<!---->Loài người nghiên cứu vô cùng sâu về phù văn bởi vì phạm vi sử dụng quá rộng rãi, trên một mức độ nào đó thì thậm chí còn có vẻ quan trọng hơn cả binh khí, tính mạng của võ giả.
Ví dụ như bí cảnh tu luyện của Thanh Vân Tông, gần như toàn là ảo trận dựa vào phù văn kết hợp với vật liệu dựng thành, còn về những phù văn khắc chữ trên rất nhiều binh khí để gia tăng uy lực thì cũng chẳng hiếm lạ gì.
Lại ví dụ như đại trận hộ tông trong các tông môn, thậm chí là hỏa phù mà luyện đan sư, luyện khí sư dùng để tăng uy lực của lửa, đều do các phù văn sư dùng những vật liệu hiếm vẽ thành mới có thể phát huy tác dụng lớn mạnh.
“Thần văn” mà Thanh Long truyền thụ là truyền thừa phù văn đến từ thế giới rộng lớn hơn, đã vượt qua khái niệm của phù văn, dù nhìn trên mặt câu từ hay là uy lực đều vĩnh viễn không phải là thứ mà truyền thừa phù văn ở Trung Vực có thể so sánh.
“Thần văn? Vậy ta hiện giờ có thể luyện thần văn chưa?” La Chinh hỏi.
Thanh Long cười hắc hắc hai tiếng: “Luyện thì có thể, chỉ có điểu cho dù đã nuốt những tinh hoa linh hồn kia thì lực linh hồn ngươi có vẫn không đủ mạnh, cho dù bây giờ học thuật thần văn thì cũng chỉ có thể vẽ được thần văn đẳng cấp thấp nhất, ngươi chắc chắn muốn bắt đầu học từ bây giờ?”
Ánh mắt La Chinh lấp lánh nói: “Không tích nửa bước không được ngàn dặm, cuộc hành trình ngàn dặm bắt đầu chỉ bằng một bước chân, nếu ta không bước đi bước này thì phải đợi đến khi nào nữa?”
“Ừ! Ngươi nói cũng phải. Vẽ thần văn này vốn cũng hao tổn lực linh hồn cực độ, đồng thời cũng có thể rèn luyện linh hồn của ngươi, ngươi chọn bây giờ bắt đầu học cũng đúng…” Thanh Long chầm chậm nói: “Có điều, để vẽ thần văn, bước đầu tiên chính là đưa lực linh hồn của bản thân tập trung tại đầu bút.”
“Đầu bút? Bút gì?” La Chinh hỏi.
“Dĩ nhiên là bút vẽ thần văn, hơn nữa vẫn thiếu vật liệu để vẽ thần văn, nếu ngươi muốn học thần văn thì những thứ này buộc phải chuẩn bị chu đáo.” Thanh Long thản nhiên nói: “Có điều ngươi vốn dĩ đã tu luyện Kinh Thần Thứ, đã lĩnh ngộ được cách ‘hòa hồn thành châm’ cho nên việc dẫn lực linh hồn vào đầu bút không phải là chuyện khó. Những thứ này… ngày mai ngươi có thể chuẩn bị một chút, sau đó ta sẽ dạy ngươi vẽ đường thần văn đầu tiên, xem xem ngươi có cái thiên phú này hay không.”
Sau đó trong đầu La Chinh liền xuất hiện một chuỗi danh sách.
Nhìn thấy chuỗi danh sách đó La Chinh lập tức hơi hoa mắt. Dù là phù văn sư, luyện khí sư hay là luyện đan sư đều không phải ngày một ngày hai là có thể luyện thành. Giống như La Chinh lúc trước muốn dựa vào Thiên Diễn Tinh Hoa để luyện khí, nhưng cách thức luyện khí thực sự bám sát theo ghi chép của tông sư luyện khí Xa Đạo Tử lại khó có thể thực hiện, trừ phi có một người thầy dạy, chứ nếu chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân thì e là khó có được thành tựu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những con cháu sĩ tộc và cả những con cháu của các gia tộc lớn trong Vân Điện đều xem thường những kẻ bình dân. Những người này sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn luyện thứ gì thì đương nhiên gia tộc có thể giúp họ tìm thầy giỏi, trình độ cuối cùng chắc chắn sẽ không kém!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đệ tử bình dân khó có thể ngóc đầu lên được, bởi vì 99% đệ tử bình dân từ khi bắt đầu sinh ra đã thua ngay ở điểm xuất phát.
Hiện giờ La Chinh đã có “người thầy tốt” Thanh Long, đương nhiên hắn sẽ không luyện một môn cấp thấp…
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa tới giờ Thìn(1), cơ thể La Chinh run lên một cái, lại bị Đại Mộng chân nhân khống chế, cơ thể không tự chủ bay ra khỏi phòng, lao về phía tòa nhà màu xám.
(1)Giờ Thìn: khoảng từ 7-9 giờ sáng.
Một ngày tiến hành ba trận thách đấu, đối với La Chinh cũng là một gánh nặng không nhỏ.
Hôm qua trong tòa nhà này có hơn 100 người tới, hôm nay La Chinh bước vào nhìn qua suýt bị dọa ngất, vừa tròn nhiều hơn gấp đôi hôm qua.
La Chinh không biết rõ đệ tử của Tinh Anh Đường rốt cuộc có bao nhiêu, nhưng số lượng tuyệt đối sẽ không nhiều! Dù gì võ giả của Vân Tông trực thuộc Vân Điện và ngũ đại tông môn đều phải thông qua lựa chọn từng tầng, từng tầng, lấy ưu tú trong ưu tú, có thể vào Tinh Anh Đường đều là tinh anh hàng thật giá thật.
Không ngờ người đến hôm nay còn nhiều hơn hôm qua, hơn nữa trong đó còn có một vài cường giả Thần Đan Cảnh…
Chẳng phải chỉ cười nhạo đôi câu thôi sao? Có đến mức nhiều người đến vậy không? Những cường giả Thần Đan Cảnh kia chắc không phải là người của Tinh Anh Đường chứ?
Mấy vị cường giả Thần Đan Cảnh này quả thực không phải đệ tử của Tinh Anh Đường, có điều vì La Chinh liên tiếp cười nhạo hai ngày nên chuyện này dần dần đã lan rộng trong Vân Điện.
Đệ tử của cả Tinh Anh Đường đều biết có một người mới của Tinh Anh Đường vô cùng cuồng vọng, hơn nữa nhân tài mới đó còn là một kẻ mới ở Tiên Thiên Cảnh! Vả lại không chỉ là đệ tử của Tinh Anh Đường, đến cả những lão già trong Vân Điện cũng bị kinh động rồi.
Ví dụ như trưởng lão Phí Hàm.
Lúc ở trên Thử Luyện Giả Chi Lộ, Phí Hàm có vẻ quan tâm La Chinh, trong trường hợp đủ khả năng, Phí Hàm còn đồng ý nói đỡ La Chinh một câu, dù gì theo Phí Hàm thấy, La Chinh sau này chắc chắn sẽ tỏa sáng trong Vân Điện, với thiên phú của hắn thì vấn đề còn lại chỉ là thời gian.
Có điều Phí Hàm rõ ràng không hề ngờ tới “sự tỏa sáng” của La Chinh lại đến sớm như vậy, lão không ngờ La Chinh vừa vào Vân Điện đã tuyên bố muốn khiêu chiến với cả Tinh Anh Đường, như vậy có phải hơi nhanh quá không?
Dưới sự tò mò, Phí Hàm cũng lén đến hiện trường để xem một lần, nhưng thân là một vị trưởng lão thì không dễ vứt bỏ thể diện để lộ mặt, vậy nên Phí Hàm liền tàng hình.
La Chinh vừa tới bên cạnh của tòa nhà màu xám, trưởng lão Phí Hàm liền “ố” một tiếng kì lạ. Với thực lực của lão, đương nhiên có thể nhìn thấu sợi dây mảnh nhỏ trên người La Chinh: “Chuyện gì thế này? Hình như La Chinh bị người khác khống chế?”
Trên mặt Phí Hàm lộ vẻ kỳ quái.
Thuật dùng dây nâng con rối để cướp đi quyền khống chế bản thân của đối phương, nổi tiếng nhất ở Vân Điện đương nhiên là Đại Mộng chân nhân. Tuy Phí Hàm tuổi đã cao, nhưng là một trưởng lão của Vân Điện thì là người thông minh cỡ nào? Từ đầu đến cuối liền đoán cũng được kha khá sự việc này.
“Coi như ta đã hiểu.” Phí Hàm vốn nghe được những lời đồn đại kia nói La Chinh vô cùng ngông cuồng, xem thường cả Tinh Anh Đường. Trong ấn tượng của Phí Hàm, La Chinh không phải là người sẽ làm chuyện ngu xuẩn này, cho dù La Chinh thực sự có thực lực này thì cũng sẽ không nhàm chán đến mức đó.
Giờ mới thấy, có lẽ những chuyện này là do Điện chủ làm…
Phí Hàm có thể nhìn thấu, nhưng đám đệ tử Tinh Anh Đường thì không, liên tiếp để La Chinh càn quấy hai ngày cũng đủ rồi. Hôm nay bọn họ xắn tay áo lên, bày ra tư thế nhất định phải dạy cho La Chinh một bài học cả đời khó quên.
Có điều kết quả hôm nay cũng không lạc quan, La Chinh lần lượt đánh bại ba vị đệ tử Tinh Anh Đường ở cảnh giới Chiếu Thần Ngũ Trọng, sau đó trốn đi mất dạng, chỉ để lại một đám đệ tử Tinh Anh Đường nghiến răng nghiến lợi.
Chọn quả hồng mềm cho dễ bóp, La Chinh sẽ không ngốc đi khiêu chiến với những võ giả thực lực Chiếu Thần Cảnh Thất Trọng, Bát Trọng kia, cứ như vậy bọn họ thực sự không có quá nhiều cách để làm gì được La Chinh.
Sau khi khiêu chiến hôm nay kết thúc, La Chinh liền vội vã đi đến chợ Vân Điện.
Vân Điện cũng có chợ, mục đích xây dựng chợ ở Vân Điện cũng là để tiện cho phần đông đệ tử. Một số đệ tử Vân Điện cũng có thể đem đồ của mình đến đây buôn bán, hơn nữa trong chợ cũng có không ít thương nhân bên ngoài, thậm chí liên minh thương nghiệp Thiên Hạ Thương Minh lớn nhất Trung Vực cũng có một cửa tiệm mặt tiền trong chợ Vân Điện.
Chợ này đặt ở rìa Vân Điện, men theo đường chợ đi đến điểm cuối cùng, La Chinh thậm chí có thể nhìn thấy biển mây rộng lớn, nếu nhảy từ trên xuống dưới, rơi xuống qua độ cao nghìn mét thì có thể cắm đầu xuống đất.
Ngay ở đây La Chinh tìm thấy một tiệm nguyên vật liệu.
Tiệm nguyên vật liệu này không có biển hiệu, chỉ dùng chữ cổ khắc lên mấy chữ “Thiên Hạ Thương Minh” nho nhỏ ở bên rìa một tấm hoành phi lớn.
Người ngoài cũng sẽ từng nghe tới “Thiên Hạ Thương Minh”. Trên thực tế, thực lực phía sau tổ chức liên minh thương nghiệp này vô cùng lớn mạnh, thậm chí có tin đồn, tuy Thiên Hạ Thương Minh này không thuộc thế lực tông phái nào nhưng nếu thực sự nói đến thực lực thì thậm chí còn mạnh hơn Vân Điện một phần! Coi như là một thế lực chuẩn ngũ phẩm! Có điều Thiên Hạ Thương Minh chỉ một mực buôn bán, trước giờ chưa từng tham dự vào bất kì cuộc tranh đấu nào giữa các tông môn.
Sau khi vào trong, La Chinh liền nhìn thấy vật liệu ngập đầy mắt trong cửa tiệm.
Vật liệu cổ quái gì cũng có, ví dụ như “sừng tê giác vằn đen”, “Thanh Mộc Lôi Quang Thạch”, thậm chí là một đoạn “Vân Đoạn Mộc” đã mục nát ba vạn năm.
Phù văn là một môn học lớn, đồ cần thiết trong đó vô cùng phong phú, toàn là những thứ do tiền nhân hàng vạn năm trước nghĩ ra.
Trong cửa tiệm này đang có một ông lão cúi đầu cầm một cái kính lưu ly tròn tròn, hình như đang cẩn thận tỉ mỉ quan sát những chữ nhỏ chi chít trên miếng ngọc bội. Miếng ngọc cổ đó có vẻ rất đặc biệt, đại khái thì niên đại cũng rất lâu rồi, chữ trên ngọc bội có hình dạng kì quái, không biết là viết thứ gì.
“Ông chủ!” La Chinh bước vào gọi một tiếng.
Ông lão đó đang tập trung thì bị La Chinh dọa một trận, ông ngẩng đầu nhìn La Chinh một cái, phát hiện hắn mới là Tiên Thiên Cảnh thì trên mặt lộ ra vẻ kì quái. Người đến với chợ Vân Điện phần lớn đều là Chiếu Thần Cảnh trở lên, dù gì cũng rất ít người có thể lấy thực lực Tiên Thiên Cảnh gia nhập Vân Điện, mà cho dù là người trong thành Vân Hải đến chợ Vân Điện cũng phải có khả năng bay, không phải Chiếu Thần Cảnh thì sao có thể lên đây?
“Làm gì?” Ông lão thở phì phì nói. Bị người khác làm phiền vốn là một chuyện chuyện khiến người ta tức giận, huống hồ La Chinh mới là Tiên Thiên Cảnh mà thôi, ông lão lại càng thêm khó tính.
“Ta muốn mua một chút vật liệu, và cả một cây bút dùng để vẽ phù văn.” Ánh mắt La Chinh đánh giá xung quanh.
“Vật liệu và bút? Ngươi muốn làm phù văn? Dựa vào ngươi?” Trên mặt ông lão lộ ra vẻ mỉa mai.