Bách Luyện Thành Thần

Chương 537

(1)Tiên quan: quan tài của Tiên Nhân.

Nếu là người khác thì nào có thản nhiên giống La Chinh như vậy?

Theo Ninh Vũ Điệp thấy, La Chinh thực sự đã sáng tạo ra không ít kỳ tích, nhưng những kỳ2tích đó cũng coi như “có lý”, ví dụ như mấy chuyện khiêu chiến vượt cấp. Nhưng tại sao nàng lại có thể nghĩ đến chuyện ngay cả chiêu loại bỏ của Tiên Nhân La Chinh còn có thể5đối phó được?

Chẳng qua vừa rồi mọi người cũng đều thấy cả, trong thời điểm mấu chốt, dường như có một tấm bùa hộ mệnh nào đó nổ ra. Chỉ có tấm bùa hộ mệnh vô cùng mạnh mẽ6kia mới cứu được La Chinh một mạng mà thôi.

Nếu Ninh Vũ Điệp đoán không nhầm, tấm bùa hộ mệnh này hẳn là cũng đến từ Thượng Giới, nếu không thì sao có thể triệt tiêu sức mạnh của5Tiên Nhân được?

Thấy La Chinh cười, hai mắt Ninh Vũ Điệp trợn tròn lên, chỉ đành kinh ngạc mắng: “Đồ khốn, đồ khốn…”

Vừa nãy đúng là Ninh Vũ Điệp đã từ bỏ. Dưới tình huống như vậy, dường như3nàng cũng chẳng có biện pháp nào cả, trừ phi có kỳ tích xuất hiện thì mới có thể xoay chuyển được cục diện. Thế nhưng kỳ tích thì chẳng thấy đâu, mà vẫn là La Chinh tự dựa vào lá bài tẩy của mình để xoay ngược tình thế.

Cảnh này khiến mọi người lại yên lặng lần nữa.

Ánh mắt thánh nữ Thần Quốc thì u ám như nước hồ sâu, tối đen như mực.

Làm sao cô ta có thể nghĩ ra được rằng một con kiến nhỏ bé ở Thiên Bắc Vực này lại khó giải quyết đến thế? Có cơ hội loại bỏ một người, vậy mà cũng không thể giết chết tên nhãi này, sao cam tâm được?

Hơn nữa, dường như mình còn bị trúng một loại nguyền rủa của cô gái kia…

Thánh nữ Thần Quốc cúi thấp đầu, một hàng tóc mái che khuất đôi mắt, cô ta nói với giọng điệu thản nhiên: “Lần này, sau khi trở về, ta nhất định sẽ dẫn người san bằng Thiên Bắc Vực.”

Luồng sáng lại chuyển động từng vòng, từng vòng, các võ giả cũng ngày càng căng thẳng theo.

Trong cái vòng quay may mắn này hoàn toàn phải dựa vào số mệnh, căn bản không có nhiều đạo lý gì đó mà nói. Cho dù là người cường đại như Thôi Tà mà trúng phải loại bỏ thì cũng không thể chống cự. Chỉ có cái tên yêu nghiệt như La Chinh kia mới có thể cứng rắn sống qua được.

Song, nếu Ninh Vũ Điệp đã đoán được thì không ít người khác cũng đã đoán ra. Vừa rồi La Chinh ngăn cản chiêu loại bỏ của Tiên Nhân là bởi mượn dùng thủ đoạn của Thượng Giới.

Chỉ là bọn họ không nghĩ ra, số mệnh La Chinh rốt cuộc dồi dào đến mức nào? Những người khác đi lên Thăng Long Đài đều bị giam giữ một nghìn năm, dựa vào cái gì mà tên nhóc này không chỉ không bị giam, mà còn mang cả một đống bảo bối trên Thượng Giới xuống đây? Nào là bảo y hộ thể thánh giai, nào là bảo kiếm thánh khí, mà bùa hộ mệnh chợt nổ ra trên cơ thể hắn vừa rồi, lại càng khủng bố hơn…

Rất nhiều võ giả ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ mất cân bằng. Bọn họ từng gặp được người có số may mắn, nhưng cũng chưa gặp ai lại may tới mức này.

Luồng sáng kia chậm rãi ngừng lại, cuối cùng chỉ về phía Thôi Tà. Hắn đánh ra một quyền, xúc xắc cho ra năm điểm.

Sau khi Thôi Tà bước đi năm bước, vòng tròn ánh sáng hiện lên màu xanh biếc như ngọc bích vậy: “Ánh Sáng Vạn Thọ, thưởng cho năm trăm năm tuổi thọ.”

“Không phải chứ? Số mệnh Thôi Tà cũng mạnh tới vậy ư?”

“Số mệnh của hắn vốn cũng không tồi! Nếu không thì sao chỉ dựa vào thân phận võ giả độc lập mà đối kháng được với Hư Linh Tông, trở thành người đứng đầu?”

Trong mắt đông đảo võ giả cũng toát ra vẻ hâm mộ.

Đúng thư Thanh Long đoán, nửa đời trước của Thôi Tà cũng đầy những cảnh ngộ trái ngang, thậm chí còn từng bị Hư Linh Tông chèn ép một lần dẫn đến kết thù kết oán với nhau. Nhưng cuối cùng vẫn là một bước lên trời, số mệnh hắn sao có thể yếu được?

Nhìn ánh sáng màu xanh bao phủ quanh Thôi Tà, ánh mắt La Chinh lóe lên. Với số mệnh như thế, Thôi Tà muốn tìm được cô gái có Âm Thể Tử Cực tiếp theo có lẽ không quá khó.

Nghĩ đến đây, một loại cảm giác cực kỳ gấp gáp bỗng nhiên nổi lên từ đáy lòng La Chinh, thời gian còn lại cho hắn cũng chẳng còn mấy nữa rồi!

Phần lớn những người ở trong vực sâu này đều dần dần tiến vào giữa vực, hầu hết đều đã bước ra từ mười mấy đến ba chục bước. Người luôn dẫn đầu từ trước tới giờ vẫn là La Chinh, sau đó là Ninh Vũ Điệp, tiếp nữa là cô thánh nữ Thần Quốc kia.

Sau khi quay hết một vòng, lại một lần nữa đến lượt La Chinh ném xúc xắc.

“Khí thế như cầu vồng, một tiếng trống nâng cao sĩ khí, một mạch xông lên!” Mặt La Chinh tươi cười, tự tin nói. Hắn đánh một quyền lên xúc xắc khiến nó không ngừng lăn lộn, sau đó vẫn cho “sáu điểm”. Cuối cùng, trên vòng tròn hiện lên ánh sáng màu vàng: “Ném thêm một lần!”

Các võ giả thấy vậy thì đều phải kêu lên.

“Vận số của La Chinh này tốt quá, căn bản không thể so với hắn được!”

“Ta ném xúc xắc năm lần, mà đến một lần được sáu điểm cũng không có chứ nói gì tới chuyện được ném thêm lần nữa.”

“Ngươi không đụng phải trừng phạt gì là đã may mắn rồi, người bị mấy cái chiêu trừng phạt kia xử lý mới thật oan uổng!”

La Chinh cất bước tiến lên, một bước đạp lên vòng tròn màu vàng, lại một lần nữa đánh ra một quyền. Xúc xắc lăn lộn một vòng, lại cho ra sáu điểm!

Ninh Vũ Điệp nhìn La Chinh đang không ngừng tiến lên phía trước, trong lòng cũng cảm thán vạn phần. Từ lúc vô tình gặp hắn trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, lúc ấy Ninh Vũ Điệp vô cùng kinh ngạc vì không hiểu sao La Chinh lại có thể tu luyện công pháp của Ma tộc. Khi đó giá trị duy nhất của La Chinh trong mắt nàng chính là hắn có thể đánh nát kết giới trong bụng con Giao Long kia mà thôi.

Nhưng chàng thiếu niên này lại lấy tốc độ kinh người mà phô ra thiên phú, tài ba của hắn. Trên con đường võ đạo, hắn thực sự có thể còn đi xa hơn cả nàng…

Nghĩ đến đây, Ninh Vũ Điệp lại âm thầm thở dài. Chỉ tiếc thời gian dành cho hắn rất ngắn, nếu hắn không vội đi cứu muội muội thì chỉ cần cho hắn thời gian 30 năm, có lẽ chuyện bước vào Sinh Tử Cảnh cũng chẳng khó khăn gì.

Nhưng Ninh Vũ Điệp lại không hiểu, mục tiêu của La Chinh tuyệt đối không chỉ là Sinh Tử Cảnh.

Con đường võ đạo đằng đẵng, mênh mông, nào thấy điểm cuối. Mục tiêu cuối cùng của La Chinh là muốn đi đến đỉnh cao cực hạn của võ đạo, đứng ở trên cao mà nghìn vào cái nguồn gốc huyền bí nhất của thế giới này!

“Lại là sáu điểm…”

Giờ đây La Chinh đã bước đủ 94 bước, thân hắn đã ở phần đất giữa vực sâu, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy khối xúc xắc to lớn kia.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, La Chinh vừa rồi lại gây nên một đợt sóng nữa, nhưng bọn họ đã chẳng còn gì để nói nữa rồi, chỉ có thể nói rằng số mệnh La Chinh quá mạnh, mạnh tới mức bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

La Chinh không do dự gì nhiều mà lại đánh lên khối xúc xắc một cái khiến nó lăn lộn một trận, sau đó vẫn cho ra “sáu điểm”.

“Ta thông qua rồi ư?”

La Chinh nhìn một cái vòng tròn cuối cùng kia, trên đó tỏa ra ánh sáng xanh thẳm như bầu trời vậy.

Trước khi bước lên vòng tròn này, La Chinh quay đầu lại liếc nhìn Ninh Vũ Điệp một cái, gật đầu cười nhẹ với nàng rồi mới bước ra một bước.

“Vù…”

Ánh sáng xanh trong vòng tròn bắn ra, nháy mắt đã bao vây lấy La Chinh. Rất nhanh, bóng dáng La Chinh liền biến mất trước mặt mọi người.

Ngoài Ninh Vũ Điệp và những người của Vân Điện ra thì dường như trong mắt tất cả các võ giả khác đều là vẻ hâm mộ. Tuy nói bọn họ không rõ người đầu tiên thông qua vòng xoay vận mệnh này sẽ được thưởng cái gì, nhưng chỉ riêng trong vòng xoay vận mệnh đã có thể đạt được những phần thưởng phong phú, thì người đứng đầu được thưởng lớn thế nào, nghĩ thôi cũng đủ hiểu…

Mọi người vì một chiếc Tiên Mộ Linh Đăng mà đều phải trả cái giá không nhỏ. Mà cũng vì thắp sáng toàn bộ Tiên Mộ Linh Đăng nên người nào ngắn thì cũng chờ vài chục năm, người nào lâu thì đã chờ tới mấy trăm năm rồi!

Trong những người này không thiếu cường giả Sinh Tử Cảnh, không thiếu các tông chủ của tông môn lớn, nhưng cuối cùng vẫn là để một tên tiểu bối Chiếu Thần Cảnh dẫn đầu.

“Không cần phải giận. Ai nói người đứng đầu thì chắc chắn sẽ lấy được truyền thừa của Tiên Nhân đâu.” Có người thản nhiên nói.

“Nói thì nói vậy, nhưng người đứng đầu chắc chắn sẽ có lợi lớn…”

Chờ sau khi La Chinh rời khỏi, đại đa số mọi người đều nói những lời tràn đầy ý ghen tị, một số nhỏ thì châm biếm, có lẽ trong lòng cũng không cân bằng được.

Còn Ninh Vũ Điệp thì cười mãi không thôi, đôi mắt xinh đẹp đã cong lên như mảnh trăng lưỡi liềm. Không phải nàng vì La Chinh đứng đầu mà vui vẻ, mà là khi bước ra bước cuối cùng, hắn quay lại cười với nàng.

Trong nháy mắt La Chinh bị luồng ánh sáng xanh bao quanh, cả người giống như tan rã ra từng chút một, không ngừng bay lên cao.

Phương thức truyền tống loại này rất giống với phương thức truyền tống trên tầng năm của Thăng Long Đài. Chẳng lẽ đây cũng là truyền tống đi xa? Truyền tống đến Thượng Giới?

Thế nhưng rất nhanh sau đó, cảnh sắc xung quanh đã biến đổi giúp La Chinh hiểu rằng, đây cũng chỉ là một truyền tống trong cự ly ngắn mà thôi. Dù sao lần trước, khi truyền tống từ Thăng Long Đài lên Thượng Giới, tuy La Chinh không cảm nhận được thời gian trôi qua, nhưng tuyệt đối không thể nào chỉ là một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Giờ phút này La Chinh phát hiện mình đang đứng trong một cung điện tối mịt, từng luồng gió lạnh thổi lướt qua, La Chinh nhìn thấy phía trước mặt hắn có một cỗ quan tài thật lớn.

“Đây là quan tài của Tiên Nhân? Lớn như vậy ư?” Trên mặt La Chinh toát lên vẻ tò mò. Điều này làm cho hắn chợt nhớ tới Tiên Phủ, tất cả mọi thứ trong đó cũng vô cùng khổng lồ.
Bình Luận (0)
Comment