Bách Luyện Thành Thần

Chương 478

Hoá Hồn Ngưng Huyết là bí thuật chỉ có Huyết Mộc Nhai mới có, có thể thiêu đốt sinh mệnh của võ giả trong thời gian ngắn, cũng ép tiềm năng của võ giả đến mức cực hạn trong thời gian ngắn.

Trừ khi phải đối đầu với cường địch tới mức sống chết thì chẳng ai muốn dùng thứ này lên người mình làm gì.

Thế nhưng đối mặt với Tông chủ, Bộ Cừu không có lựa chọn thứ hai. Bây giờ trước mặt hắn chỉ còn một con đường duy nhất là giết chết La Chinh mà thôi. Hy vọng phần thưởng của tông chủ có thể giúp hắn bổ sung lại những thứ đã mất đi.

Sau khi gieo huyết phù xuống, Bộ Cừu trở nên vô cùng kích động, đôi mắt của hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào La Chinh. Đợi đến khi màn sáng vừa biến mất thì trong tay hắn đã bốc lên một đoá hoa lửa màu đỏ tươi, sắc đỏ của ngọn lửa kia không bình thường chút nào!

“Ta đã lĩnh ngộ được một phần ba lực quy tắc hệ Hoả. Nếu ngươi thông minh thì nên ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, để ta dùng huyết diễm đốt ngươi thành tro…” Bộ Cừu vừa dứt lời, huyết diễm trong tay hắn đã bùng lên ngay lập tức.

“Quy tắc hệ Hoả! Bộ Cừu cũng nắm giữ quy tắc hệ Hoả… Đại hội võ dạo lần này sao thế! Bây giờ lực quy tắc không đáng giá thế à? Võ giả Thần Đan Cảnh nào cũng có là sao?”

“Dù sao thì Bộ Cừu cũng là đệ tử đứng đầu của Huyết Mộc Nhai, nắm giữ quy tắc hệ Hoả cũng có gì đáng ngạc nhiên đâu? Có điều ta nhớ rõ trong đại hội võ đạo trước kia cũng không có nhiều người lĩnh ngộ được lực quy tắc như thế. Trong ấn tượng của ta, trong đại hội võ đạo lần trước cũng chỉ có ba người đứng đầu mới lĩnh ngộ được một phần lực quy tắc mà thôi…”

“Cái gì gọi là không cần ngạc nhiên? Trước kia lực quy tắc đều là những lão quái vật Hư Kiếp Cảnh mới có khả năng lĩnh ngộ được đấy! Không biết bây giờ là đầu năm nào nữa, bỗng dưng thiên tài cứ xuất hiện ùn ùn!”

“Huyết diễm? Đốt chết ta?” Nhìn ngọn lửa màu đỏ tươi kia, La Chinh mỉm cười. Bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng vung tay lên, một ngọn lửa tinh thuần nở rộ trong tay hắn. Sau đó hắn nhẹ nhàng vươn tay kéo một chút, khiến ngọn lửa khó nhìn thấy này kéo dài ra, tạo thành một vòng lửa hình tròn: “Muốn chơi lửa à, ta cũng có!”

“Ồ? Không phải tên La Chinh này sử dụng thuật luyện thể à? Sao hắn cũng chơi lửa thế? Mà hình như uy lực ngọn lửa này của hắn không lớn mấy… nhưng vì sao lại có loại cảm giác khiến lòng người kinh hãi thế nhỉ?”

“Lực quy tắc hoàn chỉnh! Lực quy tắc hệ Hoả hoàn chỉnh!” Bỗng nhiên có người kêu lên.

“Đúng vậy! Sao hắn lĩnh ngộ được như thế? Vậy mà lại lĩnh ngộ hoàn toàn quy tắc hệ Hoả!”

Đám võ giả trên khán đài ào ào lên, sôi trào.

Một trong ba đại Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh, vị Yên Duyệt Sơn mặt đầy vẻ hung ác bỗng nhiên bật cơ thể mập mạp của mình lên từ trên ghế, một đôi mắt nhỏ nhưng thật hung ác nhìn chằm chằm vào đốm lửa thuần khiết trong tay La Chinh!

Yên Duyệt Sơn là võ giả chủ tu công pháp hệ Hoả, hắn đã tu luyện tầng thứ nhất “Liệt Hoả” của quy tắc hệ Hoả đến chín phần chín, cũng luyện được ba phần của quy tắc hệ Hoả tầng thứ hai “Nhiên Khôi”! Nhưng có lẽ là vì trong Trung Vực cũng không có lực quy tắc hệ Hoả tầng thứ nhất hoàn chỉnh, vì vậy lực quy tắc hệ Hoả tầng thứ nhất “Liệt Hoả” của hắn vẫn luôn không viên mãn được!

Vào lúc này, Yên Duyệt Sơn bỗng nhiên nhìn thấy ngọn lửa trong tay La Chinh gần như đạt tới dáng vẻ hoàn chỉnh nhất, hắn cũng biết rằng, La Chinh đã lĩnh ngộ hoàn toàn tầng thứ nhất “Liệt Hoả” của lực quy tắc hệ Hoả rồi!

Thằng nhóc này lĩnh ngộ được ở đâu vậy?

Yên Duyệt Sơn bỗng nhiên nhìn về phía Thạch Khắc Phàm: “Không phải ngươi nói hắn là một vị phù văn sư à? Sao lĩnh ngộ của hắn đối với quy tắc hệ Hoả lại đến trình độ này được?”

Thạch Khắc Phàm cũng đang nghẹn họng nhìn trân trối, sững sờ nhìn ngọn lửa trong tay La Chinh…

Trên đài cao của Hư Linh Tông, Tiểu Giới nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong tay La Chinh, bĩu môi nói: “Đại sư ca, hắn còn mạnh hơn huynh nữa kìa! Đây chính là lực quy tắc hệ Hoả hoàn chỉnh nhất đấy!”

Trên mặt đại sư ca của Hư Linh Tông toát ra một chút xấu hổ, có điều lại nói: “Cho dù có được lực quy tắc hệ Hoả hoàn chỉnh thì sao chứ? Tiểu Giới ngươi tu luyện chính là quy tắc không gian, so ra thì quy tắc không gian lại càng khó khống chế hơn, hơn nữa cũng lợi hại hơn so với quy tắc hệ Hoả, đúng không?”

Thời gian là vương, không gian là tôn, hai loại lực quy tắc gốc này đúng là hai loại mạnh nhất trong phần lớn các loại quy tắc, vì vậy điều đại sư ca nói là hoàn toàn chính xác chứ không hề sai. Có điều đánh giá lúc trước của hắn dành cho La Chinh nhất định là sai. Dù sao lực quy tắc hệ Hoả hoàn chỉnh cũng không phải tuỳ tiện con mèo con chó nào cũng có.

“Quy tắc hệ Hỏa hoàn chỉnh, thiếu niên này có chút thú vị… Hơn nữa, ta thấy hình như hắn hơi quen mắt thì phải.” Lúc mới bắt đầu Thôi Tà cũng không chú ý đến La Chinh, lấy thân phận là người đứng đầu Trung Vực của hắn, tất nhiên không phải ai hắn cũng chú ý.

Tư Diệu Linh nháy mắt một cái, cũng không nói gì. Con trai Thôi Tà lại nói: “Những năm này cha rất ít khi vào Trung Vực, sao lại thấy một thằng nhóc tuổi xương cốt mới có mười mấy quen mắt được chứ?”

Thôi Tà lắc đầu nói: “Đúng là nhìn rất quen, ta và hắn đã từng gặp nhau một lần, những không nhớ nổi là ở đâu…”

Trí nhớ của Thôi Tà cũng không quá kém. Ngày đó ở Thanh Vân Tông, Thôi Tà biến thành một khuôn mặt khổng lồ, nhìn qua La Chinh rồi cười lạnh một tiếng. Có điều lấy thực lực của Thôi Tà, rất khó mà nhớ nổi La Chinh là ai! Cũng giống như một con người sẽ không tốn công đi nhớ xem mỗi con kiến khác nhau chỗ nào. Khi đó đối với Thôi Tà mà nói, La Chinh chỉ là một con kiến, hoàn toàn không cần phải nhớ kỹ làm gì.

“Không ngờ trong Vân Điện lại xuất hiện một thiên tài như vậy. Chiếu Thần Cảnh, thuật luyện thể, quy tắc hệ Hoả tầng thứ nhất hoàn chỉnh… Ha ha! Duẫn nhi, ngươi cũng phải cố gắng lên!” Thôi Tà thản nhiên cười nói với người thanh niên đứng bên cạnh, có điều ngay cả như vậy, trên mặt hắn vẫn loé lên vẻ tự tin như trước.

Con trai Thôi Tà, tên là Thôi Duẫn.

Nghe thấy lời cha nói, Thôi Duẫn gật đầu, trên mặt lại lộ ra vẻ tự tin mãnh liệt: “Cha, thứ con muốn không phải là cố gắng lên.”

“A?” Thôi Tà nhìn con trai mình.

“Cha dành nhiều tâm huyết lên người con như vậy, nếu như con còn không thể trổ hết tài năng tại đại hội võ đạo này thì đó đúng là trò cười rồi. Chuyện con cần làm chính là chèn ép, đè toàn bộ đám được gọi là thiên tài tông môn này xuống!” Thôi Duẫn thản nhiên nói.

Thôi Tà gật đầu, cũng không dạy dỗ Thôi Duẫn vì những lời nhìn như cuồng vọng của hắn. Hắn là con trai Thôi Tà, có tư cách để cuồng vọng!

Ninh Vũ Điệp nhìn thấy lực quy tắc hệ Hoả trong tay La Chinh, vẻ kinh ngạc trong đôi mắt lại càng lớn!

Nàng chợt phát hiện chính mình cũng hoàn toàn không hiểu rõ La Chinh!

Thiên phú La Chinh biểu hiện ra ngoài ban đầu cũng đã tương đối mạnh, trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, Tiểu Điệp cũng hiểu rõ, La Chinh tuyệt đối có thể trở thành nhân vật quan trọng của Vân Điện, cho nên nàng mới hao hết tâm tư đi bồi dưỡng La Chinh.

Kết quả, không hiểu sao trong quá trình này La Chinh lại trở thành một gã phù văn sư, hơn nữa còn khiến phù văn sư cao cấp nhất Vân Điện của nàng là Tông Duệ cảm thấy không bằng… Hơn nữa lại càng không hiểu vì sao sau khi trở về từ Thăng Long Đài, hình như La Chinh đã lĩnh ngộ được quy tắc không gian!

Lại đến đại hội võ đạo, thể hiện ra thuật luyện thể của hắn, nhưng mà sao bây giờ đột nhiên hắn lại bắt đầu chơi lửa rồi?

Hơn nữa một khi đã chơi, là ra lực quy tắc hệ Hoả hoàn chỉnh.

Theo nàng biết, ở Trung Vực thì tầng thứ nhất Liệt Diễm của lực quy tắc hệ Hoả không có truyền thừa trọn vẹn nào, cũng chính vì thế, Yên Duyệt Sơn của Thiên Hạ Thương Minh cũng không lĩnh ngộ trọn vẹn được tầng thứ nhất.

“Thượng Giới…”

Nhất định là La Chinh đã nhận được truyền thừa quy tắc hệ Hoả ở trên Thượng Giới! Ninh Vũ Điệp âm thầm tự suy đoán.

Về điều này, nàng đã đoán đúng. Có điều nàng tuyệt đối không thể nghĩ đến chuyện La Chinh không đơn giản chỉ nhận truyền thừa của quy tắc hệ Hoả, mà sau khi trải qua lễ tẩy trần quy tắc, tổng cộng hắn đã nhận được truyền thừa của chín loại quy tắc gốc!

Vào lúc này, Bộ Cừu đã mất đi lý trí. Mặc dù hắn hoàn toàn cảm nhận được ngọn lửa của La Chinh không hề tầm thường, thế nhưng từ lúc bị phu nhân Độc Huyết gieo huyết phù xuống thì hắn đã không còn con đường nào để quay lại nữa rồi. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là tiêu diệt La Chinh.

“Chết!”

Vào lúc Bộ Cừu bước ra bước đầu tiên, trong tay đã nhiều thêm một đoản đao màu nâu, gần như trong nháy mắt huyết diễm đã bọc lấy thanh đoản đao kia.

Bước chân hắn di chuyển nhanh hơn, cả người giống như một cái bóng, lấn tới bên người La Chinh, lập tức chém một đao về phía trước.

“Huyết Diễm Trảm!”

Huyết diễm và ánh đao kết hợp lại thành một thể. Lấy tu vi Thần Đan Cảnh của hắn, hơn nữa còn có uy lực được huyết phù bạo phát ra, thì nghĩ cũng biết rồi đấy.

Đối mặt với một đao kia, cơ thể La Chinh cũng linh hoạt tránh đi, cùng lúc đó vòng lửa của hắn cũng cuốn về phía Bộ Cừu.

“Bùm…”

Một đao của Bộ Cừu chém lên trên vòng lửa của La Chinh, hai loại lửa khác biệt lập tức đan xen vào nhau, sau đó bắt đầu cắn nuốt. Trên đao của Bộ Cừu bốc lên một ngọn lửa mãnh liệt.

La Chinh không tu luyện công pháp hệ Hoả nào, vì vậy hắn không cách nào bạo phát hoàn toàn uy lực của ngọn lửa trong tay ra.

Có điều võ giả tu luyện đến cảnh giới này thì không chỉ đơn giản là so đấu về công pháp, mà quan trọng hơn chính là so đấu về lực quy tắc. Vì vậy thoạt nhìn huyết diễm của Bộ Cừu có uy lực vô cùng lớn, nhưng tới lúc bắt đầu giao chiến với ngọn lửa của La Chinh thì lại nhanh chóng yếu hẳn đi.

Huyết diễm của Bộ Cừu còn lâu mới đủ tầm…

So đấu lực quy tắc có thuộc tính khác nhau có lẽ sẽ không rõ ràng đến thế, nhưng so đấu lực quy tắc cùng thuộc tính thì đó chính là trận so đấu xem người nào lĩnh ngộ quy tắc ấy sâu hơn!

Cho nên đối với Bộ Cừu lĩnh ngộ kém hơn về quy tắc hệ Hoả, sẽ vô cùng bất lợi.

Cuối cùng vì Bộ Cừu là võ giả Thần Đan Cảnh, lại thêm hắn còn có sự gia tăng của huyết phù nên cũng chịu đựng được. Hắn cũng không còn đường nào có thể lui được nữa. Chỉ cần không giết chết La Chinh, thì có lẽ cả đời này của hắn cũng sẽ bị bỏ đi.

Nhìn thấy huyết diễm của mình bị ngăn lại, Bộ Cừu lập tức tự cắn nát đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên thanh đao, nhanh chóng thúc đẩy huyết diễm lớn mạnh hơn. Một đao này khí thế hung hăng, tránh khỏi vòng lửa của La Chinh, chém về phía hắn.

Đáng tiếc La Chinh cũng không phải là một tên đầu gỗ. Sau khi trải qua rèn thân thể, toàn bộ huyệt khiếu đã mở ra thì La Chinh linh hoạt giống như một con khỉ vậy. Thân thể thuận thế lách đi, tránh được một đao phủ đầu của Bộ Cừu.

Sau đó La Chinh nhẹ nhàng lui về sau, tay cũng vững vàng chống lên mặt đất trước hai chân, chân cũng hơi co lại.

Một đao này của Bộ Cừu không chém trúng thì sao lại có chuyện từ bỏ được chứ? Bước chân đuổi sát theo La Chinh, lại chém một đao “Huyết Diễm Trảm”.

Nhưng khi một đao kia của hắn vừa ra thì hai chân La Chinh bất ngờ phát lực, cả người vượt lên trước một bước, nhích tới gần cạnh Bộ Cừu, lực trong nắm tay phải đã bộc phát ra hoàn toàn.

“Ầm! Ầm! Ầm…”

Một quyền, hai quyền, ba quyền….

Liên tục hơn mười quyền, mỗi quyền đều đánh vào bên hông của Bộ Cừu, phát ra những âm thanh nặng nề, đánh cho xương sườn của Bộ Cừu vỡ vụn ra từng khúc.

Mãi sau khi La Chinh hoàn toàn rút lui, Bộ Cừu vẫn ôm ngực, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ. Một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào La Chinh, trong đôi mắt ấy đầy vẻ không cam lòng!

Sau mấy nhịp thở, Bộ Cừu ngã “bịch” trên mặt đất.

“La Chinh, thắng.” Hàng cuối của khán đài, Hoa Thiên Mệnh cười thản nhiên nói.

Thấy cảnh như vậy, lúc này Bách Lý Hồng Phong mới thở dài một hơi: “Làm ta sợ muốn chết, cũng may là hắn thắng. Nếu La Chinh thua thì chẳng phải ta táng gia bại sản rồi sao.”

Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Hắn còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta, đến quy tắc hệ Hoả cũng đã lĩnh ngộ, tên này đúng là…”

Rất nhiều người đều khen Hoa Thiên Mệnh có thiên phú kinh khủng, nhưng bây giờ Hoa Thiên Mệnh cảm thấy đứng trước mặt La Chinh, mình hoàn toàn không đáng để nhắc tới chút nào!

“Ta không biết La Chinh có định lấy danh hiệu đệ nhất hay không, nhưng khả năng hắn lọt vào tốp mười chắc chắn rất lớn.” Bùi Thiên Diệu cũng nói.

Toàn bộ quá trình, vẻ mặt La Chinh đều vô cùng lạnh nhạt, đợi sau khi lão Tiêu tuyên bố kết quả thì hắn mới đi lên rút thẻ.

“Thẻ khiêu chiến! Thẻ khiêu chiến!” Trong lòng La Chinh thầm nghĩ. Khi hắn lật tấm thẻ kia lên nhìn qua, trong lòng lập tức vui vẻ. Cuối cùng hắn cũng lấy được một tấm thẻ khiêu chiến! Trên lý thuyết mà nói, bây giờ hắn có thể khiêu chiến với Tư Diệu Linh rồi!

Vừa mới lấy được thẻ khiêu chiến, La Chinh sẽ không dùng nó ngay, làm như vậy thì quá rõ ràng, hắn cần một cơ hội để có thể khiêu chiến với Tư Diệu Linh!

Sau khi cất kỹ thẻ khiêu chiến, La Chinh cũng lùi về đài dành cho võ giả độc lập như thường lệ, tiếp tục chờ đợi.

Trận đấu kế tiếp, từng trận từng trận được tiến hành.

Sự chênh lệch thực lực giữa võ giả độc lập và đệ tử tông môn cũng dần dần được thể hiện rõ.

Phần lớn võ giả độc lập đều không đánh lại nổi đệ tử tông môn.

Có điều đã có hai võ giả độc lập phá vỡ cánh cửa này, một người chính là Chiếu Thần Chung Cực Ngao Tường, một người khác là một võ giả độc lập tên Hoàng Phủ Hy.

Hai người này lấy thực lực tuyệt đối, đánh bại hai thiên tài đứng đầu của Huyền Âm Quán và Hắc Sơn Tông.

Đặc điểm của hai người này, chính là bọn họ là võ giả độc lập thật sự!

Những võ giả thông qua khảo hạch ở vòng loại thật ra phần lớn là đi ra từ tông môn tam phẩm, nhưng Ngao Tường và Hoàng Phủ Hy thì khác, bọn hắn hoàn toàn dựa vào số mệnh và thực lực của bản thân để bò lên từng bước, không có sư phụ dạy dỗ, càng không có sự bồi dưỡng của tông môn.

Trong Trung Vực, loại võ giả thế này rất nhiều. Có điều phần lớn trong số đó đều không thể bò lên được. Bởi vì ban đầu, thậm chí là tông môn nhị phẩm bọn họ cũng không vào được.

Cũng chính vì thế, loại võ giả tự mình lần mò để tiến lên này, thực lực sẽ đặc biệt mạnh mẽ. Dù sao dưới tình huống không có tài nguyên chồng chất mà có thể tu luyện đến Thần Đan Cảnh thì cần có số mệnh thật tốt mới làm được.

Về phần những võ giả thuộc tông môn tam phẩm kia, hoàn toàn không được tính là võ giả độc lập chân chính. Bọn họ cũng không cách nào so sánh được với những đệ tử đứng đầu của tông môn tứ phẩm, lại không có số mệnh và tính kiên nhẫn như võ giả độc lập, vì vậy trên đại hội võ đạo chỉ có thể xếp kế cuối mà thôi.

Lúc thi đấu đã tiến hành đến trận thứ ba mươi ba, lão Tiêu bỗng nhiên tuyên bố: “ Vân Điện, Hiên Viên Hiểu, đấu với võ giả độc lập Thôi Duẫn!”

“Thôi Duẫn! Nghe nói là con trai của người đứng đầu Trung Vực Thôi Tà! Lần này có kịch vui để xem rồi!”

“Nếu Thôi Duẫn này vào Hư Linh Tông thì cũng có thể coi là đệ tử hạt giống số một nhỉ? Có lẽ thứ nhất thứ nhì của đại hội võ đạo lần này sẽ xuất hiện từ trận đấu của hai người này đấy!”

“Hiên Viên Hiểu của Vân Điện cũng không tệ đâu, ta thấy cũng chưa hẳn là thế! Với tư cách là tông môn tứ phẩm đứng đầu, đệ tử mà Vân Điện bồi dưỡng ra cũng sẽ không kém hơn Hư Linh Tông bao nhiêu đâu nhỉ?”

“Thôi Duẫn?” Ánh mắt La Chinh loé lên, chuyển hướng về phía chỗ đài cao của Thôi Tà. Nhìn thấy người thanh niên đứng cạnh Thôi Tà đi xuống từ trên đài cao, ánh mắt của La Chinh cũng bắt đầu híp lại. Quả nhiên, Thôi Duẫn chính là con trai của Thôi Tà…

La Chinh không có hứng thú với con trai Thôi Tà.

Chuyến đại hội võ đạo lần này, mục tiêu lớn nhất đó chính là đánh chết Tư Diệu Linh, sau đó là giành được Thăng Long Đài. Con trai Thôi Tà là giun là dế hay là rồng thì La Chinh cũng không có quá nhiều hứng thú.

Nhìn thấy sau khi Thôi Duẫn kia nhảy xuống đài cao lại trôi nổi giữa không trung, nói với lão Tiêu: “Vị trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh này, xin đợi một chút.”

Lão Tiêu gật đầu, chút thời gian này hắn vẫn có thể châm chước được.

Chỉ thấy Thôi Duẫn đã bay đến đài cao của Vân Điện, ánh mắt rất nhiều đệ tử Vân Điện đã rơi vào người Ninh Vũ Điệp.

Trên mặt Hiên Viên Hiểu và một đám đệ tử Vân Điện đều toát ra vẻ nghi hoặc, nhưng lại không biết Thôi Duẫn muốn làm gì.

Ninh Vũ Điệp cũng kỳ quái nhìn Thôi Duẫn, sau đó hỏi: “Ngươi thi đấu với đệ tử trong tông của ta, vậy mà lại chạy đến đài cao của Vân Điện ta, đây là có ý gì?”

Ai ngờ Thôi Duẫn lại cười nhạt một tiếng với Ninh Vũ Điệp, vỗ tay: “Bốp bốp bốp!”

Bởi vì truyền chân nguyên vào, vì vậy ba tiếng vỗ tay này của hắn truyền ra với khoảng cách rất xa. Chỉ một lát sau, đã có bốn người nâng một vật nặng bay tới, trên vật nặng kia có một tầng vải lụa màu đỏ nhạt, nhìn không rõ bên dưới vải lụa là thứ gì.

“Ta có thứ muốn đưa cho Điện chủ Vân Điện.” Thôi Duẫn cười nhạt một tiếng. Vào lúc này bốn người kia đã đi tới cạnh hắn, đặt vật nặng kia xuống đài cao.

Tầng sương băng trên mặt Ninh Vũ Điệp hơi tản đi, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vô ngần bên trong. Giờ phút này lông mày nàng hơi nhíu lại, cũng không biết Thôi Duẫn giấu bí mật gì, vô duyên vô cớ tặng làm cái gì?

Những người thuộc tông môn khác, kể cả đám Tông chủ cũng tò mò nhìn về hướng bên này.

Thôi Duẫn thuận tay kéo ra, lập tức kéo tấm lụa màu đỏ nhạt kia xuống, bên dưới tấm lụa này lại là một khối băng đang tản ra khí lạnh.

“Huyền Băng Bắc Cực?” Ninh Vũ Điệp nhìn qua khối băng này rồi hỏi.

Khó trách bốn người nâng khối băng này lại cố sức đến thế, Huyền Băng Bắc Cực vô cùng nặng, hơn nữa quanh năm không thay đổi, dùng để tạo ra giường băng. Nếu tu luyện ở trên nó là có thể làm chơi ăn thật! Cho nên đối với Ninh Vũ Điệp thì nó vô cùng có ích.

Có điều Huyền Băng Bắc Cực lại vô cùng quý. Chẳng qua loại huyền băng này là tầng băng được chôn sâu bên dưới Bắc Cực, nhiệt độ ở đó gần như có thể đông tất cả mọi thứ lại. Cho dù là cường giả Hư Kiếp Cảnh đi vào đó thì cũng sẽ lập tức bị đông lại thành khối băng. Vì thế muốn đào Huyền Băng Bắc Cực thì đều phải dùng phương pháp vô cùng đặc biệt.

Nhìn thấy một khối Huyền Băng Bắc Cực to như thế, không ít võ giả tu luyện công pháp hệ Băng cũng nhịn không được chảy nước miếng. Nếu lấy được khối Huyền Băng Bắc Cực này vào tay thì tốc độ tu luyện của bọn hắn có thể tăng nhanh lên gấp đôi.

Nhưng mà Thôi Duẫn lại nói: “Mặc dù trong mắt rất nhiều người, Huyền Băng Bắc Cực vô cùng quý, có điều nếu lấy ra để tặng cho Điện chủ Vân Điện thì cũng không khỏi quá keo kiệt!” Nói xong Thôi Duẫn duỗi một ngón tay ra, trên ngón tay của hắn xuất hiện một vòng xoáy chân nguyên, sau đó ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào phía trên khối Huyền Băng Bắc Cực kia.

“Lạch cạch…”

Dưới một ngón tay của Thôi Duẫn, trên bề mặt khối Huyền Băng Bắc Cực này xuất hiện vô số vết nứt rồi không ngừng vỡ vụn ra.

“A! Một khối Huyền Băng Bắc Cực nguyên vẹn như vậy lại bị Thôi Duẫn làm vỡ rồi!”

“Quá lãng phí. Mặc dù cha hắn người đứng đầu Trung Vực đi chăng nữa, thế nhưng cũng không nên phá đến mức này chứ?”

“Đưa ta thì tốt rồi, ta bằng lòng lấy một trăm năm của ta ra để đổi!”

Nhìn thấy khối Huyền Băng Bắc Cực kia trực tiếp bị Thôi Duẫn làm vỡ, trái tim của không ít võ giả đều đau muốn chết.

Có điều Thôi Duẫn lại không hề để bụng, đợi sau khi khối Huyền Băng Bắc Cực kia vỡ đủ, hắn tự tay gạt những mảnh vụn Huyền Băng Bắc Cực kia ra, sau đó bên trong xuất hiện một thứ lấp lánh màu sắc như châu ngọc. Có điều xung quang cũng có không ít mảnh vụn Huyền Băng Bắc Cực che lấp, nên cuối cùng mọi người cũng nhìn không rõ đó là thứ gì.
Bình Luận (0)
Comment