<!---->Bên ngoài cửa lớn hình vòm, Phí Hàm ha ha ha ha cười nói: “Giỏi, rất
giỏi! Sát phạt quyết đoán, quả nhiên dũng mãnh. Tên nhóc này thật đáng
bậc anh tài. Lão Thạch, ngươi cũng tốn không ít tâm huyết cho La Chinh
đấy nhỉ?”
Thấy biểu hiện của La Chinh, tâm tình Thạch Kinh Thiên
rất sảng khoái. La Chinh không chỉ có thực lực cường đại mà về thủ đoạn
hay tâm tính cũng mạnh mẽ hơn nhiều cái tên Lý Dật Phong ngu ngốc kia.
Nói trắng ra, đệ tử Vân Điện kiêu ngạo chẳng qua là dựa vào Vân Điện mà áp
chế đệ tử tông môn nhị phẩm, điều này cũng không thể trách đệ tử Vân
Điện được, dù kẻ nào trở thành đệ tử Vân Điện thì đều biết mượn thanh
thế của Vân Điện cả. Thế nhưng La Chinh rõ ràng thấu hiểu hơn những kẻ
khác.
Hắn biết rõ thân phận của đối phương, cũng rất rõ ràng rằng chỉ cần thực lực của mình đủ mạnh thì sẽ được Vân Điện coi trọng. Đúng
rằng ngươi là đệ tử Vân Điện đấy, nhưng ta sẽ trở thành đệ tử Vân Điện
còn ưu tú hơn ngươi. Mọi người đều cùng một trình độ, ngươi dùng cái
danh Vân Điện để uy hiếp ta? Nằm mơ!
Có thể hiểu được điều này cho thấy La Chinh không chỉ là người có thực lực, mà còn là người có mắt nhìn và rất tự tin.
Thế nhưng Phí Hàm nói Thạch Kinh Thiên tốn không ít tâm huyết, những lời này khiến hắn hơi hổ thẹn.
Thạch Kinh Thiên là tông chủ Thanh Vân Tông, trong đại hội toàn phong lần
trước cũng chỉ lưu ý những đệ tử như Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu,
Vương Doãn, Mạc Vũ Hinh, nhưng lại chưa từng nghe thấy cái tên “La
Chinh” này, càng không biết La Chinh là ca ca của La Yên.
La
Chinh vốn chỉ như một kẻ xông ra giữa chừng, nếu không phải trong đại
hội toàn phong La Chinh tỏ ra chói lọi nhất thì Thạch Kinh Thiên cũng
chẳng mảy may để tâm đến tên nhóc không biết từ đâu tới này.
Cho nên đừng nói đến chuyện tiêu hao tâm huyết, ngay cả chỉ điểm Thạch Kinh Thiên cũng chưa từng.
Cho nên nghe trưởng lão Phí Hàm nói vậy, Thạch Kinh Thiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười trừ.
Với lần Thử Luyện Giả Chi Lộ này, Thạch Kinh Thiên đúng là một đường thuận
lợi, không chỉ có La Chinh nhận được khen ngợi của trưởng lão Phí Hàm mà biểu hiện của Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cũng rất tốt. Thông qua
Tín Khuê, Thạch Kinh Thiên cũng biết Hoa Thiên Mệnh đã qua được giai
đoạn hai của Thử Luyện Giả Chi Lộ, Bùi Thiên Diệu cũng tương tự như vậy.
Bốn vị tông chủ lúc này cũng chỉ có thể ghen tị và ngưỡng mộ, Vệ Ngọc Long
càng không còn gì để nói. Hoa Thiên Mệnh xếp thứ ba nhưng lại vượt qua
đệ tử Lạc Vân Tông bọn họ, phía trước còn có Bùi Thiên Diệu và La Chinh
càng quái dị hơn, vậy thì biết so kiểu gì? Có mà không tài nào so được!
“Có điều, tuy La Chinh lợi hại, nhưng nếu gặp phải Trác Bất Phàm và Triệu
Tiểu Hoa của Vân Điện ta, sợ là sẽ gặp phiền phức. Để xem La Chinh ứng
phó ra sao.” Phí Hàm lắc đầu cười nói: “Hy vọng La Chinh không gây ra
xung đột quá lớn, nếu không sẽ gặp bất lợi.”
“Trác Bất Phàm? Phí
lão, ngài nói con trai của Trác đại tiên sinh đúng không?” Long bà bà
Thải Vân Tông bỗng nhiên cười nói. Sắc mặt lão thái bà từ đầu đến cuối
vẫn luôn đen như thế, vậy mà không ngờ khi nhắc tới cái tên Trác Bất
Phàm, trên mặt lại nở nụ cười.
Phí Hàm trưởng lão gật đầu: “Trác
đại tiên sinh rất quan tâm đến lần tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ này của Trác Bất Phàm. Vốn dĩ ông ấy đã định đến xem nhưng đáng tiếc, đúng lúc
Vân Điện có chuyện nên không đến được.”
Long bà bà cười ha ha, để lộ hàm răng không trọn vẹn: “Trác Bất Phàm thực sự là rồng phượng giữa
loài người, cũng không thể đánh đồng với mấy nhân vật nhỏ bé như La
Chinh.”
“Long bà bà, sao ngươi lại nói khó nghe vậy, ai là nhân
vật nhỏ bé? Ta biết đại đệ tử của người là Kim Xảo Ngưng vừa mới định
hôn với Trác công tử, nhưng cũng không thể hạ thấp đệ tử Thanh Vân Tông
ta như vậy được!” Thạch Kinh Thiên nhất thời mất hứng. Mặc dù biết Long
bà bà này rất khó chơi, nhưng người luôn luôn bao che khuyết điểm như
Thạch Kinh Thiên lại không nhịn được. Hơn nữa La Chinh lúc này đang
khiến hắn hãnh diện, sao hắn lại không ra mặt giúp La Chinh chứ?
“Hừ! Cũng chỉ là một tên tiểu bối bình dân mà thôi, Long bà bà ta nói có hai câu thì đã sao? Lẽ nào hai chữ La Chinh có khắc vàng? Có điều, dù biểu
hiện cũng kinh diễm đấy, nhưng ta thấy tên nhóc này quá sắc bén, định
trước là không tiến xa được. Trác Bất Phàm và La Chinh xuất hiện trên
cùng một con đường trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, nhất định sẽ chạm mặt.
Ngươi cứ chờ xem, hơn nữa ta...”
Long bà bà thao thao bất tuyệt một hồi, nói đến mức Thạch Kinh Thiên phải cau mày, khiến các tông chủ khác cũng cười thầm.
Ai cũng biết Long bà bà phiền phức khó chơi, ai bảo Thạch Kinh Thiên lại đi trêu chọc bà ấy?
Thạch Kinh Thiên cạn lời, không phản bác Long bà bà, nhưng trong lòng lại
thầm mắng lão thái bà này mười vạn lần. Cứ chờ xem, thực lực của La
Chinh tuyệt đối không đơn giản như những gì thể hiện ra bên ngoài, có là con trai của Trác đại tiên sinh thì đã sao? Dù Triệu Tiểu Hoa lợi hại
hơn nữa thì thế nào?
Trong lúc các nhân vật lớn đang bàn tán thì
La Chinh đã đi đến phía sau của lối đi bên đài cao. Nếu nói đây là cửa
thử luyện ẩn thì cũng chưa đúng lắm. Trên biển lửa Phần Thiên dựng lên
từng trụ đá, tạo thành một đường đi thật dài, chỉ cần phóng mắt ra xa là có thể nhìn thấy, sao lại gọi là “ẩn” được?
Nhưng đi qua Thử
Luyện Giả Chi Lộ cũng không nhất định phải bước đến đảo nhỏ này, vì vậy
đảo nhỏ nên gọi là cửa thử luyện được chọn.
Sau khi đi qua con đường này, La Chinh bước lên trên hòn đảo nhỏ.
Từng đợt dung nham cuồn cuộn vỗ vào tảng đá, đọng lại thành từng mảng đen
nhánh bám trên tảng đá. Nham thạch tầng tầng lớp lớp chồng chéo lên nhau như những nếp nhăn.
Có thể hình thành một đảo nhỏ trên biển lửa
Phần Thiên vốn đã là một kỳ tích, nhưng điều khiến La Chinh cảm thấy kỳ
lạ hơn chính là trên đảo này lại có cây cối.
Phải hiểu rằng biển
lửa Phần Thiên chính là biển dung nham, không khí nơi này cực kỳ kém,
trong mũi ngập mùi lưu huỳnh, võ giả có khí lực cường đại mới không bị
ảnh hưởng, nếu người thường mà đến đây thì e là chỉ một lúc thôi sẽ bị
sặc mùi mà choáng váng, hoàn toàn không thể chịu nổi.
Thực vật
lại càng nhạy cảm với không khí hơn, vậy mà lại có thể sinh tồn trên
đảo, thế nên chỉ có thể cảm thán tạo hóa thật thần kỳ.
Nhưng sau
khi La Chinh thấy những cái cây đó bò trên mặt đất thì đã có thể tiếp
nhận đủ loại quái dị trong cái không gian vỡ vụn này rồi.
Đã quen mắt nhìn biển dung nham mênh mông, nên giờ này bước vào một cánh rừng khiến cho La Chinh thấy vui thích.
Ngoài niềm vui này, La Chinh còn nâng sự cảnh giác lên mức cao nhất. Nếu đã
là cửa thử luyện ẩn thì độ khó chắc chắn sẽ không thấp.
Trong
rừng này còn có lối đi, rõ ràng đây là lối đi do con người cố sức mở ra, khắp nơi đều là những cành cây bị vết dao chặt đứt, hơn nữa còn có
những vết chân lộn xộn.
Lối này chắc là mấy đệ tử Vân Điện lúc trước mở đường.
Đã có đường mở sẵn nên La Chinh tự nhiên được hưởng lợi, cứ thế theo lối
mà đi thẳng. Mới đi được vài chục bước, những tiếng ồn ào huyên náo đã
truyền đến tai La Chinh, nhưng hắn vừa quay đầu lại thì âm thanh kia lại biến mất.
Quan sát trên dưới, trái phải cũng không thấy cái gì,
để chắc chắn hơn, La Chinh thậm chí còn dùng linh hồn để dò xét xung
quanh, nhưng ngoài cây cối ra thì vẫn không có gì như trước.
La
Chinh lại cất bước, tiếp tục đi về phía trước, thế nhưng hắn vừa bước
được vài bước thì lại nghe thấy tiếng huyên náo khi nãy.
“Rốt cuộc là thứ gì?” La Chinh nhíu mày. Hắn dừng bước quan sát xung quanh nhưng kết quả vẫn vậy.
Dù không phát hiện ra thứ gì nhưng La Chinh lại chắc chắn mình đã bị thứ
gì đó theo dõi, những thứ này lại rất am hiểu chuyện ẩn nấp, đến cả
người có cảm giác nhạy bén như hắn cũng không thể phát hiện được.
Ngay khi La Chinh vừa bước đi thì trong nháy mắt âm thanh huyên náo kia lại
vang lên, hắn lập tức quay đầu lại thì thấy những con nhện to khoảng nắm đấm đang bò trên thân cây, trên lưng chúng đều có một bộ mặt quỷ.
“Nhện mặt quỷ? To thế?”
Tuy hiếm khi thấy nhện mặt quỷ, nhưng ở Đông Vực, loại sinh vật này rất
nhiều người biết, bởi trên lưng chúng đều có một khuôn mặt quỷ, hơn nữa
độc tính rất mạnh, còn có thể làm thuốc, luyện đan, chế độc, rất nhiều
công dụng.
Nhưng kích thước của nhện mặt quỷ lại rất nhỏ, chứ làm gì có con nào to chừng nắm tay như này. Càng kỳ lạ hơn chính là bọn
chúng dường như có thể tự ngăn khí tức của mình. Nếu như chúng nằm dưới
phiến lá thì La Chinh không thể tìm được sự tồn tại của chúng.
Biết bao nhiêu con nhện mặt quỷ bám chi chít trên thân cây, có vẻ như đang
nhìn chằm chằm vào La Chinh, lúc nào cũng có thể xông lên tấn công.
“Đi!”
La Chinh quay người lại, hướng lưng về con đường vượt rừng, rồi không
ngừng lùi về sau, Lưu Quang Kiếm tạo ra từng đường kiếm ý viên mãn, bắt
đầu xoay tròn.
“Xoạt xoạt xoạt...”
La Chinh vừa động thì
mấy con nhện mặt quỷ kia cũng bắt đầu di chuyển, nhảy tới nhảy lui quanh rừng, rõ ràng chúng muốn cậy đông để bọc kín La Chinh lại.