<!---->La Chinh vô cùng lạ lẫm đối với hai từ mà Nguỵ trưởng lão vừa nói, trong Đông Vực hoàn toàn không gặp qua mấy từ này.
Thật ra điều này cũng không khó giải thích, người mạnh nhất trong Đông Vực cũng chỉ đến trình độ như Thạch Kinh Thiên, mà cho dù là Thạch Kinh Thiên cũng chưa từng có được chiến hồn, càng đừng nói nới Ngọc Bích Chiến Hồn.
Đối với phản ứng của La Chinh, hình như Nguỵ trưởng lão đã đoán được từ trước. Nếu như tu vi của La Chinh đạt tới Thần Đan Cảnh thì có lẽ còn có thể tiếp xúc với khái niệm chiến hồn này, nhưng mà La Chinh mới chỉ là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, chưa từng nghe nói tới thì cũng bình thường.
Có điều xét đến biểu hiện lúc trước của La Chinh, Nguỵ trưởng lão không có chút phản ứng nào với kiến thức hạn hẹp của hắn mà ngược lại còn giải thích rõ ràng: “Cái gọi là chiến hồn, thật ra chỉ là linh hồn của chúng ta.”
Ngoại trừ một số chủng tộc đặc biệt, trời sinh linh hồn đã mạnh mẽ thì cho dù là linh hồn của con người hay là linh hồn của những chủng tộc khác. đều vô cùng yếu ớt.
Một khi linh hồn đã bị tổn thương, dù chỉ là tổn thương nhỏ nhất cũng sẽ khiến tinh thần uể oải, mấy ngày không phấn chấn, nặng thì trực tiếp trở nên ngu ngốc luôn, còn nếu linh hồn bị đánh nát thì thể xác xũng sẽ nhanh chóng tiêu tan.
Nhưng nếu linh hồn đã mạnh mẽ đến một trình độ nhất định, không chỉ có thể trực tiếp đưa linh hồn vào chiến đấu mà thậm chí còn có thể luận bàn, giao chiến về mặt linh hồn!
Có điều cái này cần linh hồn phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nhất định phải bước vào Chiến Hồn Cảnh.
“Chiến Hồn Cảnh... Làm sao mới có thể bước vào?” Nghe Nguỵ trưởng lão nói, La Chinh say mê vô cùng.
Nguỵ trưởng lão cười hắc hắc, dường như mang theo cảm giác về sự ưu việt, cười nói: “Dưới Hạ Giới, tất nhiên các ngươi sẽ không có cơ hội này, cho dù là đột phá Chiến Hồn Cảnh, thậm chí là đạt tới Ngọc Bích Chiến Hồn thì cũng phải dựa vào rất nhiều cơ duyên, vì vậy linh hồn của đám võ giả dưới Hạ Giới các ngươi luôn không đủ mạnh mẽ. Có điều, linh hồn của ngươi cũng xem như là không tệ trong đám Tiên Thiên Cảnh, thậm chí trong đám Chiếu Thần Cảnh cũng không có mấy người theo kịp, nhưng để bước vào Chiến Hồn Cảnh thì vẫn cần phải rèn luyện thêm.”
Bởi vì linh hồn của La Chinh đã từng được lò luyện thần bí nung đốt, vì vậy hắn vẫn luôn rất tự tin với độ mạnh mẽ của linh hồn mình, nhưng bây giờ xem như hắn đã hiểu. Nguỵ trưởng lão nói khách khí vậy thôi, nhưng ngụ ý vẫn là độ mạnh mẽ của linh hồn hắn hoàn toàn không đáng gì.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng La Chinh cũng không chán nản. Thực lực của hắn chưa đủ, vậy thì đừng chùn bước mà đi tăng lên!
“Nguỵ trưởng lão, phương pháp rèn luyện ở đây như thế nào?” La Chinh hỏi.
Nguỵ trưởng lão cười ha ha, chỉ vào quả cầu lớn màu đen kia nói: “Rót linh hồn của ngươi vào đó rồi ngươi sẽ rõ.”
“Rót linh hồn của ta vào đó?” La Chinh sững sờ, lập tức lắc đầu theo phản xạ: “Không phải Nguỵ trường lão nói đùa đấy chứ?”
Mặc dù La Chinh không rõ rốt cuộc Ngọc Bích Chiến Hồn lợi hại tới mức nào, nhưng áp lực linh hồn truyền ra từ trong quả cầu màu đen này hoàn toàn không phải thứ La Chinh có thể chống lại được. Theo suy đoán của hắn, nếu như hắn đối đầu trực tiếp với oán linh của con thú dũng mãnh này, thì chỉ sợ sẽ bị giết chết ngay trong một khoảnh khắc thôi, bây giờ linh hồn của La Chinh còn chưa đến Chiến Hồn Cảnh nữa.
Nhìn thấy sự băn khoăn của La Chinh, Nguỵ trưởng lão chỉ cười rồi nói: “Yên tâm, nếu như chúng ta đã xây dựng loại huấn luyện này thì tất nhiên sẽ không để ngươi đi chịu chết, những võ giả khác cũng tu luyện ở đây như thế.”
Nói rồi Nguỵ trưởng lão chỉ vào một đám võ giả xung quanh quả cầu màu đen, linh hồn của những võ giả này đã tiến vào trong quả cầu, vì vậy thân thể bọn họ hoặc ngồi hoặc nằm, vây xung quanh quả cầu.
“Tiến vào huấn luyện bên trong quả cầu đen này, cũng chính là cơ hội mà chỉ những tinh anh trong đám tộc nhân phi thăng lên từ Hạ Giới mới có được. Ngươi phải nắm lấy nó cho thật chắc, vì nó sẽ mang lại lợi ích không nhỏ cho ngươi.” Ngụy trưởng lão tiếp tục nói thêm, sau đó còn dặn dò một số chuyện cần chú ý sau khi tiến vào quả cầu đen kia.
Nghe lời Ngụy trưởng lão nói, La Chinh không còn lo lắng gì nữa, gật đầu đi về phía quả cầu đen kia. Sau khi khoanh chân ngồi xuống, La Chinh dẫn linh hồn của mình về phía quả cầu đen, hắn phát hiện linh hồn của mình đang ở trong một không gian tối như mực.
Vừa bước vào trong quả cầu đen này, linh hồn La Chinh lập tức cảm nhận được từng đợt đau đớn kịch liệt, giống như trong nháy mắt này có vô số phi đao đang đâm lên người mình, đâm linh hồn của hắn thủng lỗ chỗ, lại giống như đang trần như nhộng hứng chịu lấy băng sương vờn quanh, lửa mạnh thiêu đốt...
“Két két két...” Hàm răng La Chinh run lập cập, hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn.
Linh hồn không có thân thể để bảo vệ thì vô cùng yếu ớt, cho dù linh hồn La Chinh có mạnh mẽ hơn so với những võ giả cùng giai đi nữa thì cũng không khác là bao, hoàn toàn không cách nào chịu đựng được loại thống khổ thế này.
Chịu đựng cơn đau kịch liệt, La Chinh nhìn thấy xung quanh không gian tối như mực này có vài ngọn đèn màu vàng nhạt, dưới loại áp lực này La Chinh hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều, xông thẳng về phía một điểm sáng ấy.
Càng đến gần ngọn đèn màu vàng nhạt này, La Chinh cảm thấy áp lực trên linh hồn ngày càng nhỏ, hắn cảm nhận được sự ấm áp từ ngọn đèn, giống như một đống lửa giữa trời băng đất tuyết, hoặc như một ốc đảo giữa vùng sa mạc.
Đợi sau khi La Chinh đến gần nó, ngọn đèn này lại phát ra quầng sáng nhàn nhạt, ngay lập tức liên tục chữa lành linh hồn đang bị tổn thương của La Chinh.
Mãi cho đến lúc này, La Chinh mới thấy rõ, ở đây có linh hồn của không ít võ giả đang vây xung quanh ngọn đèn nhỏ này để sưởi ấm.
Không gian tối như mực được điểm xuyết bởi loại đèn nhỏ này trông như những vì sao nằm rải rác trên bầu trời. Chính vầng sáng dịu dàng tản ra từ những ngọn đèn nhỏ này đã bảo vệ linh hồn của những võ giả ở đây không bị thứ uy áp mạnh mẽ kia phá huỷ.
Mà ở dải đất trung tâm của không gian này, tà linh của một con thú dũng mãnh to lớn đang bị vô số sợi xích hình thành từ tia chớp cố định lại. Uy áp linh hồn kinh khủng này được truyền ra từ trong cơ thể của tà linh mãnh thú kia.
Thỉnh thoảng có vài võ giả rời khỏi phạm vi bảo vệ của ngọn đèn nhỏ, tiếp nhận sự cọ rửa, tàn phá linh hồn từ uy áp của tà linh mãnh thú, đến khi thật sự không kiên trì nổi nữa mới quay lại bên cạnh ngọn đèn để được chữa lành.
Loại phương pháp rèn luyện linh hồn như vậy rất giống với lò luyện thần bí mà ban đầu La Chinh đạt được. Cảnh tượng này rất giống lần đầu tiên La Chinh rèn luyện linh hồn, đều là khiến linh hồn bị tàn phá liên tục rồi lại không ngừng chữa lành. Chẳng qua là đau đớn khi đó của La Chinh mãnh liệt hơn gấp trăm lần so với hiện tại, mà vầng sáng chữa trị linh hồn lò luyện kia phóng ra cũng nhanh hơn vô số lần!
Cũng bởi vì một lần rèn luyện đó, đã khiến cho linh hồn La Chinh trở nên vô cùng cứng cỏi.
Phương pháp tu luyện trong thiên hạ này ban đầu vốn có nhiều chỗ tương tự, phương pháp tu luyện của Nhân tộc Long mạch này cũng giống như thế.
Linh hồn không ngừng bị rèn luyện, mài giũa, sẽ từ từ trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng ở trong Hạ Giới lại không có loại đèn nhỏ dùng để chữa trị linh hồn này, vậy nên tàn phá linh hồn của mình như thế thì cuối cùng cũng chỉ biến bản thân mình thành kẻ ngu si mà thôi.
Mà sau khi có loại đèn nhỏ này, loại tình huống ấy sẽ tốt hơn nhiều.
Loại cơ hội tu luyện này đối với La Chinh mà nói, chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, tất nhiên La Chinh sẽ nắm lấy cơ hội này mà tu luyện.
Đợi đến lúc linh hồn của La Chinh được chữa trị tạm ổn rồi thì mới chạy ra khỏi phạm vi của ngọn đèn nhỏ. Vừa mới ra khỏi phạm vi bao trùm của ngọn đèn nhỏ kia, loại uy áp linh hồn kinh khủng đó lại càn quét linh hồn La Chinh lần nữa.
Đau đớn trên linh hồn không có cách nào giảm bớt được, chỉ có thể dựa vào lực chú ý để cưỡng ép bản thân nhẫn nại. Không ít võ giả chỉ có thể kiên trì dưới sự cọ rửa của uy áp linh hồn này trong thời gian hai ba nhịp hô hấp, sau đó lại phải quay đầu chạy về phía ngọn đèn nhỏ.
La Chinh một mực đứng nguyên tại chỗ, chịu đựng luồng uy áp này đánh thẳng vào người. Chỉ một lát sau, hàm răng của hắn lại bắt đầu run lên lập cập.
“Nhịn xuống!” La Chinh nói với chính mình như thế.
Một nhịp thở...
Hai nhịp thở...
Ba nhịp thở...
Mười nhịp thở...
Vào lúc này linh hồn của La Chinh đã thành cái tổ ong, giống như một cái áo bông bị xé nát vậy, trong đầu hắn dâng lên một trận choáng váng.
“Lui về phía sau!”
Mãi cho đến trước khi La Chinh cảm thấy mình sắp ngất đi thì mới quay lại dưới vầng sáng của ngọn đèn nhỏ. Dưới sự chiếu rọi của vầng sáng màu vàng, linh hồn của La Chinh lại bắt đầu chữa trị từng chút một.
“Mới tới thôi mà, có cần phải liều mạng như vậy không?” Bên cạnh ngọn đèn nhỏ, có một vị võ giả cười nói.
Những võ giả này đều đã bị uy áp linh hồn tàn phá nên rất rõ cảm giác trong đó thế nào. Nhìn thấy lần đầu tiên La Chinh đã cắn răng kiên trì được thời gian mười nhịp thở, ngoài kinh ngạc ra thì trong lòng còn có chút ít ganh tị. Có vài võ giả trong số bọn họ đã đến được một khoảng thời gian, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì trong khoảng thời gian bốn năm nhịp thở, thế nhưng La Chinh lần đầu tiên tiến vào đã có thể kiên trì trong thời gian mười nhịp thở!
La Chinh cười thản nhiên, không nói gì. Đợi đến lúc linh hồn đã được chữa trị hoàn toàn xong, La Chinh lại không chùn bước, xông ra bên ngoài một lần nữa.
Cứ tới tới lui lui chịu đựng sự giày vò linh hồn như thế, dưới uy áp linh hồn của tà linh mãnh thú đằng kia, thời gian kiên trì càng ngày càng dài hơn.
Vừa bắt đầu hắn có thể kiên trì thời gian mười nhịp thở, sau đó là mười hai nhịp thở, hai mươi nhịp thở, bốn mươi nhịp thở...
Cũng không lâu lắm, La Chinh đã có thể kiên trì đến thời gian một nén nhang.
Tốc độ phát triển như thế này, chỉ có thể khiến mấy gã võ giả kia phải nghẹn họng nhìn trân trối. Thế này cũng khủng bố quá rồi đúng không?