<!---->Đúng là La Chinh đã nhìn thấu điểm này của đối phương nên mới không rời khỏi đây.
Mặc dù thực lực của gã thanh niên áo trắng kia mạnh mẽ, nhưng La Chinh cũng không đến mức quá sợ hãi, còn về 12 người kia, nếu không phải tạo thành đại trận thì hắn càng không phải sợ gì.
Lúc nãy cũng là do hắn
xúi quẩy, vừa mới lao ra đã gặp đúng lúc 12 người này hợp thành đại
trận, thế nên đành phải đứng mũi chịu sào, bị đại trận này công kích.
Những người này không thể kéo dài trận địa này liên tục được, hắn chỉ cần cẩn thận từng li từng tí giữ vững khoảng cách thì chắc sẽ an toàn.
Triệu Tiểu Hoa là người chỉ huy trận Thập Nhị Địa, không ngừng giết chết mấy
con nhện mặt quỷ trên đảo nhỏ. Hòn đảo nhỏ này gần như bị đám nhện mặt
quỷ chiếm cứ, thế nhưng uy lực của trận Thập Nhị Địa cũng rất lớn, từng
đám, từng đám bị giết chết, dù nhện mặt quỷ có đến nhiều hơn nữa cũng bị giết sạch sẽ.
Sau thời gian ba nén hương, số lượng nhện mặt quỷ
lao từ trong rừng ra càng ngày càng ít, đám nhện mặt quỷ còn sót lại
cũng ý thức việc được dùng số lượng chẳng thể nhấn chìm được đám người
này nên cuối cùng lui về lại trong rừng.
Sau khi nhện mặt quỷ biến mất, Triệu Tiểu Hoa vung tay lên: “Tản trận!”
Từng đường chân nguyên tạo thành khe hở rồi biến mất dưới chân mỗi người,
tan vỡ ra. Lúc này, mười hai tên đệ tử kia mới được hoạt động tay chân,
cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.
Mặc dù uy lực của trận Thập Nhị Địa rất lớn, nhưng muốn bố trí cũng tương đối phiền phức, vừa phí thời gian lại vừa phí sức.
“Sư ca, cuối cùng thì phải làm thế nào mới qua cửa thử luyện ẩn này? Chúng
ta vào đây không phải là để giết mấy con nhện mặt quỷ này chứ?” Một vị
đệ tử hỏi.
Triệu Tiểu Hoa khẽ mỉm cười nói: “Tất nhiên là không
phải, mấy con nhện mặt quỷ này chỉ là một chút trở ngại nho nhỏ mà thôi, khó khăn thật sự là ở vách đá dựng đứng kia kìa!”
“Vách đá?” Đám đệ tử Vân Điện cùng nhau quay đầu nhìn lại.
Triệu Tiểu Hoa khẽ vươn tay, một thanh phi tiêu hình chim yến bắn ra từ tay hắn, bay về phía khe hẹp của vách đá.
“Đinh!”
Trong suy nghĩ của đám đệ tử Vân Điện này, với uy lực từ phi tiêu hình chim
yến của Triệu Tiểu Hoa, chỉ sợ có thể cắm thẳng vào bên trong vách nham
thạch.
Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, trong nháy
mắt khi phi tiêu hình chim yến tiếp xúc với vách đá thì có một lớp màn
sáng phát ra, bắn phi tiêu ngược trở lại.
“Kết giới này... có chuyện gì vậy?” Có đệ tử Vân Điện hỏi.
Triệu Tiểu Hoa không trả lời mà đi sang đó quan sát vách đá, hình như đang không ngừng tìm kiếm một chỗ nào đó trên vách đá.
Mọi người cảm thấy tò mò nên đều quay người tụ tập lại quan sát hành động
kỳ quái này của Triệu Tiểu Hoa. La Chinh đang núp trong góc, cũng thầm
quan sát chuyện ở phía xa. Lúc nãy, hắn cũng phát hiện vách đá này có
chỗ kỳ lạ rồi, có điều hắn cũng không hiểu rõ lắm, cuối cùng cái cửa thử luyện ẩn này bố trí mấy cái kết giới kia để làm gì.
Cũng không
mất bao lâu, hình như Triệu Tiểu Hoa tìm thấy được cơ quan nào đó, rồi
bỗng nhiên vào lúc này, toàn bộ khe núi không ngừng chấn động, rung lắc.
“Ầm ầm ầm ầm...”
Giống như có một người khổng lồ nào đó liên tục lắc mạnh, những tiếng động
lớn vang vọng trong khe núi làm cho người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.
Đúng lúc này, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, đến La Chinh cũng nhướn mày lên!
Vách đá trong khe núi đang biến đổi hình dạng?
Một sơn động khổng lồ từ từ xuất hiện trên vách đá dựng đứng, cùng lúc đó, vô số đoạn nham thạch cũng nhô ra từ trong khe núi.
“Đám nhện mặt quỷ vừa rồi chẳng qua chỉ là món khai vị thôi, khảo nghiệm
thực sự của cửa thử luyện ẩn là ở đây này!” Triệu Tiểu Hoa thản nhiên
nói.
“Đó là cái gì? Rương báu?”
“Đúng là rương báu. Rương báu này tản ra loại khí thế thật kỳ quái, nó hẳn là một món bảo vật rất tốt!”
“Chỉ cần nhìn thôi đã thấy mấy rương báu này có phẩm cấp không tầm thường, không biết bên trong nó là cái gì nhỉ?”
Từ vách đá ban đầu lại nhô ra một mỏm đá, trên đó được đặt một đống rương
báu. Bề ngoài mấy cái rương trông cũng không khác nhau lắm, nhưng màu
sắc thì lại không giống nhau.
Tầng dưới cùng của vách đá là một
cái rương báu màu đỏ, tầng thứ hai là màu xanh, tầng thứ ba là màu bạc,
còn tầng thứ tư là màu vàng, nhưng tầng thứ năm thì lại là màu đen.
“Mấy rương báu này có lẽ là do người xây dựng Thử Luyện Giả Chi Lộ để lại,
chắc là một trong những phần thưởng của Thử Luyện Giả Chi Lộ. Nhưng mà
không biết bên trong là cái gì nhỉ? Vũ khí? Đan dược? Hay là bí tịch
thần công?” La Chinh âm thầm phân tích.
Cho dù nó là gì thì có lẽ đều là những phần thưởng không tầm thường, nếu không gã thanh niên áo
trắng kia sẽ không phí tâm tư mở cửa thử luyện ẩn này ra.
Mà màu của rương báu có lẽ là để chỉ phẩm cấp của phần thưởng trong rương này.
Trong đó rương báu màu đỏ nằm ở vị trí thấp nhất, nên hẳn là phần thưởng kém nhất, cũng là loại có số lượng nhiều nhất.
Rương màu xanh thì ít hơn một nửa, vị trí cũng cao hơn rương màu đỏ một tầng, nhất định phần thưởng sẽ tốt hơn rất nhiều. Về phần số lượng rương màu
bạc ở tầng thứ ba thì lại càng ít, chỉ có năm, sáu rương.
Ngoài ra, trên vách đá dựng đứng còn có hai rương báu màu vàng và một rương màu đen nằm trên tầng cao nhất.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người lên tiếng: “Ồ, hình như mấy rương báu này từng bị người khác mở ra rồi.”
La Chinh nhìn theo hướng người nọ chỉ, quả nhiên thấy bên phải có sáu rương màu đỏ bị mở nắp.
Cẩn thận quan sát thì thấy, không chỉ có rương màu đỏ bị mở ra mà rương màu xanh ở tầng thứ hai cũng bị mở ra tương tự. Rương màu xanh bị mở ba
cái, còn rương màu bạc thì có một cái bị mở. Có điều hai rương màu vàng
và màu đen ở tầng cao nhất thì chưa từng bị mở ra.
“Mấy rương báu này là do chủ nhân của Thử Luyện Giả Chi Lộ đặt ở đây, xem như là phần
thưởng của cửa thử luyện ẩn này. Chủ nhân của Thử Luyện Giả Chi Lộ đã
không còn nữa, nên trước đây từng có báu vật bị đệ tử trong Vân Điện
chúng ta lấy đi nhưng không được đặt thêm gì vào, tất nhiên những rương
báu này phải rỗng rồi. Điều này cũng không có gì kỳ lạ.” Gã thanh niên
áo trắng chậm rãi nói: “Mọi người có thể lựa chọn mục tiêu cho chính
mình, tự lên mà lấy! Có điều muốn lấy được thứ bên trong cái rương này
cũng không phải dễ đâu, rương nào càng ở trên cao thì khó khăn lại càng
lớn, hơn nữa mỗi người chỉ có một cơ hội thôi, nếu bị rớt từ trên đó
xuống thì không cách nào trèo lên vách đá lại lần nữa!”
“Không
phải là mở một cái rương thôi sao? Chuyện này thì khó khăn gì?” Một vị
đệ tử Vân Điện xông lên đầu tiên, hắn đã nhìn thấy mục tiêu của mình
rồi.
Đệ tử Vân Điện tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ thì chẳng có ai ngu cả, số rương trên vách đá dựng đứng này nhiều như vậy, mà Thử Luyện Giả Chi Lộ cũng đã mở được nhiều năm như thế, không biết đã nghênh đón
biết bao nhiêu đệ tử Vân Điện rồi? Vậy mà cũng chỉ lấy được mười mấy cái rương, điều này chứng tỏ độ khó là rất lớn.
Vì vậy vị đệ tử Vân
Điện này cũng không quá tham lam, mục tiêu của hắn là rương màu đỏ nằm ở tầng dưới cùng. Hơn nữa, so với những rương báu màu đỏ khác thì rương
báu màu đỏ này có vị trí thấp nhất, chỉ cần nhảy lên là có thể nhảy tới
bệ đá kia.
Chỉ thấy vị đệ tử Vân Điện này dùng một tư thế rất
phóng khoáng bay lên rồi đáp xuống chỗ bệ đá nhô ra, khoảng cách giữa
rương báu màu đỏ với hắn cũng chỉ còn một bước ngắn thôi. Nhưng đúng lúc hắn vừa mới chuẩn bị khom người để mở rương báu đó thì sắc mặt lập tức
thay đổi, từ trong sơn động bên cạnh bệ đá đột nhiên phát ra một tiếng
gào thét chói tai.
Đó là âm thanh do gió lớn thổi qua sơn động mới có thể phát ra.
“Vù vù vù... Vù vù vù...”
Gió lớn mãnh liệt bất ngờ thổi ra từ trong sơn động, lập tức khiến tên đệ
tử Vân Điện kia ngã trái ngã phải. Nhưng tên đệ tử Vân Điện này phản ứng cũng nhanh, trong nháy mắt khi gió thổi đến đã thi triển ra một cái
Thiên Cân Truỵ, muốn cố định bản thân ở trên vách đá. Nhưng cuối cùng
lại không dùng được, cả người hắn bị luồng sức gió mạnh mẽ ấy đẩy lùi về phía mép.
Thiên Cân Truỵ không được việc, tên đệ tử Vân Điện này lập tức nằm xuống, dùng tay bám chặt vào chỗ gồ lên trên bề mặt bệ đá.
Mặc dù sau khi hắn nằm xuống, sức ép của gió mà hắn phải chịu nhỏ đi rất nhiều, nhưng sức gió mãnh liệt như thế khiến cho hắn hoàn toàn không
thể ngóc đầu lên được, chỉ có thể dùng hai tay bám chặt vào bệ đá, những đốt ngón tay cũng trắng bệch đi vì dùng sức quá mức...
Không dễ
gì mới được tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ, chẳng ai lại mong cơ duyên
trước mắt lặng lẽ tuột mất, nên tên đệ tử Vân Điện này chỉ có thể cắn
chặt răng liều chết.
La Chinh lắc đầu, có lẽ tên nhóc này không chịu nổi rồi.
Triệu Tiểu Hoa cũng lắc đầu như vậy, tên đầu tiên vừa lên đã thất bại, điều này đã nằm trong dự đoán của gã.
Sau khi kiên trì được khoảng vài nhịp thở, cuối cùng tên đệ tử Vân Điện kia cũng không chống lại nổi gió lớn mà rơi mạnh xuống đất.
“Bịch!”
Mấy đệ tử Vân Điện khác thấy thế thì lao nhao đi đến đỡ.
Có điều, thân thể của võ giả mạnh mẽ, mà dù sao hắn cũng là Chiếu Thần Cảnh, bị rơi một cái như thế cũng không có gì đáng ngại.
“Ta... Ta muốn thử lại một lần nữa!” Trên mặt tên kia lộ ra vẻ không phục, rõ
ràng là cảm thấy bản thân có thể chống đỡ được gió lớn từ trong sơn động kia thổi ra. Hắn cảm thấy vừa rồi chẳng qua là do trở tay không kịp mà
thôi, nếu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhất định có thể lại đi lấy rương báu
kia.
Tên đệ tử Vân Điện kia vừa nói xong thì lại xông về phía vách đá một lần nữa.