<!---->La Chinh hoàn toàn không ngờ, Thanh Long dịch giúp một đoạn chữ Phượng tộc cổ mà vấn đề này đã được giải quyết êm đẹp.
Không chỉ thái độ ông ta quay ngoắt 180 độ mà còn đồng ý bán cho hắn đống vật liệu kia với giá chiết khấu tới ba phần.
Ông ta đã có thành ý như thế, La Chinh cũng dịch hết phần chữ trên khối ngọc kia. Ông ta nghe rất nghiêm túc, rõ ràng là muốn nhớ kỹ từng câu, từng chữ.
Đợi đến lúc La Chinh đọc xong, hai mắt ông ta sáng rỡ hỏi: “Thiếu hiệp, xin hỏi ngươi học chữ Phượng tộc thượng cổ ở đâu vậy?”
Căn cứ hiểu biết ông ta, trong Đại Thế Giới cũng đã từng có người Phượng tộc thời thượng cổ, thế nhưng cũng đã bị diệt vong lâu lắm rồi, đến giờ thì không thể tìm được hậu duệ của Phượng tộc thời thượng cổ nữa nên chữ Phượng tộc cũng bị thất truyền.
Đương nhiên La Chinh sẽ không nói ra sự thật, hắn chỉ cười hắc hắc nói: “Cái này ta không thể nói, nhưng nếu ông gặp được chữ nào không biết hay có gì cần dịch thì cũng có thể tới tìm ta, ta nghĩ ta có thể dịch được cả.”
Nghe La Chinh nói như vậy, Thanh Long lập tức không vui: “La Chinh, ta chỉ giúp ngươi dịch mấy chữ này thôi, hơn nữa tuy ta hiểu được nhiều ngôn ngữ, nhưng cũng không phải ngôn ngữ nào cũng biết...”
Lúc đó, sắc mặt ông lão lập tức thay đổi.
Nếu như trước khi La Chinh dịch chữ trên ngọc cổ mà nói ra lời này, thì ông ta sẽ cởi giày rồi lấy đế mà đánh lên mặt hắn. Các loại chữ viết có hình thù kỳ quái trên thế gian này nhiều sao kể xiết? Có nhiều chủng tộc sau khi để lại chữ viết thì cả tộc đều bị tiêu diệt, còn có ai có thể hiểu được chữ viết bọn họ?
Nghe vẻ tên nhóc này chẳng những mặt dày mà chém gió còn kinh người nữa!
Nhưng là La Chinh vừa dễ dàng dịch chữ của Phượng tộc thời thượng cổ nên ông ta cũng không dám phản bác trước mặt hắn. Ông ta đoán La Chinh thực sự có khả năng tinh thông một vài loại chữ và ngôn ngữ đặc biệt, biết đâu sau này còn có lúc cần nhờ hắn. Cho nên tuy ông ta không cho là La Chinh đúng nhưng vẫn ra vẻ cung kính nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Ngươi là đệ tử Vân Điện à? Xem tuổi thì hẳn là đệ tử Tinh Anh Đường, không biết ngươi tên gì? Sau này sợ là lão hủ còn có việc phải phiền thiếu hiệp ngươi.”
La Chinh mỉm cười, nói tên của mình cho ông ta rồi lại bảo: “Được! Ông đem những vật liệu kia ra đi.”
Ông ta gật gật đầu, sau đó gọi vào trong cửa hàng một câu, đằng sau liền có hai tiểu nhị đi ra. Ông ta nhận lấy danh sách vật liệu từ trong tay La Chinh rồi ném qua cho hai tiểu nhị: “Đi, chuẩn bị hết những vật liệu này cho ta.” Sau đó ông ta quay mặt lại hỏi La Chinh: “La thiếu hiệp, nếu muốn học vẽ phù văn thì đương nhiên phải có một cây bút phù văn rồi. Ta đây vừa vặn có mấy cây, tuy rằng không phải đồ đặc biệt tốt gì, nhưng cũng coi như là tinh phẩm, dùng để luyện vẽ phù văn cũng là không thể tốt hơn.”
Nói xong, ông ta liền mở một cái ngăn kéo ra, bưng lên một cái giá bút trong đó, trên kệ đang có mấy cây bút phù văn thẳng tắp được cố định ở phía trên.
Kiểu dáng những cây bút phù văn này đều khác nhau, vật liệu cũng không giống, có cái dùng ngọc thạch để tạo thân bút, cũng có cái dùng xương thú tạo thành: “Nếu là người mới học, ta đề cử một cái này.” Lão giả giới thiệu: “Cây bút phù văn này được ghép lại từ những miếng ngọc vỡ, khi vẽ phù văn, lực linh hồn có thể bám vào khe hở giữa những miếng ngọc vỡ này rồi thẩm thấu đến ngòi bút, cho nên dùng khá thoải mái.”
Nghe ông ta giới thiệu, La Chinh cũng hơi động, dù sao thì hắn cũng là một người mới học, nếu dùng bút phù văn thoải mái một chút thì vẽ phù văn cũng đơn giản hơn một chút.
La Chinh vừa mới định ra quyết định thì nghe thấy tiếng Thanh Long: “Đừng chọn cây bút này, chọn cây bên cạnh kia kìa.”
Ánh mắt La Chinh chuyển một cái rồi rơi vào cây bút phù văn bên cạnh, đó là cây bút được chế tạo từ kim loại, La Chinh lại hỏi: “Cây bút phù văn này thế nào?”
“La thiếu hiệp, ngươi cũng thực biết chọn. Nhưng cây bút ta nghĩ ngươi không nên dùng. Cây bút phù văn này được dùng Xích Huyền Kim để chế tạo nên nặng gấp ba lần so với bút phù văn bình thường, để cầm lên cũng phải cố hết sức, hơn nữa lực linh hồn muốn xuyên thấu qua Xích Huyền Kim cũng vô cùng khó khăn. Vậy nên ta không đề xuất ngươi dùng cái này.” Ông ta cười nói: “Phải là phù văn sư có thâm niên mới chọn loại bút phù văn này.”
La Chinh cũng hơi do dự, nhưng Thanh Long lập tức nói thêm: “Để ngươi vẽ phù văn là một chuyện, chuyện khác là còn muốn rèn luyện linh hồn của ngươi, lựa chọn bút phù văn được làm từ ngọc vỡ thì còn làm ăn gì? Nghe ta, mua cây này đi!”
Dù sao thì Thanh Long cũng được coi như thầy giáo dạy phù văn của hắn, nên La Chinh cũng chỉ còn cách lựa chọn bút phù văn cán kim loại này.
Tuy trong lòng ông già kia cũng không đồng ý cho La Chinh sử dụng bút phù văn được chế tạo từ kim loại, nhưng ngoài miệng ông ta sẽ không đắc tội với La Chinh, chỉ là trong lòng cảm thán một tiếng là không biết lượng sức, sau đó lấy cây bút đó ra đưa cho La Chinh.
Nhận cây bút phù văn này từ trong tay ông lão, La Chinh lập tức cảm nhận được sức nặng trong tay. Tuy chút sức nặng ấy đối với La Chinh cũng chẳng đáng gì, nhưng để vẽ phù văn thì sẽ ảnh hưởng rất lớn. Dù sao mỗi đường phù văn đều vô cùng tinh vi, nếu như cẩm bút phù văn mà không ổn định thì nhẹ nhàng vẽ một cái có khi làm hỏng luôn cả cái phù văn đó.
Chỉ chốc lát sau, hai tiểu nhị cũng đem vật liệu đã sắp xếp đi ra.
Do vẽ thần văn ở cấp cơ bản nhất nên những vật liệu này tuy hiếm nhưng cũng không khó tìm lắm, La Chinh kiểm lại vật liệu một chút rồi sau đó lập tức hỏi: “Tổng cộng chỗ này bao nhiêu tiền?”
Ông già nhanh chóng bấm đốt ngón tay sau đó nói với La Chinh: “Tổng cộng là 800 viên đá chân nguyên trung phẩm, lấy ngươi 70% thì còn 560 viên đá chân nguyên trung phẩm.”
“560 viên đá chân nguyên trung phẩm...” Tuy cái giá tiền này vẫn trong phạm vi La Chinh có thể trả được, nhưng hắn vẫn không nhìn được mà cảm thán một câu: thực đắt.
Đại khái La Chinh đã hiểu rõ rằng tiền trong Trung Vực sử dụng cơ bản là đá chân nguyên hạ phẩm, đổi ra thì một viên chân nguyên hạ phẩm tương đương một Phương Tinh, thế nhưng một viên đá chân nguyên trung phẩm lại đổi ra tới 100 viên đá chân nguyên hạ phẩm.
Nói cách khác, 560 viên đá chân nguyên trung phẩm thì tương đương 5 vạn 6 nghìn viên Phương Tinh.
“Dùng Phương Tinh trả tiền được không?” La Chinh hỏi. Lúc trước khi rời khỏi Đông Vực, La Chinh đã đem một phần Thiên Diễn Tinh Hoa giao cho Chương Vô Huyền, đồng thời cũng mang theo không ít Phương Tinh phòng thân.
“Phương Tinh?” Ông lão hơi sững sờ. Ông ta đoán La Chinh có thể là đệ tử trong đại gia tộc nào đó, thậm chí có khả năng là một vị trưởng lão đời sau của Vân Điện, thế nhưng khi nghe thấy Phương Tinh thì chẳng khác nào phủ định hết suy đoán trước đây của ông ta, bởi vì Phương Tinh chính là tiền trong Đông Vực, nói cách khác La Chinh hẳn là sinh ra ở địa phương nhỏ bé nơi Đông Vực kia.
Loại tiền ở nơi nhỏ bé này không phải là không dùng được, chỉ là phải đổi thành đá chân nguyên thường dùng làm tiền ở đây mà thôi. Vì vậy ông nói: “Phương Tinh cũng được, nhưng một viên Phương Tinh chỉ có thể đổi được nửa viên “
Nghe thấy ông ta nói vậy, La Chinh lập tức buồn bực. Nói cách khác, chỗ vật liệu này hắn nhất định phải tốn mất 11 vạn viên Phương Tinh mới có thể mua được. Chuyện này cũng quá đen.
Ông ta cười ha ha nói: “Đành chịu thôi. Ngươi có thể đi nghe ngóng mà xem, tiền của Đông Vực ở Trung Vực chúng ta thực sự chẳng đáng tiền!”
Cũng may số lượng Phương Tinh dự phòng La Chinh cũng không ít, cuối cùng vẫn là không so đo với ông ta nữa, trong lòng thầm tính toán, lần sau ông ta mà muốn nhờ mình cái gì thì nhất định phải thịt lại một phát!
Giao 11 vạn viên Phương Tinh cho ông ta xong, La Chinh liền mang theo vật liệu vừa mua được đi ra ngoài.
Còn ông già kia vẫn dùng vẻ mặt phức tạp nhìn La Chinh. Trong lòng ông ta cảm thán đây là vị thiếu niên thật kỳ lạ, vậy mà lại muốn lãng phí đám vật liệu này, 11 vạn viên Phương Tinh cũng không phải số lượng nhỏ. Bây giờ người trẻ tuổi thật là khiến người ta chẳng thể nào hiểu được
Về tới chỗ ở của mình, La Chinh liền bắt đầu chuẩn bị vẽ thần văn.
Những vật liệu này cũng không phải chỉ cầm lên là có thể sử dụng. Vẽ linh văn vốn là một môn mang tính kỹ thuật, tuy La Chinh dốt đặc cán mai, nhưng dù sao có Thanh Long làm sư phụ của mình, cứ theo chỉ dẫn của Thanh Long, La Chinh không ngừng xử lý đống vật liệu kia.
Ví như Liệt Tính Cát Căn cần phải được nghiền nát thành bột mịn.
Còn như Hàn Âm Thảo thì phải chặt đứt rễ cây, sau đó vò cho nát vụn rồi trộn cùng với Vân Khôi.
Có điều thời gian phân loại và xử lý chúng cũng mất khoảng nửa canh giờ, hơn nữa trình tự còn không được làm sai, một khi sai thì chỉ có ném bỏ rồi làm lại lần nữa.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng cũng xử lý xong đống vật liệu.
La Chinh thò tay cầm cây bút phù văn lên, sau đó hít một hơi thật sâu. Mặc dù có Thanh Long ở bên cạnh chỉ dẫn, nhưng là lần đầu vẽ thần văn nên La Chinh vẫn hơi hồi hộp.
Hắn giơ bút phù văn lên, nhắm mắt lại, suy tưởng một lát, từ trong mi tâm của hắn bỗng xuất hiện một đường linh hồn màu vàng nhạt. Thế nhưng không giống như khi sử dụng Kinh Thần Thứ, Kinh Thần Thứ hóa thành hồn châm là để công kích đối phương, cho nên tốc độ cực nhanh lại vô cùng ác độc, còn lúc này là muốn dẫn lực linh hồn vào trong ngòi bút để vẽ thần văn! Rõ ràng là càng chậm càng tốt!
Sau khi dẫn lực linh hồn vào bút phù văn, ngòi bút liền vẽ ra đường đầu tiên trên giấy.