Bách Luyện Thành Thần

Chương 45

Tô Linh Vận hiện đang ngồi trên bàn làm việc, tay cầm bút hí hoáy viết viết.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy tím sáng, trông cứ như là tiên nữ vậy. Dù vậy, trên gương mặt lại lộ ra một chút mệt mỏi.

Nhìn đống nhiệm vụ chồng chất ở trên bàn, Tô Linh Vận khẽ cắn môi.

Không ngờ hôm nay lại trùng hợp như vậy, mấy vị đạo sư khác đều có sự tình phải đi ra ngoài, nên hiện tại mọi chuyện đều giao lại cho nàng xử lý!

Tô Linh Vận biết rõ, hẳn đây là do tên kia giở trò.

“Muốn gây áp lực, chèn ép ta sao? Vọng tưởng! Vậy vẫn còn chưa đủ đâu!”

Ngay khi Tô Linh Vận đang cố gắng hoàn thành đống công việc chồng chất như núi này, cửa ra vào bỗng nhiên mở ra, ngay sau đó La Chinh liền bước vào. Trông thấy thân ảnh áo váy tím đang tập trung hoàn thành công việc ở trên bàn, La Chinh khẽ gõ cửa.

Đông đông đông!

Tô Linh Vận ngẩng đầu lên, thấy người vừa đến là La Chinh, trên mặt chợt hiện lên vẻ kỳ quái:

- La Chinh, ngươi đến đây làm gì?

La Chinh bước tới và nói:

- Tô đạo sư, ta muốn nhận nhiệm vụ.

- Nhận nhiệm vụ sao?

Ánh mắt của Tô Linh Vận chợt hạ xuống, rồi nàng cười nói:

- Thực ra, ngươi không cần phải vội vàng như vậy đâu. Đệ tử ngoại môn sẽ sớm được phân phát đan dược, những thứ đan dược kia cũng đã đủ để ngươi tu luyện rồi.

Rất hiếm khi có đệ tử ngoại môn nào vừa vào Thanh Vân Tông lại vội vã đi làm nhiệm vụ như vậy.

Bởi vì vào thời điểm này, thực lực của đệ tử ngoại môn tương đối thấp, cho dù có tiếp nhận nhiệm vụ đi chăng nữa, thì cũng chỉ có thể làm được một vài nhiệm vụ đơn giản mà thôi.

Hơn nữa, điểm tích lũy được thưởng lại ít. Cái được không bù được cái mất. Không bằng ổn định lại tâm tình, cứ tập trung tu luyện trước rồi tính sau.

La Chinh lại lắc lắc đầu, nói:

- Ta không muốn đan dược, ta chỉ cần điểm tích lũy.

Với thân thể Huyền Khí kỳ diệu của mình, đan dược bình thường La Chinh hắn đã sớm không để vào mắt. Tuy Thanh Vân Tông tài đại khí thô, đan dược phân phát cho đệ tử ngoại môn so với những gia tộc bên ngoài còn tốt hơn rất nhiều.

Thế nhưng, những đan dược này cũng không thể so với Thiên Địa Tạo Hóa Đan được. Khi La Chinh hắn bị đánh, tác dụng cũng tương đương như việc phục dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan vậy, hiển nhiên hắn sẽ không cần những thứ đan dược này.

- Ngươi vội vã kiếm điểm tích lũy để làm gì?

- Ta cần điểm tích lũy.

La Chinh nói. Đâu chỉ là cần không thôi, mà cần hẳn một trăm vạn điểm a.

Hơn trăm vạn điểm tích lũy, hiển nhiên sẽ phải mất một khoảng thời gian rất lâu để có thể đạt được. Chỉ là, hiện tại hắn phải có được một trăm điểm. Dù cho không thể cứu La Yên ra khỏi Luyện Ngục Sơn, nhưng chí ít La Chinh hắn cũng phải vào gặp La Yên một lần!

Thấy La Chinh cố chấp như vậy, Tô Linh Vận cũng không nói gì thêm mà chỉ khẽ vươn tay lấy một quyển sớ bên cạnh rồi mở ra, sau đó đưa cho La Chinh, nói:

- Đây là danh sách những nhiệm vụ đơn giản nhất, ngươi chọn ra một nhiệm vụ mà làm.

La Chinh chăm chú nhìn. Những nhiệm vụ này đều được viết bằng bút lông, bao gồm từng hàng chữ thẳng tắp, mỗi một hàng là một nhiệm vụ.

- Trông coi hộ viện và giúp Lý gia chăm sóc nhà cửa ở Đế Đô. Ba ngày. Ba điểm tích lũy…

- Hộ tống Phúc Uy vận chuyển một chuyến hàng. Bảy ngày. Bảy điểm tích lũy…

- …

Khi nhìn vào số điểm tích lũy, xém chút nữa La Chinh ói máu.

“Những điểm tích lũy được thưởng khi hoàn thành những nhiệm vụ này cũng quá ít đi. Muốn dựa vào những nhiệm vụ này mà kiếm đủ một trăm điểm, chỉ sợ cũng phải mất hơn ba tháng.”

“Đó là còn chưa nói đến việc cứu người. Với tiến độ ấy mà muốn cứu La Yên, ít nhất cũng phải mất đến một trăm vạn ngày a.”

- Thế nào? Chê điểm tích lũy ít sao? Dường như người nào lần đầu tiên đến nhận nhiệm vụ đều có loại cảm giác này, dần dần rồi ngươi sẽ quen thôi.

Tô Linh Vận nở nụ cười sáng lạn nói.

Nụ cười của nàng thực sự rất đẹp, La Chinh thoáng cảm thấy ngượng ngùng.

Kỳ thực, những điểm tích lũy kia không hề ít một chút nào. Ba điểm tích lũy liền có thể đổi được sáu khối Phương Tinh Thạch, đối với một vài gia tộc, sáu Phương Tinh Thạch cũng là một khoản tiền lớn rồi.

- Liệu có nhiệm vụ nào được nhận nhiều điểm tích lũy hơn một chút hay không?

La Chinh xoắn xuýt hỏi.

- Có thì cũng có, nhưng tiếc rằng ngươi không thể nhận được.

Tô Linh Vận huơ huơ tay nói.

Vào lúc này, trong mắt của La Chinh cũng chỉ có mỗi điểm tích lũy mà thôi, đâu còn để ý đến việc mình có thể tiếp nhận được hay không. Hắn vội vàng nói:

- Chưa thử làm sao biết? Liệu ta có thể xem trước một chút có được không?

Mặc dù yêu cầu này tựa hồ có chút vô lý, thế nhưng Tô Linh Vận vẫn lấy một quyển sớ khác rồi đưa cho La Chinh.

La Chinh ngay lập tức liền đưa mắt nhìn vào số điểm tích lũy. Nhiệm vụ đầu tiên đã là hai trăm điểm!

Chỉ là, ngay khi nhìn vào yêu cầu của nhiệm vụ, La Chinh liền trợn tròn mắt.

- Nhiệm vụ săn Ám Ảnh Thú, lấy về bộ da hoàn chỉnh của nó.

Ám Ảnh Thú là một loài sinh vật đặc thù, có tại phía Đông của Đông Vực, thường sinh sống ở trong rừng rậm. Khả năng sinh sản của chúng không cao, nên số lượng không nhiều. Thế nhưng, thực lực của chúng lại cực kỳ kinh khủng. Nghe đồn rằng, dù Tiên Thiên Bí Cảnh tiến vào khu rừng rậm này cũng khó có thể còn sống mà trở về…

La Chinh lại nhìn xuống nhiệm vụ tiếp theo. Phần thưởng của nhiệm vụ này cũng là hai trăm điểm tích lũy. Thế nhưng yêu cầu lại là săn lùng, bắt giữ một kẻ thành danh đã chạy trốn nhiều năm.

Những nhiệm vụ này, về cơ bản đúng thực là La Chinh hắn không thể tiếp nhận được.

Ánh mắt của La Chinh lại đưa xuống, chợt nhận ra bên dưới còn có một nhiệm vụ khác.

Thù lao của nhiệm vụ này không phải là một con số cố định. Một điểm cũng có, mà một nghìn điểm cũng có.

Khi tiếp tục cẩn thận nhìn kỹ, hắn mới hiểu ra. Yêu cầu của nhiệm vụ này chính là chống lại *Trùng Triều!

*Trùng Triều: cơn lũ côn trùng.

Trùng Triều là một vấn đề lớn tại phía Nam của vương triều, gây ra tai họa rất lớn.

Vào tháng Tư và tháng Năm hàng năm, sẽ có một lượng lớn Đao Trùng tràn vào từ phía Nam, mang lại những vụ thảm họa, tàn phá đến mức hủy diệt.

Đao Trùng, tuy trong tên có một chữ "Trùng", thế nhưng chúng lại không hề đơn giản như bọn côn trùng thông thường. Bởi, mỗi một con Đao Trùng, đều có sức lực tương đương với một người trưởng thành.

Vì muốn chống cự lại những đợt xâm lấn của đám Đao Trùng này, mỗi năm vương triều đều phái ra một lượng lớn binh lực tiến về phía Nam để tiêu diệt Đao Trùng.

Thế nhưng, binh lực như vậy vẫn còn chưa đủ. Hàng năm Thanh Vân Tông cũng phái ra thêm không ít đệ tử.

Cho nên, ở nơi đây mới có một nhiệm vụ như vậy.

- Giết hai mươi Đao Trùng thì được một điểm tích lũy. Giết một thủ lĩnh Đao Trùng thì trực tiếp có được một điểm…

La Chinh nhanh chóng tính toán. Chỉ trong chốc lát, La Chinh liền nhìn về phía Tô Linh Vận rồi nói:

- Tô đạo sư, ta muốn tiếp nhận nhiệm vụ Trùng Triều!

Nghe được lời La Chinh nói, ánh mắt của Tô Linh Vận liền hạ thấp xuống, mang theo một tia châm chọc, nàng cười nói:

- Đúng là ngươi sẽ chọn nhiệm vụ này mà. Trong quyển sớ này, ngươi cũng chỉ có thể chọn cái này mà thôi, đúng chứ?

La Chinh cười cười. Hắn không phủ nhận.

Mục đính của hắn chính là kiếm điểm tích lũy, hiện tại cũng không cần phải biết nhiều như vậy để làm gì.

Một phút trước Tô đạo sư vẫn còn cười cười, vào giờ phút này sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng nghiêm mặt nói:

- Không được đi!

Gương mặt đang tươi cười của La Chợt chợt cứng ngắt, hắn sững sờ hỏi:

- Tại sao?

- Ngươi cho rằng Đao Trùng dễ giết như vậy sao? Trước đây đúng là có một vài tu luyện giả Bán Bộ Tiên Thiên tiếp nhận nhiệm vụ này, thế nhưng tỉ lệ tử vong của bọn họ lại lên đến sáu mươi phần trăm. Ngươi hiểu ý ta không?

Vừa nói, Tô Linh Vận vừa dõi theo ánh mắt của La Chinh. Nàng thầm nghĩ:

“Với chút thực lực đó mà muốn đi liệm sát Đao Trùng sao? Quả thực là muốn chết!”

- Ta hiểu rồi!

La Chinh yên lặng gật đầu.

- Hiểu được là tốt rồi.

Nghe vậy, Tô Linh Vận hài lòng gật đầu, nàng chuẩn bị lấy quyển sớ đi.

Thế nhưng, ngay khi Tô Linh Vận đưa tay đến, La Chinh liền khẽ vươn tay đè xuống quyển sớ:

- Nếu có thể, ta vẫn muốn nhận nhiệm vụ này.

Tô Linh Vận chợt cảm thấy dở khóc dở cười. Ngay sau đó, nàng liền lên giọng mắng to:

- Ngươi hiểu cái rắm! Tóm lại là không được đi!

Vào lúc này, nàng đâu còn vẻ gì của một thục nữ nữa.

Gương mặt của La Chinh chợt hiện lên vẻ nghiêm túc, nói:

- Tô đạo sư, ta biết người là vì suy nghĩ cho sự an toàn của đệ tử. Thế nhưng ta rất cần những điểm tích lũy này. Cho nên trước mắt, nhiệm vụ này ta không thể không nhận, dù cho người có đồng ý hay không…

Nhìn thấy sự bức thiết trong ánh mắt của La Chinh, Tô Linh Vận chợt nghi hoặc:

- Rốt cuộc là ngươi vội vã muốn có điểm tích lũy để làm gì?

La Chinh lắc đầu, không có trả lời. Hắn đứng lặng yên như một khúc gỗ vậy, không nhúc nhích hay lay động một chút nào. Xem ra, nếu không được nhận nhiệm vụ này, hắn sẽ không rời khỏi nơi đây.

- Không muốn nói đúng không? Vậy cũng đừng mong nhận nhiệm vụ này nữa.

Tô Linh Vận cũng cảm thấy có chút nhức đầu.

- Tô đạo sư, ta nhất định phải tiếp nhận nhiệm vụ này!

La Chinh nhiều lần nói.

Tô Linh Vận cũng lười nói tiếp với La Chinh. Nàng trở lại bàn, tiếp tục xử lý công việc chất đống của mình.

Suốt cả ngày, cả hai đều không nói với nhau một câu nào.

Tô Linh Vận tập trung làm chuyện của mình, phảng phất như La Chinh không hề tồn tại trong căn phòng vậy.

La Chinh thì vẫn cứ như một bức điều khắc, không hề có bất kì một dị động gì.

Cái tình huống quỷ dị này cứ tiếp tục như vậy cho đến tối, vào lúc này, Tô Linh Vận mới lạnh lùng liếc nhìn La Chinh một cái.

Thực sự thì, từ lần đầu tiên gặp mặt, Tô Linh Vận cảm thấy rất thích thú với La Chinh.

Thế nhưng hiện tại, nàng đối với La Chinh lại sinh ra một chút cảm giác chán ghét.

Thực lực, tốc độ tăng tiến, cùng với nghị lực mà La Chinh thể hiện ra, quả thực đều là những biểu hiện của những người có phẩm chất thuộc hàng thượng giai.

Hiện tại, Tô Linh Vận lại thấy rằng, La Chinh sở dĩ muốn nhận nhiệm vụ càng sớm càng tốt, đó là vì hắn muốn tôi luyện và thể hiện bản thân.

Điều này vốn không sai, thế nhưng nàng lại cảm thấy hắn đã quá để ý đến thành công trước mắt.

Tô Linh Vận đứng dậy chuẩn bị rời đi, cũng chẳng thèm để ý đến La Chinh.

Ngay khi nàng vừa đi tới cửa, lửa giận trong đầu bỗng dưng bộc phát. Tô Linh Vận ném một khối lệnh bài sáng loáng cho La Chinh, nói:

- Chính ngươi đã muốn chết, cũng chẳng có ai thèm ngăn cản ngươi đâu!

Tô Linh Vận rất tự hào về tầm nhìn của mình. Nàng biết, thực lực của La Chinh không chỉ như một chút mà hắn biểu hiện ra. Thế nhưng, Trùng Triều là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Trong cơn lũ côn trùng này, không phải là chỉ có những con Đao Trùng thông thường, mà còn có cả những sinh vật còn cường đại hơn rất nhiều. Tỉ lệ tử vong của La Chinh khi thực hiện nhiệm vụ quả thực rất lớn.

Nếu như lúc này Tô Linh Vận còn giữ được bình tĩnh, chắc chắn nàng sẽ không để La Chinh tham gia vào nhiệm vụ này.

Vấn đề ở đây là La Chinh vì chút thành công trước mắt mà muốn thể hiện bản thân, điều này khiến Tô Linh Vận cảm thấy có chút tức giận.

Phụ nữ luôn là những người cực kỳ nhạy cảm. Loại chuyện như ném lệnh bài cho La Chinh kỳ thực cũng là một loại hành động hờn dỗi.

Rất nhanh sau đó, Tô Linh Vận lại cảm thấy có chút hối hận. Dù sao nàng cũng đã phải từ thiên tân vạn khổ mới có thể "cướp" được La Chinh về. Cứ để hắn lao đầu đi chịu chết như vậy, thực sự rất không đáng.

Tuy nhiên, khi nàng quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt vui tươi hớn hở của hắn khi tiếp nhận lệnh bài, nàng lại một lần nữa liếc nhìn La Chinh với phong phạm không có vẻ gì của một thục nữ. Ngay sau đó nàng liền trở người biến mất.

La Chinh không phải kẻ ngốc. Hắn biết rõ tâm tư của Tô đạo sư.

Chỉ là, mục đích của hắn hiện giờ là phải kiếm được thật nhiều điểm tích lũy. Vì La Yên, hắn cũng không cần thiết phải quản nhiều như vậy làm gì.
Bình Luận (0)
Comment