Bách Luyện Thành Thần

Chương 484

Thôi Duẫn chính là thiên tài cấp Thần, còn lĩnh ngộ ra hai loại lực quy tắc, hơn nữa mỗi loại còn lĩnh ngộ được khoảng tám phần.

Nhưng La Chinh lại lĩnh ngộ được tới ba loại lực quy tắc! Mà ba loại này đều hoàn chỉnh!

Độ tương thích đối với lực quy tắc của mỗi võ giả là khác nhau. Có người tương thích rất mạnh với quy tắc hệ Phong, nhưng với hệ Hỏa thì khá kém, cho nên thông thường võ giả chỉ có thể lĩnh ngộ một loại lực quy tắc.

Ở Trung Vực, thiên tài có thể lĩnh ngộ ra hai loại lực quy tắc, không vượt quá hai mươi người.

Cho nên phần lớn võ giả mới cảm thấy kinh hãi trước một Thôi Duẫn sở hữu hai loại lực quy tắc như vậy. Không hổ là thiên tài cấp Thần, có thể đồng thời tu luyện quy tắc hệ Phong và quy tắc hệ Kim.

Song trăm triệu lần không ngờ tới là La Chinh hoàn toàn sao chép được lực quy tắc của Thôi Duẫn, cùng tung ra quy tắc hệ Kim và quy tắc hệ Phong…

Lúc đầu La Chinh rõ ràng sử dụng lực quy tắc hệ Hỏa, cho nên mọi người đều cho rằng La Chinh chủ yếu tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa. Đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy, đông đảo võ giả nhất thời có chút không chịu nổi, quá khoa trương!

“Là Thăng Long Đài ư?” Thạch Khắc Phàm nhìn lực quy tắc trên người La Chinh, buông lời suy đoán.

“Ta cũng cảm thấy, thằng nhóc này nhất định đã gặp được cơ duyên lớn khi bước lên Thăng Long Đài. Trong Trung Vực rất khó đạt được lực quy tắc hoàn chỉnh, hơn phân nửa là thấy ở Thăng Long Đài. Nhưng muốn lĩnh ngộ ba loại lực quy tắc trên Thượng Giới không phải chuyện dễ dàng… Thiên phú của thằng nhóc này không đơn giản.” Mạc Hải Sơn vốn trầm mặc, giờ lại thản nhiên nói.

Trong ba đại Minh chủ, Thạch Khắc Phàm khôn khéo nhạy bén nhất, Yên Duyệt Sơn tính tình nóng nảy, còn Mạc Hải Sơn trầm tĩnh ít nói nhất, được xưng tụng là “Thập Nguyệt Bất Ngữ”, nhưng lúc này cũng không kiềm chế được phải lên tiếng.

Mạc Hải Sơn vừa dứt lời, ba người đều không hẹn mà cùng nhìn về Thăng Long Đài cách đó không xa. Bọn họ cũng rất muốn biết, La Chinh đã gặp được gì trên đó.

La Chinh có được cơ duyên trên Thượng Giới, nguyên nhân lớn nhất chính là do Thanh Long ban tặng. Hơn nữa còn có lễ tẩy trần quy tắc, giúp hắn tăng độ tương thích đối với các loại quy tắc lên tới mức hoàn chỉnh.

Nếu như không có lễ tẩy trần quy tắc, dù là thiên tài cấp Thần trong Trung Vực thông thường cũng chỉ có thể lĩnh ngộ hai hoặc ba loại quy tắc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Long Uyên Cung coi trọng La Chinh!

Ánh mắt lão Tiêu dừng lại trên người La Chinh, khẽ lắc đầu, sự hoang mang trong mắt ngày càng nồng đượm: “Lực quy tắc trên người thằng nhóc này, không phải ba loại, mà là bốn loại…” Hôm đó lão Tiêu chủ trì khảo hạch vòng loại, từng tận mắt thấy La Chinh sử dụng Lôi, hơn nữa tia chớp đó cực kỳ tinh thuần!

Bởi vì lúc ấy lão Tiêu không quá để tâm, La Chinh cũng chỉ ra tay trong nháy mắt nên lão không có thời gian để phân biệt trong đó chứa bao nhiêu lực quy tắc. Nhưng có thể làm đá Nguyên Từ Thần đổi màu tới một nén nhang, thì quá nửa là do hắn đã hoàn toàn nắm giữ tầng thứ nhất của lực quy tắc hệ Lôi.

Bốn loại lực quy tắc… Chẳng lẽ tên nhóc này đã lĩnh ngộ tất cả lực quy tắc?

Thôi Duẫn cầm Vô Danh Giới Đao, chăm chú nhìn đao gió màu vàng trên người La Chinh, sắc mặt nhuốm vẻ điên cuồng: “Thì ra là như vậy… Ta đã coi thường ngươi rồi. Đây chính là sức mạnh của ngươi sao? Ha ha!”

“Xoẹt xoẹt…”

Vô Danh Giới Đao trong tay Thôi Duẫn nhẹ nhàng vung lên, thân đao phát ra một chút sóng gợn, dường như ngay cả không gian cũng bị xé toạc: “Chỉ dựa vào lực phép tắc đã muốn khiêu chiến ta, ngươi cũng quá ngây thơ rồi!”

Vô Danh Giới Đao của Thôi Tà có lai lịch cực kỳ thần bí, người chết dưới lưỡi đao đó không đếm xuể, nhưng đến nay vẫn chưa có ai hiểu rõ lai lịch của nó.

“Vậy hãy để ngươi biết thế nào là sức mạnh khủng khiếp của thánh khí!” Khi vầng sáng dần tan biến, Thôi Duẫn chĩa thẳng Vô Danh Giới Đao vào La Chinh: “Tu vi quá chênh lệch, ngay cả lực quy tắc cũng không thể bù đắp vào được!”

Dứt lời, Thôi Duẫn vung đao chém ra một nhát, trên thân đao lóe ra hào quang cổ xưa, ngay sau đó bóng dáng hắn đột ngột tan biến trong gió.

Ánh mắt La Chinh rất chăm chú, trong khoảnh khắc Thôi Duẫn vừa biến mất hắn liền rút kiếm!

Kiếm, được rút ra khỏi nhẫn tu di.

Đó là một thanh kiếm rất mộc mạc, nhìn qua giống như là thiết kiếm ba thước mới vừa rèn luyện ra, hào quang trên thân kiếm cũng không lóng lánh, càng không có hoa văn trang trí đặc thù.

Nhưng một thanh kiếm như vậy lại ẩn chứa sức mạnh khôn lường.

“Keng!”

Tiếng kim loại va chạm giòn giã vang lên.

La Chinh cản một kiếm, sau đó trường kiếm trong tay nhẹ nhàng chém một nhát lên không trung, tiếng “keng” thứ hai dồn dập vọng tới.

Vừa tung một chiêu, La Chinh tiếp tục bổ ngang sang bên trái, lại thêm một tiếng “keng” nữa vang lên.

Một bóng người xuất hiện từ trong gió, lảo đảo lùi lại mấy bước. Sắc mặt Thôi Duẫn tái nhợt, nắm chặt Vô Danh Giới Đao, ánh mắt hệt như chim ưng nhìn chằm chằm thiết kiếm trong tay La Chinh: “Thanh kiếm này cũng là thánh khí?”

La Chinh nhẹ nhàng vung thiết kiếm lên, mỉm cười hỏi ngược lại: “Ngươi thử nói xem? Sớm đã nói, mấy câu phủ đầu của ngươi chỉ là lời ngông cuồng tự đại rồi mà.”

Thôi Duẫn vốn định dùng uy lực của thánh khí, trực tiếp đánh chết La Chinh! Vô Danh Giới Đao sắc bén như vậy, La Chinh căn bản không thể ngăn cản! Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, La Chinh lại bất ngờ rút ra thánh khí. Ba chiêu đao hắn tung ra khi ẩn thân trong gió tức thì bị La Chinh chặn lại không hề khó khăn. Hơn nữa chiêu kiếm thứ ba thật ra là do La Chinh chủ động công kích, Thôi Duẫn bất đắc dĩ mới ra chiêu phòng ngự!

“Sao ngươi tìm ra ta?” Thân pháp của Thôi Duẫn quỷ dị khôn lường, vô cùng bí ẩn, nhưng hoàn toàn vô dụng trước La Chinh!

Sao La Chinh có thể nói cho Thôi Duẫn biết linh hồn của mình đã bước chân vào Chiến Hồn Cảnh, cường độ linh hồn cao hơn hắn ta không biết bao nhiêu lần, muốn tìm ra Thôi Duẫn thật sự rất đơn giản. La Chinh cười thong dong: “Là gió bán đứng ngươi…”

Hai người đứng trên võ đài lời qua tiếng lại, các võ giả trên đài cao lại sôi trào.

“Thấy không, La Chinh này thật giàu có, trong nháy mắt liền lấy ra thánh khí, hơn nữa còn là một thanh kiếm!”

“Tông môn bình thường cũng không có nổi một thanh thánh khí, nhưng trong tay thằng nhóc này có một bảo y hộ thể thánh giai, một thanh bảo kiếm thánh giai… Hắn cướp kho báu của Thần Quốc nào sao?”

“Trời mới biết sao hắn có được! Dù sao ông đây cũng muốn cướp của hắn! Dù thế nào thì chắc chắn là hắn có được cơ duyên lớn, nếu có được cơ duyên như vậy, ta cũng có thể tung hoành khắp Trung Vực!”

“Cướp của La Chinh? Thế mà ngươi cũng nói ra được. Nhìn thì thấy hắn chỉ là cường giả Chiếu Thần Cảnh, nhưng Thần Đan Cảnh có phải là đối thủ của hắn không? Huống chi hắn còn là đệ tử Vân Điện.”

Sắc mặt Thôi Duẫn trầm xuống, nhưng ngay sau đó, khóe miệng hắn liền nhếch lên thành một nụ cười. Hắn không ngờ La Chinh lại khó giải quyết, khó đối phó như thế.

Vốn Thôi Duẫn chẳng mấy hứng thú với đại hội võ đạo này, người duy nhất đáng giá để hắn ra tay chính là thằng nhóc của Hư Linh Tông có thiên phú cấp Thần giống hắn. Nhưng hiện tại gặp phải La Chinh lại khiến ý chí chiến đấu của hắn sôi trào!

“Một thằng nhóc Chiếu Thần Cảnh cũng khiến ta phải coi trọng, đây là một việc rất mất mặt. Nhưng ta phải thừa nhận, ngươi thật sự có tư cách này!”

Thôi Duẫn nở nụ cười điên cuồng, lướt nhẹ ngón tay trên Vô Danh Giới Đao.

Trên lưỡi đao lập tức tóe ra từng giọt máu…

Trên đài cao, Thôi Tà ngồi trên ghế đứng phắt dậy, lớn tiếng quát: “Duẫn nhi!”

Thôi Duẫn cười nhạt với cha mình: “Cha, con có chừng mực.”

Thôi Tà nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống. Trong mắt hắn, La Chinh còn chưa đủ tư cách để Thôi Duẫn kích hoạt sức mạnh của Vô Danh Giới Đao.

Chẳng qua Thôi Duẫn không nghĩ thế. Mục tiêu của Thôi Duẫn là dồn sức đánh chết La Chinh, không muốn cho hắn có bất kỳ cơ hội nào để trở mình!

“Xẹt xẹt xẹt…”

Máu Thôi Duẫn trượt trên lưỡi đao, thấm vào từng đường vân trên đó, Vô Danh Giới Đao tức thì nhuốm một luồng sát khí.

“Tí tách...”

Những giọt máu tươi kia trượt một vòng quanh Vô Danh Giới Đao, tí tách rơi xuống sàn võ đài. Nhưng chúng không hề thấm xuống khe hở trên mặt sàn mà dường như có chân, không ngừng lăn tròn trên mặt đất, cuối cùng hợp lại tạo thành một đường phù văn bằng máu.

Chỉ chốc lát sau, một cái tay vươn ra từ phù văn kia, sau đó là bả vai, đầu, thân thể, hai chân…

Một quái vật được hình thành từ máu tươi xuất hiện trước mặt mọi người. Trên đầu con quái vật đó mọc ra hai sừng, dáng người lom khom, sau lưng còn có một lưỡi đao gió tựa như cái đuôi, đứng nguyên tại chỗ, tản ra tà khí ngập trời.

“Hoàng Tuyền Dạ Xoa, là Dạ Xoa trên sông Hoàng Tuyền!”
Bình Luận (0)
Comment