<!---->Nghe lời Trác Bất Phàm nói, La Chinh chỉ cười nhạt.
Mặt Hoa Thiên Mệnh lộ vẻ phẫn nộ: “Người này cũng quá kiêu ngạo!”
“Bất Phàm bảo các ngươi vướng víu thì chính là vướng víu, muốn giữ được mạng ở đường chết thì phải biết nghe lời!” Kim Xảo Ngưng nghe Hoa Thiên Mệnh nói, lạnh lùng khuyên bảo.
Hoa Thiên Mệnh mấp máy miệng, còn
muốn cãi lại thì bị La Chinh ngăn cản: “Quên đi. Thiên Mệnh huynh, người ta đã nắm chắc việc này, chúng ta cũng vui vẻ thoải mái.”
La
Chinh và Hoa Thiên Mệnh đều là Tiên Thiên Cảnh, nếu như không ra tay,
chỉ nhìn từ bên ngoài thì thấy thực lực cũng rất bình thường, thậm chí
còn không bằng đám đệ tử bình thường của Vân Điện.
Có điều bị
người ta xem thường nhiều khi cũng không phải là chuyện xấu, nhất là ở
nơi nguy hiểm như “đường chết” này. Nếu Trác Bất Phàm nguyện ý xung
phong, lấy sức một người ngăn cản Phi Thiên Dạ Xoa màu vàng kia thì bọn
họ cũng được nhàn rỗi, đây không phải là chuyện tốt sao?
Bách Lý
Hồng Phong ở bên cạnh không nói gì. Tuy thực lực của hắn không yếu,
nhưng gan cũng không lớn, nếu không thì cũng không dễ dàng bỏ qua rương
báu ở tầng thứ hai như vậy.
“Chúng ta đi xem Bùi Thiên Diệu thế
nào. Vừa nãy hắn bị Phi Thiên Dạ Xoa kia đánh ba cái, mặc dù có Thân Thể Kim Cương thì cũng chỉ sợ hắn đã hết sức rồi.” Nói xong La Chinh liền
đi vòng qua sát mép hố to.
Lúc bọn La Chinh và Hoa Thiên Mệnh đi
tới, Bùi Thiên Diệu đã bò từ trong hố ra. Ánh sáng màu vàng trên người
hắn đang dần nhạt đi, tuy trông có vẻ bị thương không nghiêm trọng,
nhưng dáng vẻ lại vô cùng chật vật, cả người dính đầy bùn đất, hơi thở
cũng yếu hơn.
“Thiên Diệu huynh, huynh không sao chứ?” La Chinh hỏi.
“La Chinh! Hoa Thiên Mệnh! Các huynh tới rồi!” Thấy hai người bọn họ, sắc
mặt Bùi Thiên Diệu thoáng vui mừng. Khác với Trác Bất Phàm, Bùi Thiên
Diệu đương nhiên biết rõ thực lực của Hoa Thiên Mệnh và La Chinh. Chuyện La Chinh mạnh hơn hắn đã là sự thật được khẳng định thông qua thi đấu,
cho dù là Hoa Thiên Mệnh thì cũng chỉ yếu hơn hắn một chút.
Bẫy rập trong đường chết tầng tầng lớp lớp, có hai người này tham gia, chắc chắn là trợ giúp lớn!
Vết thương của Bùi Thiên Diệu cũng không nghiêm trọng, nhưng vấn đề là vừa
nãy đối phó với Phi Thiên Dạ Xoa hắn đã sử dụng năng lực Bất Động Minh
Vương, sợ là trong vòng mấy ngày tới không thể sử dụng được nữa. Mất đi
năng lực này, sức chiến đấu của Bùi Thiên Diệu cũng giảm đi nhiều.
Lúc đang nói chuyện, Trác Bất Phàm đã đánh nhau với con Phi Thiên Dạ Xoa màu vàng kia!
Tất nhiên Phi Thiên Dạ Xoa kia dũng mãnh không gì sánh được, thân thể của
loại mãnh thú cấp bậc này mạnh mẽ đến mức làm người ta giận sôi, thế
nhưng thương của Trác Bất Phàm cũng vô cùng sắc bén!
Cái gọi là
“quét đao dựng kiếm đâm thương”, chính là thông thường đao chỉ dùng để
bổ chém, cho nên đao thế vô cùng bá đạo, còn kiếm thì có năng lực đâm
chém và ám sát, thế nhưng phương thức tấn công của thương chỉ có một,
chuyên dùng để đâm xuyên.
Cũng bởi vì chuyên dùng cho nên lực đâm xuyên của thương là mạnh nhất.
Trác Bất Phàm dung hợp thương ý viên mãn đâm ra một thương, dường như có thể trực tiếp đâm xuyên qua không gian, trong không gian này, dù là cái gì
cũng chỉ có một kết cục, đó chính là bị thương của hắn đâm thủng.
Thế nhưng sau khi Phi Thiên Dạ Xoa biến thân, khắp người nó bao bọc một lớp vảy phòng ngự màu vàng kim vô cùng cứng cáp!
Trước đây Trác Bất Phàm có thể phá vỡ phòng ngự của Phi Thiên Dạ Xoa, nhưng
bây giờ khi mũi cây thương trắng kia của hắn chạm vào người nó thì đã bị lớp vảy phòng ngự màu vàng kia cản lại, chỉ có thể để lại một vết nhỏ
trên đó mà thôi.
“Grào!”
Lúc này, Phi Thiên Dạ Xoa ỷ vào thân thể mạnh mẽ của bản thân, không kiêng kỵ gì nữa, tiếp tục dũng mãnh nhào tới Trác Bất Phàm.
Trác Bất Phàm không ngừng lui về phía sau, nhờ thân pháp linh hoạt mà tránh né thế công của Phi Thiên Dạ Xoa.
“Thực sự không cần... hỗ trợ sao?” Hoa Thiên Mệnh thấy Trác Bất Phàm liên tục lui lại, xuất hiện tình huống nguy hiểm nên trên mặt hiện ra chút lo
lắng. Tuy Trác Bất Phàm đáng ghét, thế nhưng thực lực thật sự rất mạnh
mẽ, nếu mọi người muốn rời khỏi “đường chết”, nhất định phải đồng tâm
hợp lực, không thể trơ mắt nhìn hắn bị Phi Thiên Dạ Xoa giết chết.
La Chinh lại lắc đầu: “Vị hôn thê Kim Xảo Ngưng của hắn còn chưa ra tay,
chứng tỏ hắn còn giữ lại thực lực của mình, nếu không bây giờ Kim Xảo
Ngưng đã sốt ruột từ lâu rồi.”
Kim Xảo Ngưng đứng cách đó không xa chỉ chắp tay đứng trên cao, chăm chú nhìn Trác Bất Phàm, dường như rất có lòng tin với hắn.
La Chinh đoán rất chính xác, quả thật Kim Xảo Ngưng tin rằng Trác Bất Phàm có thể đánh bại Phi Thiên Dạ Xoa, nàng tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của Trác Bất Phàm.
Trác Bất Phàm bị Phi Thiên Dạ Xoa ép lùi về
phía sau chừng mười trượng, thân hình có chút chật vật, nhưng gương mặt
anh tuấn kia vẫn mỉm cười bình tĩnh.
Nếu hắn lui về phía sau nữa
thì chính là góc chết, chỗ đó là một khối đá khổng lồ cao hơn hai
trượng. Chỉ thấy Trác Bất Phàm cười lạnh một tiếng, chủ động lui về khối đá không lồ, đạp vào khối đá đó một cái, lực đạp này làm lõm một lỗ sâu trên khối đá khổng lồ kia.
Mượn lực đạp này, thân thể Trác Bất Phàm và trường thương giữ nguyên một đường thẳng, bắt đầu xoay tròn.
Đồng thời khi Trác Bất Phàm xoay tròn, một vòng xoáy xuất hiện trên mũi
thương trắng kia của hắn. Rõ ràng vòng xoáy này cuồn cuộn không ngừng
thu nạp thương ý vào trong đó, ngưng tụ tạo thành một loại thương cương
mức độ cao!
Thương cương này không phải là dùng chân nguyên để
ngưng tụ thành, mà là dùng thương ý viên mãn để ngưng tụ, uy lực nghĩ
cũng đủ biết!
“Thì ra, thương ý còn có cách dùng này...” La Chinh và Hoa Thiên Mệnh liếc mắt nhìn nhau, đều có cảm giác được mở rộng tầm mắt.
Tuy La Chinh và Hoa Thiên Mệnh đều lĩnh ngộ được kiếm ý viên mãn, nhưng bọn hắn lại chưa từng ngưng tụ kiếm ý ở mức độ cao bao giờ. Nói cho cùng
thì điều kiện của La Chinh và Hoa Thiên Mệnh vẫn còn hạn chế.
Qua nhiều năm như vậy mà Thanh Vân Tông cũng chỉ có La Chinh và Hoa Thiên
Mệnh lĩnh ngộ được kiếm ý viên mãn, vậy thì làm gì có ai đủ giỏi để chỉ
điểm cho bọn họ?
Trác Bất Phàm thì khác, Trung Vực lớn như vậy,
trong Vân Điện lại toàn là danh sư, thứ kỹ xảo này chỉ là khó mà nghĩ
đến, nhưng một khi đã học được thương ý viên mãn thì chỉ cần người khác
ra tay chỉ điểm một chút rồi luyện tập thêm là có thể học được.
Cho nên ở phương diện này, đệ tử Vân Điện chiếm ưu thế rất lớn.
“Toàn Thương Quỷ Thần Giảo!”
Trong một khắc khi Trác Bất Phàm chuyển động, cả người hắn và trường thương
hợp thành một thể, cứ như bản thân hắn đã hoá thành một phần của cây
thương trắng kia.
Phi Thiên Dạ Xoa cũng cảm nhận được uy thế của
một thương này, nhưng Trác Bất Phàm phát động công kích quá đột ngột nên lúc này nó chỉ có thể chồng hai tay lại, che chắn lồng ngực mình, muốn
dùng cơ thể để chống lại một thương này như lúc trước.
“Xì xì xì...”
Thương ý viên mãn phía trước mũi thương trắng đang không ngừng xoay tròn, lớp
vảy phòng ngự màu vàng trên cánh tay Phi Thiên Dạ Xoa bị phá nát với tốc độ có thể nhìn thấy được, sau đó cả người Trác Bất Phàm liền đẩy mạnh
thương thẳng một đường.
Thương đâm xuyên qua hai cánh tay Phi
Thiên Dạ Xoa, xâu lại làm một, nhưng lực vẫn không hề giảm đi, tiếp tục
tiến mạnh rồi đâm xuyên qua ngực nó, đâm từ trước ngực xuyên thẳng qua
lưng!
Mạnh mẽ giống như Phi Thiên Dạ Xoa cũng bị Trác Bất Phàm xuyên như con tép, xâu thành một chuỗi!
“Grào grào grào grào!”
Phi Thiên Dạ Xoa liên tục rú lên điên cuồng. Sức sống của nó rất mạnh, cho
dù là lục phũ ngũ tạng bị đánh nát thì cũng không dễ chết, thế nhưng hai tay của nó bị trường thương gắn dính lại với nhau, giờ phút này không
có cách nào để phát động công kích, vừa muốn dùng hai chân đạp đất để
kéo phần thân trên của mình ra khỏi thương thì Trác Bất Phàm đã nhấc cán thương lên, rõ ràng là muốn mạnh mẽ nâng Phi Thiên Dạ Xoa lên không
trung.
Trác Bất Phàm nặng nề cắm thương xuống đất, Phi Thiên Dạ
Xoa bị ghim trên mũi thương giống như một lá cờ, không ngừng giãy dụa,
đôi cánh bằng thịt sau lưng cũng vỗ liên tục, thế nhưng cũng chỉ phí
công. Được một lát, lực giãy dụa của con Phi Thiên Dạ Xoa kia càng ngày
càng yếu, thời gian dần trôi qua nên đã mất hết sức lực, đầu rũ xuống,
cứ như vậy chết trên mũi thương của Trác Bất Phàm...
“Bất Phàm!
Huynh làm được rồi!” Kim Xảo Ngưng bước nhanh tới, rõ ràng nàng cho rằng Trác Bất Phàm đương nhiên có thể giết được con Phi Thiên Dạ Xoa này.
Chu Thành đứng bên cạnh cũng đi theo đằng sau Kim Xảo Ngưng, lên tiếng chúc mừng: “Bất Phàm huynh ra tay quả nhiên sắc bén, một con mãnh thú như
thế cũng phải chết dưới thương của ngươi! Bản lĩnh bậc này, thật sự bội
phục, bội phục!”
Mà tên đệ tử Vân Điện vừa mới nhắc nhở Trác Bất
Phàm kia, lại nhíu chặt lông mày không giãn ra chút nào, chẳng qua hắn
lại lạnh lùng nói: “Con Phi Thiên Dạ Xoa chết giữa đường này cũng chẳng
phải mãnh thú đặc biệt lợi hại gì, giết chết nó cũng chẳng là gì hết,
thử thách thật sự vẫn còn ở phía sau.”
Nghe thấy câu này, Kim Xảo Ngưng mất hứng, nàng lạnh lùng nói: “Bất Phàm ca dốc sức liều mạng mới
giết chết được con Phi Thiên Dạ Xoa này, chẳng khác nào cứu được mạng
ngươi, ngươi không thèm cảm kích thì thôi, còn nói lời này là có ý gì?”
Tên đệ tử Vân Điện kia im lặng một hồi, mới lên tiếng: “Ta chỉ ăn ngay nói thật.”
Đúng lúc này, đám người La Chinh cũng đi tới, Bùi Thiên Diệu giới thiệu:
“Bất Phàm huynh, đây là đệ tử của Thanh Vân Tông chúng ta, chúng ta cùng lưu lạc vào đường chết, có bọn họ giúp đỡ...”
Còn không đợi Bùi
Thiên Diệu nói xong, Trác Bất Phàm đã gật đầu: “Ta biết rồi, đi theo sau ta, không được lộn xộn, ta sẽ che chở cho bọn hắn!”
Nghe thấy
lời Trác Bất Phàm nói, Bùi Thiên Diệu khẽ cau mày, vẻ mặt mấy người Hoa
Thiên Mệnh, La Chinh cũng khó coi. Mặc dù tên này không phải người xấu,
thực lực cũng mạnh mẽ, nhưng hắn lại quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức
khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Hoa Thiên Mệnh vừa định nói
chuyện thì La Chinh đã mỉm cười ngăn lại một lần nữa. Trong con đường
chết nguy cơ trùng trùng này, La Chinh muốn nhìn xem tên Trác Bất Phàm
này có thể kiên cường chống đỡ đến khi nào. Còn đám người La Chinh, sớm
muộn cũng có cơ hội chứng minh thực lực của bản thân thôi.
Trác
Bất Phàm vẫn không để ý đến sắc mặt của đám người Hoa Thiên Mệnh, hắn
nhấc trường thương lên, bỏ thi thể của Phi Thiên Dạ Xoa trên mặt đất,
dùng thương rạch một vết trước ngực Phi Thiên Dạ Xoa. Sau khi xẻ xong
thì một viên yêu đan từ ngực Phi Thiên Dạ Xoa rơi ra ngoài.
Yêu
đan của mãnh thú này có giá trị xa xỉ, tất nhiên Trác Bất Phàm sẽ giữ
kỹ. Sau khi xử lý xong thi thể của Phi Thiên Dạ Xoa, Trác Bất Phàm lại
tiếp tục xuất phát, Kim Xảo Ngưng và Chu Thành cũng đi theo.
Dựa
theo tính cách kiêu ngạo của Hoa Thiên Mệnh, hắn vốn muốn tách ra khỏi
tên Trác Bất Phàm này, mỗi người đi một ngả, đường chết cũng không chỉ
mỗi Trác Bất Phàm mới có thể vượt qua. Có điều La Chinh cũng nói là nhịn một chút, vậy nên hắn cũng chỉ có thể đi cùng trước rồi xem xét lại
tình huống sau.
Còn về phía Bách Lý Hồng Phong, tính cách vốn không mạnh mẽ nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Đợi sau khi mọi người xuất phát, tên đệ tử Vân Điện đang đứng nguyên tại
chỗ kia lại bất ngờ ngẩng đầu, quay về một hướng khác nở cười quỷ dị,
đưa ngón tay ra lắc lắc rồi đưa tay lên trời nắm lại, giống như muốn bóp nát thứ gì, sau đó mới vỗ tay đi theo.
Cũng bởi vì tên đệ tử Vân Điện này bóp một cái như thế, hình ảnh trên hòn Tín Khuê ở trước cửa
vào Thử Luyện Giả Chi Lộ bỗng nhiên biến mất!