Bách Luyện Thành Thần

Chương 442

Sau khi tên mập có dáng vẻ ngây thơ hét “dừng tay” thì không ngờ Hư Linh Thất Tử thật sự dừng tay, trường kiếm nằm ngang, tinh quang trầm xuống, ánh sáng liên kết bảy người bọn họ cũng đứt ra.

Mà Ninh Vũ Điệp cũng gác Đại Kích Huyền Băng ra phía sau, nàng ngồi trên Đại Kích Huyền Băng, đôi chân ngọc ngà khẽ khoanh lại, từng chiếc lông vũ phượng hoàng dài sau lưng rủ xuống, giống như một bức màn đẹp đẽ.

Mặc dù ba tên mập nhìn có vẻ giống người thường, một đường chạy đến đây còn thở hồng hộc, đến võ giả bình thường cũng không bằng, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Nhưng đám Tông chủ ở đây lại không có một ai xem thường bọn họ.

Tên mập dáng vẻ ngây thơ tên là Thạch Khắc Phàm, tên mập mặt mày dữ tợn là Yên Duyệt Sơn, còn tên mặt đầy ánh đỏ thì là Mạc Hải Sơn.

Ba tên mập này chính là ba vị chủ quản của Thiên Hạ Thương Minh!

Thiên Hạ Thương Minh không phải là tông môn, lúc đầu chỉ là một tổ chức do một đám người làm ăn buôn bán hợp tác với nhau, nhưng chính đám người làm ăn như vậy lại khống chê 70% mỏ đá chân nguyên ở Trung Vực, cũng khống chế 80% mạch máu kinh tế của Trung Vực!

Vì vậy dân gian vẫn luôn có lời đồn rằng Thiên Hạ Thương Minh mới là thê lực lớn nhất trong Trung Vực! Nêu thật sự phải xếp một phẩm cấp cho Thicn Hạ Thương Minh vậy thì Thiên Hạ Thương Minh là một đại tông môn có thể sánh ngang với thê lực tông môn lục phẩm! có thể xưng là thánh địa!

Thánh địa, vùng đất võ giả luôn hướng tới.

Trong Đại Thế Giới này, tông môn lục phẩm mới có tư cách xưng là thánh địa!

Truyền thuyết trong dân gian không tin được, nhưng cũng không thể không tin. cho dù Thiên Hạ Thương Minh có thực lực sánh ngang với thánh địa hay không thì sự lớn mạnh của nó là không thể nghi ngờ. Đồng thời, vừa lớn mạnh lại vô cùng khiêm tốn, khiêm tốn tới mức khiên người ta khó có thê cảnh giác, điều này vô cùng đáng sợ.

Giống như ba tên mập trước mặt, toàn bộ đều là lão quái vật Hư Kiếp cảnh, nhìn có vẻ đã ngu còn yếu, gần như là hạng người mà ai cũng có thể bắt nạt được, không hề cảm nhận được bất kì khí thê nào trên người bọn họ.

Nhưng không một ai dám xem thường họ! Dù là vân Điện, hay là Hư Linh Tông…

Trên thực tế, sau khi Ninh Vũ Điệp xuất hiện, vùng Thăng Long Đài này đã trở thành tiêu điểm của thành Thiên Khải.

Như hai lão quái vật của Hư Linh Tông và sư phụ của Ninh Vũ Điệp, còn có không ít tông môn và đám võ giả độc lập có thực lực cường hãn đều lặng lẽ quan sát nơi này.

Thành Thiên Khải mặc dù vô cùng rộng lớn, nhưng có điều đối với đám lão quái vật chẳng qua cũng chỉ là khoảng cách một cái chớp mắt mà thôi, chỉ là ở giai đoạn hiện tại, bọn họ vẫn chưa xuất hiện.

Thạch Khắc Phàm trắng trắng mập mập chắp tay với Hư Linh Thất Tử, lại chắp tay với Ninh Vũ Điệp, trên gương mặt báo ùng ục tràn đầy nụ cười nịnh nọt: “Các vị từ phương xa tới chính là khách, đến thành Thiên Khải ta còn chém chém giết giết thực sự là không hay, có chuyện gì có thê ngồi xuống thương lượng!”

Ninh Vũ Điệp nhìn Thạch Khắc Phàm lắc đầu, “Thạch minh chủ, La Chinh vổn là đệ tử của vân Điện ta, ta đưa hắn đi vốn dĩ là chuyện đương nhiên.” “Cho dù là đệ tử Vân Điện ngươi thì đã sao? Nêu thằng nhóc này không chịu nói ra bí mật của Thăng Long Đài thì đại hội võ đạo lần này của thành Thiên Khải cũng không còn ý nghĩa gì mà tổ chức nữa! Một Thăng Long Đài không thể phi thăng thì còn tác dụng gì?” Lúc này phu nhân Độc Huyết chen vào nói.

Người cầm đầu trong Hư Linh Thất Tử cũng gật đầu: “Lời của phu nhân Độc Huyết rất đúng. Theo ta thấy, La chinh không chỉ là đệ tử của Vân Điện, hắn là người duy nhất đã phi thăng thông qua Thăng Long Đài, nắm rõ bí mật của Thăng Long Đài, hắn chính là chìa khóa của Thăng Long Đài!”

Thạch Khắc Phàm cười nói: “Lời này nói cũng đúng, phần lớn các tông môn muốn tranh đoạt Thăng Long Đài, mục đích cũng là dựa vào Thăng Long Đài để phi thăng Thượng Giới. Nêu không cách nào phá giải bí mật của Thăng Long Đài thì cho dù thắng được nó trên đại hội võ đạo, cũng không có tác dụng!” vừa nói, Thạch Khắc Phàm vừa nhìn La chinh: “Nêu đã như vậy thì La chinh nói ra bí mật của Thăng Long Đài là tất cả có thể vui vẻ rồi.”

Ánh mắt của mọi người lại lần nữa tập trung trên người La Chinh.

Đứng ở lập trường của Thiên Hạ Thương Minh, Thạch Khắc Phàm chọn làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Đại hội võ đạo là do Thiên Hạ Thương Minh tổ chức, Thăng Long Đài là do các vị tông chủ sau khi thương lượng đưa tới, nói từ một mức độ nào đó thì Thiên Hạ Thương Minh quả thực có nghĩa vụ đảm bảo Thăng Long Đài có thể vận chuyển bình thường.

Mắt La Chinh chớp chớp đang chuẩn bị nói, nhưng tính cách bướng bỉnh của Ninh Vũ Điệp lại triệt để phóng ra. Bóng người nàng nhoáng một cái đã chắn trước mặt La chinh: “La chinh, đừng nói với bọn họ!”

“Nhưng…” Mặc dù La chinh chỉ là một đệ tử nhỏ bá của vân Điện, nhưng cũng hiểu thê cục trước mắt. Hiện giờ đến cả ba vị chủ quản lớn của Thiên Hạ Thương Minh cũng đã ra mặt. Mặc dù tên mập dáng vẻ ngây thơ kia nói thì dề nghe, nhưng trên thực tế vẫn là ép bản thân nói ra chân tướng. La chinh e là không nói cũng không được.

Vân Điện tuy lớn, nhưng chỉ một Hư Linh Tông đã đủ cho vân Điện ăn mệt, lại cộng thêm một Thiên Hạ Thương Minh. Nêu hôm nay La chinh không nói ra bí mật của Thăng Long Đài, theo tính toán xấu nhất thì cả vân Điện đểu sẽ gặp rắc rối tương đối lớn.

Huống hồ… chân tướng này tàn khốc như vậy, nói ra cũng không có gì ghê gớm.

“Bảo ngươi đừng nói thì đừng có nói, làm gì có nhiều nhưng như thê!” Ninh Vũ Điệp hung hăng quát lớn với La chinh.

“Ninh Vũ Điệp, ngươi thực sự cho rằng một vân Điện có thể đấu với phần đông các tông môn?” Phu nhân Độc Huyết cười lạnh nói.

Hắc Nha cũng uy hiếp: “Đừng cố chấp nữa. Ngươi muổn vân Điện rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục sao?”

Hiện giờ đến cả Thiên Hạ Thương Minh cũng đứng về phía bọn họ, phu nhân Độc Huyết và Hắc Nha không còn gì kiêng kị gì nữa nên uy hiếp trắng trợn.

Mặt Ninh Vũ Điệp đầy vẻ không cam tâm, hàm răng trắng cắn môi như rất phiền não!

Ngay lúc này, La chinh đột nhiên túm lấy áo của Ninh Vũ Điệp. Nàng quay đầu nhìn thì thấy trên mặt La chinh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong ý cười đó còn hiện lên một chút giảo hoạt. Vẻ giảo hoạt này chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn nhưng vẫn bị Ninh Vũ Điệp nhạy cảm bắt được.

“Tên nhóc ngươi muốn làm gì?” Ninh vũ Điệp có chút nghi ngờ khó lý giải.

“Đừng bướng bỉnh như vậy nữa, cứ như trẻ con ấy. Đê’ ta nói chuyện đi…” La chinh lắc lắc đầu.

“Gì mà như trẻ con!” Ninh Vũ Điệp tức giận. Nàng đường đường là Điện chủ vân Điện! Trên Thử Luyện Giả chi Lộ, nàng che giấu thân phận nên cho dù La chinh có bất kính với mình thì nàng cũng nhịn, nhưng hiện giờ lại dám nói với nàng như vậy trước mặt nhiều người như thế, còn ra thể thống gì nữa?

La Chinh lại không để ý đến biểu cảm của Ninh Vũ Điệp mà nói với mọi người: “Các vị Tông chủ, thực ra nếu mọi người hỏi ta giống như vị Thạch minh chủ này ta dĩ nhiên cũng sẽ nói. Thực ra… Thăng Long Đài đã khôi phục bình thường.”

“Cái gì? Thăng Long Đài đã có thể phi thăng?” Phu nhân Độc Huyết quay qua nhìn Thăng Long Đài ở đó không xa một cái.

“Rốt cuộc là ý gì? Ngươi nói rõ ràng một chút, vì sao Thăng Long Đài có thể khôi phục bình thường?” Hắc Nha lại chất vấn lần nữa.

Đến cả Ninh Vũ Điệp cũng mở to mắt nhìn La chinh, nàng không hiểu La chinh rổt cuộc muốn làm gì. Bản thân nàng tổn rất nhiều công sức giúp La chinh chống đỡ áp lực, kết quả quay người một cái, La chinh liền nói ra sự thật, trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thuốc gi?

Với sự hiểu biết của Ninh Vũ Điệp về La chinh thì hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, trong đó chắc chắn có ẩn tình mà nàng không rõ!

Thạch Khắc Phàm cũng thận trọng nói: “La chinh, ngươi có thể giải thích rõ được không? Thăng Long Đài này lúc trước không thể phi thăng được, vì sao lúc này lại khôi phục bình thường?” “Hôm đó ta bị vị thiếu chủ Thần Đan cảnh truy sát, trong cảnh bị ép vào đường cùng đã sửa phù văn tầng thứ sáu của Thăng Long Đài, vì vậy người phía sau dĩ nhiên là không cách nào phi thăng, chính lúc nãy ta đã sửa xong phù văn ở bên trên rồi.” La chinh cười mỉm nói.

“Sửa phù văn? Hừl Tên nhóc ngươi ăn nói bừa bãi! Phù văn tầng sáu của Thăng Long Đài vô cùng huyền ảo, cho dù là phù văn sư đứng đầu Trung Vực cũng không sửa được, ngươi có thể làm được?” Hắc Nha cười lạnh. Lúc trước mấy tông môn lớn đã đoán ra vấn đề ở phù văn tầng thứ sáu, vì vậy đã phái phù văn sư đứng đầu Trung Vực lên trên điều tra, cuối cùng lại không có kết quả gì. Phù văn đó thực sự quá tinh diệu, căn bản không phải là thứ mà phù văn sư ở Trung Vực có thể sửa được!

La Chinh nhún nhún vai nhìn Thạch Khắc Phàm nói: “Ta không biết phân minh thành vân Hải của Thiên Hạ Thương Minh có truyền tin tức của ta đi hay không, nêu đã truyền đi thì Thạch minh chủ chắc biết rõ trình độ phù văn của ta.”

Câu này của La chinh không đầu không đuôi, nhưng ánh mắt của mọi người lại tập trung trên người Thạch Khắc Phàm.

Thạch Khắc Phàm trợn tròn mắt, lắc lắc cái đầu tròn vo, đột nhiên vồ một cái bổp lên đầu mình: “La chinh? La chinh? Sao ta lại quên mất chuyện này!”

Mấy tháng trước, Mặc Nhạc chương – Minh chủ phân minh thành Vân Hải của Thiên Hạ Thương Minh quả thực có báo thông tin này lên. Phù văn sư có bút pháp hoàn mỹ tuyệt đối là đối tượng chú ý đặc biệt của Thiên Hạ Thương Minh, nhưng Thạch Khắc Phàm lại không liên kết La chinh ờ trước mắt và vị phù văn sư La chinh kia lại với nhau.

Hiện giờ nghe thấy chính bản thân La chinh nói vậy, Thạch Khắc Phàm làm gì còn đạo lý không nhớ nổi. Thạch Khắc Phàm cười híp mắt, gật đầu nói với mấy vị cường giả Hư Kiếp cảnh nói: “La chinh nói không sai. Nêu luận về trình độ phù văn thì ở Trung Vực, e là chỉ có Phong Quan Ngọc có thể sánh ngang với La chinh!”

Lời này vừa nói ra, tất cả đều rất kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment