Bách Luyện Thành Thần

Chương 570

Thực tế, biện pháp đơn giản nhất của La Chinh hiện tại chính là mở cửa mật thất đi ra ngoài.

Tuy ở trong bóng tối, chuyện võ giả bị ám sát ở khu vực an toàn cũng2xảy ra, nhưng ít ra bên ngoài không có chủng tộc nào dám làm chuyện này.

Sau khi rời khỏi mật thất, Ma tộc cũng sẽ không bảo vệ thích khách này. Thực tế vào giờ khắc này,5sứ mệnh của gã thích khách Dạ tộc đã hoàn thành, dù gã có ám sát thành công hay không thì cũng coi như người đã chết.

“Ngươi không sợ ư?” La Chinh bỗng mở miệng hỏi.

“Sợ cái6gì?” Tiếng nói sắc nhọn của thích khách Dạ tộc vang lên.

“Với thực lực của ngươi, không thể ám sát ta được. Trong không gian nhỏ hẹp này thì càng không phải là đối thủ của ta.”5La Chinh thản nhiên cười nói.

Thích khách Dạ tộc trầm mặt xuống, trong đôi mắt không lớn kia lóe lên một tia tuyệt vọng: “Ta vốn là tử sĩ do bọn họ bồi dưỡng ra, dù thất3bại hay thành công thì ta đều phải chết.”

“Bọn họ? Ý ngươi là Ma tộc?” La Chinh vừa cười hỏi, vừa nhẹ nhàng chuyển động thân thể. Từ đầu tới cuối lúc nào cũng đối mặt với thích khách Dạ tộc.

Gã thích khách kia không nói gì. Dưới loại tình huống này, gã có thừa nhận hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Chẳng qua, gã vẫn không hề bỏ cuộc, mà đang làm công tác chuẩn bị để ra một đòn cực mạnh, thanh đao xương trên tay lại lóe lên tia sắc đỏ càng ngày càng yêu diễm hơn!

Bất cứ đòn đánh nào được ấp ủ từ tinh hoa sinh mệnh thì đều cực kỳ cường đại. Thích khách Dạ tộc đã lãng phí một cơ hội ám sát hoàn mỹ. Chính vì vậy, cơ hội thứ hai, hắn liều bằng cả tính mạng của mình.

Nhìn thấy thích khách Dạ tộc không nói gì, nên La Chinh tiếp tục: “Ta cảm thấy chúng ta có thể giao dịch!”

“Giao dịch gì?” Thích khách Dạ tộc hỏi lại.

“Truyền thụ bộ bí pháp ẩn thân của ngươi cho ta, ta có thể tha cho ngươi.” Dạ tộc sử dụng một công pháp ẩn thân vô cùng đặc biệt, không chỉ những người khác không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì, mà lại có thể làm cho bóng dáng mình biến mất trước mặt người khác, La Chinh thực sự cảm thấy rất hứng thú.

Trong mắt thích khách Dạ tộc lộ ra vẻ dao động.

Gã là một tử sĩ, từ ngày trở thành một thích khách, gã không ngừng được dạy dỗ về đạo lý hiến thân của Dạ tộc. Dù vậy nhưng, đối với nhiều sinh linh mà nói, ham muốn được sống dường như đã được khắc sâu trong xương cốt. Tuyệt đại đa số tử sĩ đều sẽ lùi bước ở một khắc trước khi chết, chẳng qua đến lúc đó thì đã muộn, chết hay không đã không còn lựa chọn được nữa.

Nếu sau khi gã thích khách Dạ tộc ám sát thất bại, bị La Chinh lấy mạng ngay thì không còn gì để nói, nhưng lúc này La Chinh cho gã cơ hội giữ lại mạng sống. Dưới tình huống này, chẳng khác nào một người chết đuối vớ được cọc, bám được vào một con thuyền ba lá cứu mạng!

“Giao cho ta bộ phương pháp ẩn nấp kia của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nào?” La Chinh hỏi.

Trong hai mắt thích khách Dạ tộc lóe ra một tia sáng. Đó là bí pháp chỉ Dạ tộc mới có, cho tới nay chưa từng có chủng tộc nào khác nắm giữ. Trên mặt gã thích khách Dạ tộc toát ra vẻ động lòng.

Bỗng nhiên, gã đáp xuống khỏi vách tường, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ngươi bằng lòng thả ta ra?”

“Giết ngươi, chẳng có lợi ích gì với ta cả.” La Chinh thản nhiên đáp lại.

Gã thích khách suy xét trong chốc lát, chậm rãi đi về phía La Chinh: “Ta rất muốn đồng ý với ngươi, đáng tiếc… Ngoài người Dạ tộc chúng ta, bí pháp này căn bản ngươi không nắm giữ nổi!”

Vừa dứt lời, thích khách Dạ tộc lại ra tay lần nữa!

Lần này trong cơ thể thích khách Dạ tộc chợt bộc phát ra một đám sương khói màu đen nồng đậm, trong cơ thể lại phân ra thành mười bóng dáng khác nhau. Mười bóng dáng này vừa mới xuất hiện thì liền bắn từ mười hướng khác nhau về phía La Chinh!

Trên mặt La Chinh lóe lên một nụ cười lạnh, ánh sáng xanh trong đôi mắt chợt lóe. Sau khi được nước cây thần rửa mắt, đôi Thanh Mục Linh Đồng của hắn có thể nhìn thấu phần lớn các ảo thuật rồi. Khi ánh sáng xanh chợt lóe lên, La Chinh đã phân biệt được vị trí thực sự của thích khách Dạ tộc.

La Chinh lập tức nhẹ nhàng bước ra một bước, thân thể quỷ dị xuyên qua không gian, xuất hiện ngay bên người gã thích khách: “Cơ hội chỉ có một. Đáng tiếc… ngươi lại không quý trọng!”

Khi La Chinh ra quyền, trên mặt thích khách lóe lên tia sáng màu đỏ lạ thường. Dường như gã có chuyện gì đó muốn nói, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng, nắm tay La Chinh đã xuyên qua lồng ngực gã.

“Phập!”

Một đám sương mù máu từ đó bắn ra, cả người hắn bị một quyền của La Chinh nện lên vách tường của mật thất, màu máu đỏ tươi tạo thành một bông hoa trừu tượng trên tường, trong hai mắt đầy vẻ không cam lòng.

Thực sự, thích khách Dạ tộc rất muốn đồng ý với La Chinh…

Thế nhưng tử sĩ chính là tử sĩ. Thân là tử sĩ của Ma tộc, những người dân trong tộc gã đều bị Ma tộc nắm giữ trong tay, một khi gã lùi bước, khi đó có nghĩa là những người trong tộc gã chẳng ai sống nổi.

Thế giới võ giả thực sự tàn khốc vậy đấy. Có những con đường, một khi đã chọn thì chẳng còn đường lui nữa rồi.

Nhìn vết máu loang lổ trên vách tường, La Chinh lắc đầu thở dài một hơi. Có lẽ hắn không đoán ra nguyên nhân trong đó, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ thích khách Dạ tộc này đã bị đám Ma tộc nắm được nhược điểm gì đó, cho nên mới không thể không làm tử sĩ để đến ám sát mình.

La Chinh cũng không tìm được bất kỳ thứ gì trên người thích khách Dạ tộc, thế nên cuối cùng hắn lại để thi thể thích khách ở nguyên trong mật thất, chẳng bao lâu sau, thân thể gã sẽ bị tháp Tội Ác nuốt chửng, chẳng còn lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên thế giới này nữa.

Một gã Ma tộc lại đứng ở ngã rẽ chằm chằm nhìn vào căn mật thất đã cho La Chinh thuê.

Thời gian đã qua lâu lắm rồi, thế mà cửa mật thất vẫn không hề mở ra.

Với thủ đoạn của thích khách Dạ tộc, việc giết một võ giả con người có lẽ chỉ cần tới một nén nhang thôi. Thế nhưng giờ đã qua mấy canh giờ rồi… sao cửa vẫn chưa mở?

Chẳng lẽ thất bại?

Gã Ma tộc này không dám rời đi mà nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Mấy canh giờ sau, cửa mật thất rốt cuộc cũng mở ra, một bóng dáng thoáng nhoáng ra như quỷ mị, thế mà gã Ma tộc lại cảm thấy hoa mắt, sau đó không thấy tăm hơi bóng dáng kia đâu.

“Hả?” Gã Ma tộc kia đang nghi ngờ thì bên người bỗng có một giọng nói vang lên.

“Còn chờ người à?” Thấy gã Ma tộc, La Chinh mỉm cười.

Gã Ma tộc nhìn sang La Chinh đang ở ngay bên cạnh, ngơ ngác không nói nên lời, chỉ lắp ba lắp bắp: “Ngươi… Ngươi… Ta không quen ngươi!”

Trên mặt La Chinh hiện lên ý cười, lắc đầu với gã Ma tộc: “Ngươi đương nhiên không biết ta, chẳng qua để ta nói cho ngươi biết, người Ma tộc các ngươi rất yếu đuối. Muốn giải quyết ta? Trên sàn đấu chính là cơ hội…”

“Từ trước tới giờ Ma tộc ta không hề yếu đuối!” Ma tộc vẫn luôn lấy dũng mãnh thiện chiến làm vinh quang, cái từ “yếu đuối” này chưa bao giờ thích hợp dùng trên người bọn họ.

La Chinh lắc lắc tay, cười khẽ rồi lập tức xoay người rời đi. Với những người tộc khác, thực sự La Chinh chẳng có nhiều lời để nói.

Ở tầng thứ ba, La Chinh mất thời gian ba ngày sau đó tự do tiến lên. Tầng thứ tư, tầng thứ năm, La Chinh cơ bản cũng không gặp bất kỳ trở ngại gì. Ngoài một tên Cự Nhân tộc liều lĩnh khiêu chiến La Chinh, kết quả chết vô cùng thê thảm ra thì không có bất kỳ Chiến Giả nào có gan khiêu chiến hắn.

Cứ như vậy một đường tiến lên, sau khi lướt qua tầng thứ năm, từ tầng thứ sáu trở đi là bắt đầu không có Chiến Giả nữa, trong đó dường như toàn bộ đều là Chiến Tướng.

Chẳng qua các Chiến Tướng trên tầng thứ sáu vẫn có tu vi khá thấp, gần như đều là Chiến Tướng cấp một và cấp hai, đến Chiến Tướng cấp ba cũng chẳng có mấy!

Trong tháp Tội Ác chính là một hình ảnh thu nhỏ của đại lục Hải Thần, tu vi càng cao thì vị trí cũng càng cao. Mỗi tầng của tháp Tội Ác đều dựa theo quy luật vận chuyển không ngừng, thực lực mạnh thì đạt được nhiều ánh sáng tạo hóa, có thể nhanh chóng tăng tu vi, thực lực yếu thì một là co đầu rụt cổ ở nguyên một tầng, trì trệ không tiến lên hoặc trở thành đá kê chân cho Chiến Giả khác.

Từ tầng thứ sáu trở đi, Chiến Tướng có gan khiêu chiến La Chinh nhiều hơn.

Tuy không ít sinh linh biết rõ thực lực khác thường của La Chinh, nhưng nhìn thấy thân phận Chiến Giả của hắn, đại đa số Chiến Tướng đều có chút không phục. Dựa vào cái gì mà một Chiến Giả Nhân tộc có thể đi lên tới tầng sáu?

Một vài Chiến Tướng khá kích động, sôi nổi lên sàn đấu.

Nhưng La Chinh lại dùng nắm đấm để nói cho bọn họ biết, hắn dùng cái gì để từng bước đi lên tầng sáu này!

Bởi vì đối thủ khiêu chiến khá nhiều, nên việc “sàn trống” cũng ngày càng khó. Ở tầng sáu đánh khoảng bảy trận, giết chết sáu người và tha cho một người là Chiến Giả Nhân tộc! Bảy ngày sau, nhóm sinh linh mới bước vào Chiến Tướng rốt cuộc cũng hiểu rõ, bọn họ không thể ngăn cản La Chinh, sau đó tiếp tục lại là ba ngày “sàn trống” như trước, La Chinh tiếp tục đi lên tầng bảy.

Kể từ tầng thứ sáu, số lượng ánh sáng tạo hóa La Chinh đạt được ngày càng nhiều, lên tầng bảy rồi, La Chinh lại một lần nữa tiến vào mật thất để bắt đầu tăng tu vi lên. Bởi vì lần này tích lũy được không ít ánh sáng tạo hóa, nên sau khi luyện hóa hết, tu vi La Chinh trực tiếp tăng từ Chiến Giả cấp tám lên Chiến Giả cấp mười.

La Chinh cũng chỉ còn cách Chiến Tướng một bước nữa thôi!

La Chinh rất chờ mong đến lúc bản thân tiến vào Chiến Tướng. Nếu tu vi của hắn lên một cảnh giới, tới Chiến Tướng, thì đến lúc đó, có khi chỉ cần dựa vào thân thể cứng rắn của mình cũng có thể làm các cường giả Chiến Tôn lung lay. Phải biết là hắn tu luyện một bộ thần võ tối cao Sao Chiến Thể, mà còn chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt người khác.
Bình Luận (0)
Comment