhiên có ánh
sáng, thì ra điểm cuối của lối đi này là một không gian hình tròn rất
lớn.
Trên nền đất ở phần giữa của không gian hình tròn này có một cái đài rộng một trượng cao khoảng hai thước, trên đài khắc các loại
phù văn khác nhau. Những phù văn này La Chinh, Hoa Thiên Mệnh hay Bùi
Thiên Diệu đều không biết, nhưng bọn họ phát hiện ra có sáu viên tinh
thạch xung quanh cái đài này!
“Đây là đá gì? Sao trong đó lại ẩn chứa chân nguyên tinh khiết đến vậy! Lẽ nào là…” Giọng Hoa Thiên Mệnh đầy kinh ngạc.
Bùi Thiên Diệu cũng bị chân nguyên nồng đậm ẩn chứa bên trong tinh thạch
kia làm cho kinh ngạc, trong ánh mắt bình tĩnh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Còn La Chinh thì cười khổ nói: “Đây là đá chân nguyên, hơn nữa còn là đá chân nguyên cực phẩm!”
“Cực phẩm sao?” Hoa Thiên Mệnh hít sâu một hơi. Từ lâu hắn đã có suy nghĩ
muốn lang bạt trong Trung Vực cho nên cũng hiểu biết rất sâu với những
thứ ở đó. Hắn biết Trung Vực thừa thãi đá chân nguyên nhưng hắn không
ngờ rằng đây lại là đá chân nguyên cực phẩm.
La Chinh nói một
cách chắc chắn: “Đúng! Đây chính là đá chân nguyên, nghe nói giá của một viên đá chân nguyên cực phẩm tương đương với giá 100 vạn viên Phương
Tinh. Khà khà, giá trị của sáu viên đá chân nguyên cực phẩm này bằng với 600 vạn viên Phương Tinh! Những viên đá chân nguyên cực phẩm này là để
khởi động ảo trận sao?”
“Ngươi nói rất đúng, đây chính là nguyên
nhân vì sao khởi động Thanh Vân Lộ cần 100 vạn điểm tích lũy, bởi vì 200 vạn viên Phương Tinh chính là chi phí mở Thanh Vân Lộ một lần.” Thạch
Kinh Thiên cười nói.
“Có điều La Chinh nói sai một điểm, thứ đá
chân nguyên cực phẩm này khởi động không phải là ảo trận, ảo trận chỉ
cần tốn chút Phương Tinh là được, đây là truyền tống trận có thể đưa
chúng ta tới Thanh Vân Lộ ở cách đây 10 vạn dặm.”
“Truyền tống trận?” Hoa Thiên Mệnh nhất thời ngạc nhiên.
Nghe nói các cường giả tuyệt thế trên thế gian này có thể xê dịch càn khôn
trong không gian lớn lao, tay không lấy đi đồ vật cách xa trăm vạn dặm,
cũng có thể đưa một người đi xa trăm vạn dặm chỉ trong nháy mắt.
Nhưng dù gì đó cũng là thứ chỉ các cường giả tuyệt thế mới có thể làm được,
còn lúc này, trước mặt bọn họ lại có một tòa truyền tống trận, có thể
đưa họ đi xa mười vạn dặm!
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của ba
người, Thạch Kinh Thiên giải thích: “Loại truyền tống trận này có lẽ rất hiếm thấy ở Đông Vực, các ngươi mới thấy nên kinh ngạc vậy thôi chứ
thực ra ở Trung Vực cũng là thứ rất bình thường. Truyền tống trận này
dựa vào trận văn kiên cố, chỉ có thể đưa tới địa điểm tương ứng, có khác biệt về bản chất với việc xê dịch càn khôn của những cường giả tuyệt
thế kia.”
Thì ra là vậy…
Hoa Thiên Mệnh gật gật đầu, đây
cũng là lý do vì sao hắn muốn đến Trung Vực. Bởi vì Trung Vực quả thực
quá phồn hoa, nói một cách tương đối thì võ giả Đông Vực giống như một
gã nhà quê vậy.
Như vậy cũng giống như những võ giả bình dân ở
các quận huyện bên dưới vương triều Phần Thiên đi vào Đế Đô Phần Thiên
vậy. Phi thiên liễn gần như không hề có dấu hiệu xuất hiện ở các quận
huyện bên dưới, còn ở Đế Đô Phần Thiên thì đâu đâu cũng có.
“Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, các người đứng vào trong cả đi!” Thạch Kinh
Thiên nói xong liền đi trước, bước một bước lên thạch đài, dẫm lên trên
những phù văn kia.
Ba người La Chinh, Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu cũng theo sát.
“Lần đầu tiên qua truyền tống trận sẽ hơi không thích ứng được, các ngươi cố gắng đứng sát gần ta!” Thạch Kinh Thiên dặn dò.
Thực ra Thạch Kinh Thiên muốn nói tòa truyền tống trận này đã hơi lâu đời,
hơi cũ nát rồi, cho nên lối đi mà truyền tống trận tạo nên cũng không
quá chắc chắn, đi qua lối đi của truyền tống trận sẽ hơi nguy hiểm.
Nhưng đây thực là chuyện bất đắc dĩ, Đông Vực an phận ở một góc nên khó được
Vân Điện coi trọng. Lúc đầu đều là vì nể mặt Thanh Vân Tông nên mới miễn cưỡng lập nên tòa truyền tống trận này. Sau khi lập nên thì liên tục sử dụng suốt nhiều năm qua như vậy mà vẫn luôn thiếu bảo dưỡng nên mới dẫn tới hiện tượng như hiện tại.
Ba người không nghi ngờ gì đứng sát vào Thạch Kinh Thiên, sau đó hắn vung tay, sáu viên đá chân nguyên cực
phẩm xung quanh đài đột nhiên phóng ra ánh sáng thuần khiết, chính là
ánh sáng đang phát ra do thiêu đốt chân nguyên.
Loại năng lượng
tinh thuần này vô cùng chói mắt nhưng lại không khiến mắt người ta khó
chịu mà mang tới một cảm giác vô cùng ôn hòa.
Dù gì chân nguyên của đá chân nguyên cũng là thứ mà võ giả có thể trực tiếp hấp thụ được.
Hoa Thiên Mệnh không nhịn được mà thực sự hấp thụ chân nguyên của đá chân
nguyên cực phẩm, Thạch Kinh Thiên nhìn thấy liền ngăn lại: “Này này,
chân nguyên này dùng để khởi động truyền tống trận đấy.”
Hoa Thiên Mệnh kinh ngạc, vội vàng dừng hấp thụ chân nguyên rồi ngại ngùng gãi đầu cười xấu hổ.
La Chinh và Bùi Thiên Diệu nhìn nhau cười, thực ra vừa rồi bọn họ cũng hơi kích động như vậy.
Đúng lúc ánh sáng rực rỡ, bốn người đã vào trong lối đi…
“Đây chính là lối đi không gian sao?” La Chinh lơ lửng ở không trung, bao quát hết tất cả xung quanh.
Trên dưới phải trái lối đi không gian này đều là một màu xanh mênh mông, còn bốn người bọn họ đang lấy tốc độ nhanh nhất không ngừng xuyên thẳng về
phía trước, nhưng La Chinh lại không đoán được tốc độ xuyên qua. Trong
hoàn cảnh này, khái niệm không gian đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn biết
bản thân đang di chuyển rất nhanh, rất nhanh.
Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cũng vô cùng tò mò, phần lớn những người lần đầu tiên bước vào truyền tống trận đều sẽ tò mò.
Nhưng sau khi xuyên thẳng khoảng một tuần hương thì phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh sáng.
“Đó là gì?” Hoa Thiên Mệnh tò mò hỏi.
Thạch Kinh Thiên nhìn xuống, sắc mặt thay đổi rồi lập tức nói: “Các ngươi đứng hết ra phía sau ta! Đó là bão không gian!”
Mặc dù không rõ bão không gian là gì nhưng đám người La Chinh cũng hiểu rõ
chắc chắn nó có uy lực không nhỏ, ít nhất cũng không phải thứ bọn họ có
thể chống lại.
Cho dù là Thạch Kinh Thiên cũng không muốn đụng
phải bão không gian. Trên thực tế, không phải lần nào đi qua truyền tống trận đều gặp phải bão không gian, chỉ có điều vận khí lần này không
được tốt lắm.
Đối mặt với bão không gian, cơ thể vạm vỡ của Thạch Kinh Thiên đột nhiên phồng to lên, từng chút chân nguyên màu vàng đất
hội tụ bên ngoài cơ thể hắn lập tức lan ra nhanh chóng.
“Ha!”
Thạch Kinh Thiên hét lên một tiếng, chân nguyên màu vàng đất lập tức lan rộng ra gấp mười lần, hình thành lá chắn chân nguyên khổng lồ. Cùng lúc đó, khối bão không gian kia đã đánh tới trước mặt!
“Xì xì xì…”
Bão không gian không ngừng xé rách chân nguyên của Thạch Kinh Thiên, âm
thanh phát ra vô cùng kỳ lạ, giống như tiếng dòng diện xẹt qua vậy.
Chân nguyên của Thạch Kinh Thiên không ngừng phát ra, hắn muốn dựa vào lá
chắn chân nguyên do mình ngưng kết ra để chống lại bão không gian.
Thạch Kinh Thiên khó khăn chống đỡ như vậy nên Bùi Thiên Diệu và Hoa Thiên
Mệnh lúc này còn không dám thở mạnh! Thứ này quá kinh khủng, có lẽ chỉ
cần không chú ý một chút thôi là bị cuốn vào trong ngay, thân thể có lẽ
sẽ tan thành mây khói!
Nhưng ánh mắt La Chinh lại không hề động đậy nhìn chằm chằm vào bão không gian.
“La Chinh, huynh đang nhìn gì vậy?” Hoa Thiên Mệnh nhỏ tiếng hỏi.
Bùi Thiên Diệu cũng tò mò nhìn La Chinh. Mặc dù bão không gian này khá rực
rỡ, nhưng nếu nhìn quá lâu thì mắt cũng sẽ rất khó chịu.
Ai ngờ
ngay khi La Chinh vừa đối diện với bão không gian kia, thì đột nhiên có
một luồng bão táp màu xanh sáng nhanh như tia chớp xuyên qua lá chắn
chân nguyên mà Thạch Kinh Thiên ngưng kết ra, rồi phóng thẳng vào đôi
mắt hắn!