Bách Luyện Thành Thần

Chương 460

Đợi sau khi ba con ngao biển cỡ lớn này chạy vào phạm vi công kích của tháp nhỏ chỗ La Chinh, thì mười hai vị cung thủ bắt đầu kéo dây cung, cùng một lúc bắn tên lên không trung!

Những cung thủ này vốn được hoá ra từ ảo trận, nên động tác ai nấy đều giống nhau như đúc!

“Vút vút vút…”

Mười hai mũi tên đợt thứ nhất kéo theo mười hai tia sáng giống như cầu vồng, bắn vào người con ngao biển cỡ lớn đứng đầu tiên. Sau khi những mũi tên ấy ghim vào, người nó lập tức phát ra những tiếng nổ đùng đùng giòn vang.

“Đùng đùng đùng đùng…”

Cho dù những mũi tên này không bắn vào người La Chinh, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được uy lực chứa trong những trận nổ ấy.

Mười hai mũi tên tương đương với một đòn toàn lực của mười hai vị võ giả Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ. Loại uy lực thế này kinh người đến mức nào chứ?

Con ngao biển cỡ lớn đứng đầu chỉ kịp tru lên một tiếng, sau đó ngã cái ầm xuống mặt đất, đến La Chinh đang đứng yên trên tháp nhỏ cũng bị lắc lư kịch liệt một lúc theo.

“Bắn một đợt đã hạ được một con ngao biển cỡ lớn.” Thấy cảnh này, La Chinh cũng bó tay. Tòa tháp nhỏ cấp mười hai này mạnh hơn tháp nhỏ cấp mười một không chỉ một chút thôi đâu. Bản thân hắn đang ở trong ảo trận, nhưng lại không biết rõ ngay từ lúc ảo trận này mới được thiết kế đã xuất hiện một lỗ hổng như thế, vậy mà lỗ hổng này còn bị hắn chui hết lần này tới lần khác, cho nên mới thấy đơn giản như vậy…

So sánh ra thì những võ giả khác lại không dễ chịu được như thế.

Ngao biển cỡ lớn vô cùng mạnh mẽ, “mũi tên Huyền Băng” của tháp nhỏ cấp chín bắn lên người ngao biển cỡ lớn chỉ có thể kéo dài hời gian di chuyển của nó mà thôi, không cách nào làm nó bị thương được. Nếu muốn đánh bại ngao biển cỡ lớn thì chỉ còn cách dựa vào chính bản thân mình.

Có điều bắt đầu từ đợt yêu thú tiến công thứ sáu, khó khăn cũng được tăng lên từng chút từng chút, số lượng võ giả bị loại cũng càng ngày càng nhiều. Trong bốn trăm võ giả thì đến đợt thứ mười này chỉ còn chưa đến năm mươi người chịu đựng được, ít nhất thì năm mươi người này cũng được xem như tinh anh trong đám võ giả.

Lúc này cả đám võ giả ấy đang lấy ra hết tất cả những vốn liếng của bản thân, cố gắng chống đỡ. Dù sao khoảng cách để thông qua giai đoạn thứ nhất cũng chỉ còn một bước ngắn nữa thôi, sang giai đoạn thứ hai là đối đầu với nhau thì tỷ lệ giành được một suất đi tiếp vào vòng trong cũng không nhỏ!

Chỉ có La Chinh thong dong bình tĩnh đứng nhìn mười hai tên cung thủ bên cạnh. Sau khi bắn xong ba vòng, ba con ngao biển cỡ lớn kia đã nằm trên mặt đất, hoá thành những chùm sáng rồi biến mất trên không trung.

Bởi vì tháp nhỏ này giết quá nhanh khiến La Chinh và Yêu Dạ bắt đầu rảnh rỗi. Vì thấy nhàm chán, nên La Chinh đi dạo một vòng xung quanh chỗ của mình, kết quả võ giả trên những lãnh địa xung quanh hắn gần như bị loại bỏ hết cả rồi, đến một mống cũng không còn…

Nhìn thấy dáng vẻ rảnh rỗi của La Chinh, trong cung điện, Ninh Vũ Điệp nhịn không được bật cười.

Mặc Nhạc Chương và lão Tiêu cũng vô cùng yên lặng, Tang Dương lại vô cùng lo lắng. Đây là đợt tiến công thứ mười đấy, là đợt yêu thú tiến công khó khăn nhất đấy. Mấy con ngao biển cỡ lớn kia là do Tang Dương dày công thiết kế, chỉ cần võ giả liên tục hấp dẫn sự chú ý của ngao biển cỡ lớn, sau đó dần giết chết trong khi tháp nhỏ làm giảm tốc độ của chúng.

Nhưng cũng vì sự xuất hiện tháp có mũi tên cấp mười hai, nên ngao biển cỡ lớn mạnh mẽ là thế vừa xuất hiện đã bị bắn chết tươi rồi. Cái này mà còn là khảo hạch cái rắm gì?

Ngày mai, trước khảo hạch ngày mai nhất định hắn phải tuyên bố thật rõ cái quy định này mới được! Võ giả nào tự tiện vào lãnh địa của người khác sẽ bị loại bỏ ngay lập tức!

Thật ra chuyện mà Tang Dương lo lắng cũng có lý, La Chinh có thể chui lỗ hổng này là dựa vào thực lực của chính mình, một số võ giả khác cũng có thể phân thân ra bằng mấy thứ như hoá thân chân nguyên chẳng hạn, nó cũng giống như kiếm linh của La Chinh.

Chỉ là phân thân của bọn họ không đủ mạnh nên không cách nào ngăn được sự tiến công của yêu thú, thế nên tất nhiên bản thân cũng không dám bay ra ngoài cướp điểm tích luỹ của những người khác.

Vì vậy từ lúc ảo trận này được thiết lập cho đến nay, trên cơ bản thì chưa có võ giả nào từng làm chuyện như thế cả. La Chinh chính là người đầu tiên làm như vậy, cũng không biết có phải là người cuối cùng hay không.

Thật lâu sau đó, đợt tiến công cuối cùng trong ảo trận cũng kết thúc. Sau đợt thứ mười, từ chưa đến năm mươi người đã loại bỏ chỉ còn lại hai mươi hai người. Nói cách khác thì ba người cuối cùng sẽ xuất hiện trong hai mươi hai người này.

Tang Dương nhìn những biến hoá trong ảo trận, lập tức nói: “Mở giai đoạn khảo hạch thứ hai!” Sau khi nói xong, hắn bắt đầu điều khiển bàn ảo trận.

Ánh mắt Ninh Vũ Điệp dừng lại trên Tín Khuê. Nàng cũng biết rất rõ, giai đoạn quan trọng của vòng loại đã tới rồi. La Chinh có thể lấy được tư cách tiến vào vòng trong thi đấu hay không thì phải xem vòng khảo hạch này thế nào đã! Có điều La Chinh đã nâng tháp nhỏ kia đến cấp mười hai rồi, điểm tích luỹ từ việc giết ngao biển cỡ lớn của những người khác cũng chỉ có thể giúp tháp nhỏ tăng lên đến cấp mười thôi… Thực lực của những cung thủ trên tháp nhỏ cấp mười hai kia, cho dù là Ninh Vũ Điệp cũng không thể coi thường được. Dù sao cũng là một đòn toàn lực của mười hai cường giả Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ!

Có lẽ La Chinh vượt qua giai đoạn khảo hạch thứ hai cũng sẽ không khó khăn mấy.

Bỗng nhiên La Chinh cảm thấy ánh sáng tối đi, hắn ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời trong ảo trận này đang từ từ biến thành màu đen, cho dù bầu trời, hay là thảo nguyên, đều dần dần tan biến trong mắt La Chinh.

“Giai đoạn hai bắt đầu rồi.” La Chinh thản nhiên nói.

Mọi thứ xung quanh nhanh chóng biến mất, nhưng chỉ duy nhất tháp nhỏ của La Chinh thì không, nó lẳng lặng lơ lửng trong hư không vô tận ở đây.

Rất nhanh, cách đó không xa cũng có từng toà từng toà tháp nhỏ xuất hiện, giữa mỗi tòa tháp đều cách nhau một khoảng nhất định.

La Chinh quét mắt nhìn mấy toà tháp nhỏ này một vòng, ước chừng một chút, tính cả hắn trong đây thì có tổng cộng hai mươi hai toà tháp nhỏ! Đều là những võ giả may mắn còn sống sót, đang đứng trên toà tháp của chính mình.

“Có chuyện gì xảy ra với tên kia vậy? Tháp của hắn… sao lại lớn như thế?”

“Không thể nào, thằng nhóc này ăn gian à? Tháp nhỏ của chúng ta chỉ mới cấp mười, sao tháp nhỏ của tên kia lại lớn gấp đôi chúng ta được chứ?”

“Trừ khi tháp nhỏ kia đã đạt tới cấp mười một, thậm chí là cấp mười hai! Nhưng mà trong ảo trận này hoàn toàn không có cách nào để kiếm thêm điểm tích luỹ! Rốt cuộc hắn đã làm cách nào để nâng tháp nhỏ lên cấp mười hai được thế?”

Ánh mắt phần lớn võ giả cũng không kém hơn La Chinh nên bắt đầu bàn tán.

Bởi vì nhìn thấy toà tháp nhỏ giống như một thành luỹ kia của La Chinh, lại nhìn tháp nhỏ mà bản thân phải liều cả cái mạng mới thăng lên tới cấp mười…

Trong lòng mỗi người đều khó cân bằng ngay nổi.

“Thằng nhóc này… rốt cuộc đã làm thế nào?” Ngao Tường đứng trên tháp nhỏ cấp mười, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Với tư cách là võ giả Chiếu Thần Chung Cực, Ngao Tường có thể thông qua khảo nghiệm đợt tiến công của yêu thú đã là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo rồi.

Có điều Ngao Tường cũng không vì vậy mà kiêu ngạo chút nào, bởi vì hắn tới từ thảo nguyên Hô Luân, mục tiêu chính là vòng trong. Về phần vòng đấu loại, hắn cảm thấy đây cũng chỉ là một quá trình mà bản thân phải trải qua mà thôi, hắn nhất định có thể lấy được suất vào vòng trong!

Nói đúng ra, sau khi tiến vào giai đoạn hai, mỗi người đều có một toà tháp nhỏ cấp mười, kết quả lại thấy La Chinh đứng trên toà tháp nhỏ có đẳng cấp cao hơn, Ngao Tường không khó chịu mới là chuyện lạ đấy!

Hơn nữa thằng nhóc này lại còn là thằng nhóc Chiếu Thần Tam Trọng từng gặp lúc trước, điều này càng khiến Ngao Tường hơi khó chấp nhận!

“Thiên Hạ Thương Minh cố tình quan tâm đến thằng nhóc kia?” Trong lòng Ngao Tường sinh ra loại suy nghĩ này. Dù sao toà tháp nhỏ này của La Chinh đúng là quá… nổi bật.

Người có suy nghĩ này cũng không chỉ mình Ngao Tường, rất nhiều võ giả cũng cho là như vậy.

“Vốn cho là Thiên Hạ Thương Minh rất công bằng, không ngờ rằng lại dùng loại thủ đoạn như thế này!”

“Thắng chẳng vẻ vang gì, khảo hạch vòng loại này thật ra chỉ là để làm cảnh thôi, chẳng phải là muốn cho ai vào vòng trong thì vào à?”

“Giết thằng nhóc đó, đoạt tháp nhỏ của nó!”

Nếu cân nhắc dựa theo tình huống bình thường thì vào lúc này sẽ không có ai đi chọc phá La Chinh làm gì. Nhưng La Chinh chỉ mới là Chiếu Thần Tam Trọng, nếu có thể cướp được tháp nhỏ này của La Chinh thì tin rằng có thể hạ hết những võ giả khác!

Có điều vào lúc này, trận hỗn chiến của giai đoạn hai vẫn chưa bắt đầu. Xung quanh hai mươi hai toà tháp nhỏ này còn có một tầng năng lượng mờ nhạt đang ngăn cách. Có điều mục tiêu của đám người kia cũng rất rõ ràng, mặc dù La Chinh không trêu chọc gì tới bọn hắn, nhưng bởi vì toà tháp nhỏ dưới chân hắn nên đã vô tình thành công kéo thù hận của tất cả mọi người lên trên người mình.

Nhìn thấy dáng vẻ nhốn nháo của đám người này, La Chinh cũng đành cười khổ. Sớm biết vậy thì mình đã không thăng tháp nhỏ lên cấp mười hai rồi, thế này lại kéo nhiều thù hận quá!

“Hỗn chiến giai đoạn hai, bắt đầu!”

Giọng nói của Tang Dương vang lên trong ảo trận, ba bốn tên võ giả gần La Chinh nhất lập tức xông về phía hắn.

Nhìn thấy những võ giả này, La Chinh nhướng mày, Yêu Dạ cầm cự kiếm trong tay chắn trước mặt La Chinh, cùng lúc đó hắn vung tay lên, mười hai vị cung thủ đã nâng cung tên lên!

Một cường giả Hư Kiếp Cảnh là có thể quét ngang mấy võ giả Thần Đan Cảnh rồi đấy! Huống chi cung thủ trên tháp nhỏ cấp mười cũng chỉ là võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ mà thôi, chênh lệch rất lớn với tháp nhỏ cấp mười hai của La Chinh!

“Vút vút vút…”

Trong nháy mắt mười hai mũi tên vô cùng uy lực đã bắn ra ngoài!

Mũi tên mà những cung thủ đứng cạnh La Chinh bắn ra vô cùng uy lực, chỉ mới bắn một đợt mà ba bốn tên võ giả xông lại kia đã bị tiêu diệt cả người lẫn tháp rồi.

Không ít võ giả trong ảo trận này đều có suy nghĩ muốn cướp tháp nhỏ của La Chinh, nhưng vào giờ phút này lại lập tức yên tĩnh…
Bình Luận (0)
Comment