Trong tiểu viện, tình thế lúc này vô cùng quỷ dị.
Tiên Thiên tổng cộng được chia làm mười trọng cảnh giới, mỗi một trọng đều chênh lệch nhau cực kì lớn.
Như Mạnh Thường Quân và Hắc Bạch Song Sát, đều là người vừa mới bước vào Tiên Thiên, cảnh giới hiện tại là Tiên Thiên Nhất.
Tiên Thiên cao thủ có thể ngưng luyện ra chân nguyên, ngự khí thành binh, giết người trong vô hình.
Mà Hạ Thiên Thành cùng Cẩu Hàn Thiên, với tư cách là những người nổi bật trong Đế, đã đạt đến Tiên Thiên Tứ trọng. Đến cảnh giới này, việc khống chế chân nguyên đã vô cùng nhuần nhuyễn.
Thực lực của Hạ Thiên Thành mạnh hơn Mạnh Thường Quân và Hắc Bạch Song Sát không ít.
Hơn nữa, hắn đã lĩnh ngộ ra Ý. Cực Hàn Ý của hắn có thể âm thầm khiến linh hồn đối phương tổn thương vì giá rét.
Khóe miệng run run, Cẩu Hàn Thiên sở dĩ nguyện ý giúp chuyện này, hoàn toàn là vì mặt mũi của Mạnh Thường Quân. Bằng không, hắn sẽ không đi trêu chọc Hạ Thiên Thành. Thực lực của hắn và Hạ Thiên Thành tương đương nhau, thế nhưng Hạ Thiên Thành lại lĩnh ngộ ra Cực Hàn Ý.
Nếu cùng Hạ Thiên Thành chiến đấu, nhất định phải đề phòng Ý của hắn. Cho nên, Hạ Thiên Thành là một đối thủ cực kỳ khó giải quyết.
“Rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
“Mạnh Thường Quân mang tên tiểu bối này tới, nếu như không nhìn lầm, thì ngay cả Bán Bộ Tiên Thiên cũng không phải? Một tiểu tử Luyện Tủy Cảnh, ngay cả chân khí cũng không thể phóng ra ngoài, càng không có khả năng sở hữu chân nguyên…”
“Một tên tiểu tử, vậy mà dám quát lớn Hạ Thiên Thành cái gì mà ‘Múa rìu qua mắt thợ’, cái gì mà ‘Tự rước lấy nhục’…”
“Hơn nữa tên nhãi này cũng không phải chỉ có mỗi mồm mép, hắn thật sự làm được!”
Cẩu Hàn Thiên tận mắt nhìn thấy Cực Hàn Ý của Hạ Thiên Thành không tạo nên bất kì quấy nhiễu nào đối với La Chinh, trái lại La Chinh chỉ hừ lạnh một tiếng đã khiến Hạ Thiên Thành ôm đầu kêu than liên hồi!
“Đây rốt cuộc là chuyện?”
Cẩu Hàn Thiên cảm giác đầu mình thực sự không đủ dùng.
Tào Lôi há hốc mồm, dường như có thể nhét vừa cả cái bát. Tuy không có thể hiện thực lực ra đối với bọn hắn, nhưng khi tiếp xúc bình thường, Hạ Thành Thiên luôn phát ra uy áp như có như không. Hắn cũng cảm giác thực lực của Hạ Thiên Thành cực kỳ kinh người. So với Hắc Bạch Song Sát, chắc chắn phải cường hãn hơn nhiều lắm.
Nếu như không phải dựa vào mặt mũi của Tam công tử, loại người như Hạ Thiên Thành tuyệt đối không phải là cấp bậc mà bọn hắn có thể với tới.
“Nhưng mà vừa nãy… La Chinh chỉ là hừ lạnh một tiếng lại khiến Hạ Thiên Thành thống khổ như vậy, chuyện này rốt cuộc là sao?”
So với những người khác, Tào Lôi càng hiểu rõ La Chinh hơn. Một tên gia hỏa xuất thân tầm, vừa mới gia nhập Tiểu Vũ Phong chưa được bao lâu, cũng chỉ với thực lực như vậy, cộng them chút vận khí, đã đánh bại được Dương Liệt.
Cũng chính vì vậy mà ngay lúc này hắn lại càng rung động!
Ngay tức thì, hai mắt Mạnh Thường Quân nhất thời sáng rực hẳn lên.
Mạnh Thường Quân vẫn cảm thấy ánh mắt của mình rất độc đáo, nhìn người rất chính xác, hắn cảm thấy trong đầu đã có định hình rõ ràng về địa vị của La Chinh.
“Mặc dù chỉ là Luyện Tủy Cảnh, thế nhưng đối mặt với Tiên Thiên Nhất trọng như ta, sợ rằng cũng có thể chiến một trận.”
Cái đánh giá này đã là tương đối cao rồi.
Mạnh Thường Quân tin tưởng vào phán đoán của mình. Thế nhưng, nếu như nói cho người khác nghe, khẳng định người ta sẽ không tin.
Cũng vào chính lúc nào, Mạnh Thường Quân mới nhận ra rằng mình vẫn còn đánh giá thấp La Chinh.
“Trên người La Chinh đến cùng còn có bao nhiêu bí mật? Rốt cuộc còn bao nhiêu con bài chưa lật?”
Hiển nhiên đây là một điều bí ẩn. Sẽ chẳng có kẻ khờ nào đem tất cả bí mật của mình ra cho người khác xem cả, trừ khi đó là người cực kỳ thân thiết. Tất nhiên Mạnh Thường Quân sẽ không đi hỏi loại chuyện này.
Nhưng, quyết định trợ giúp La Chinh xem ra cực kỳ chính xác.
“Có lẽ không bao lâu nữa, Vong Xuyên Mạnh gia thật sự cần đến ân tình của tên biến thái này rồi!”
Hạ Thiên Thành cảm giác đầu mình như muốn nứt ra. Cảm giác như có một mũi nhọn sắc bén xuyên thủng một lỗ lên linh hồn hắn. Cái cảm giác đau đớn này thật khó để biểu đạt bằng lời.
May mắn thay, linh hồn là một hình thái đặc thù, sau này sẽ từ từ được tự mình chữa trị. Chỉ là, cái cảm giác đầu như muốn nứt ra này khiến hắn hết sức thống khổ.
Càng làm cho hắn thống khổ hơn chính là bị một tên tiểu bối Luyện Tủy Cảnh làm nhục trước mặt nhiều người như vậy!
“Tên Cẩu Hàn Thiên trông thấy cảnh vừa rồi, sợ rằng ở trong quân doanh sẽ trắng trợn coi thường ta. Hôm nay, mặt mũi này xem như mất hết!”
“Tiểu tử này không thể không giết!”
Hạ Thiên Thành từ dưới đất chậm rãi đứng lên, chân nguyên toàn thân bắt đầu khởi động. Nhiệt độ trong tiểu viện lập tức hạ xuống mấy chục độ. Rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy giá buốt.
- Tiểu tử, muốn chết thì dùng phương pháp đơn giản chút. Chọc giận ta, ngươi nhất định sẽ hối hận, bởi ta sẽ khiến ngươi chết vô cùng khó coi!
Hạ Thiên Thành chậm rãi nói. Khí thế bài sơn đào hải tỏa ra, uy áp hướng thẳng về phía La Chinh.
Đối mặt với Hạ Thiên Thành, thân thể La Chinh lập tức căng thẳng, uy áp này như một tòa băng sơn cực lớn, đè xuống liền khiến hắn nát bấy.
“Người này cực kì mạnh mẽ, tuyệt đối không chỉ là cường giả Tiên Thiên thông thường!”
- Cẩu Hàn Thiên?
Lúc này, ánh mắt Mạnh Thường Quân chợt liếc qua.
Cẩu Hàn Thiên sao có thể không hiểu ý của thiếu chủ, liền bước tới trước một bước chắn trước mặt La Chinh, thấp giọng nói:
- Lão Hạ, so đo cùng một tên tiểu bối, có biết xấu hổ hay không?
- Lão Cẩu, ngươi tránh ra cho ta. Mạng của tên tiểu tử này ta phải lấy.
Nếu là bình thường, Hạ Thiên Thành có thể còn chút cố kỵ Cẩu Hàn Thiên, thế nhưng hiện tại đã vượt quá giới hạn của hắn. Giờ đây hắn chỉ muốn một lòng xé xác La Chinh ra làm hai.
- Lão Hạ, ngươi thật sự cho rằng có lão tam của Gia Cát gia bảo vệ thì ngươi có thể làm loạn sao?
Cẩu Hàn Thiên sắc mặt cũng trầm xuống.
“Xem ra Hạ Thiên Thành không muốn cho ta mặt mũi.”
- Đúng vậy thì sao? Ngươi muốn đánh một trận với ta?
Hạ Thiên Thành nắm chặt tay, từng đạo sương trắng ngưng kết trong lòng bàn tay tản ra khí tức âm u. Đây chính là chân nguyên bản mệnh của Hạ Thiên Thành.
- Ngươi cho rằng ta sợ ngươi?
Đối mặt với lửa giận ngút trời của Hạ Thiên Thành, Cẩu Hàn Thiên phải làm việc hắn cần làm.
Lập tức hai người liền động thủ, Mạnh Thường Quân đứng một bên cũng không kiên nhẫn được nữa.
- Ta không có tâm tình xem hai ngươi đánh nhau, ta chỉ cần các ngươi thả Lục Kiêu. Cẩu Hàn Thiên, nếu như ngươi không làm được, vậy thì ta đi tìm Thế thúc.
Mạnh Thường Quân không vui nói. Hắn vốn dĩ nghĩ rằng để cho Cẩu Hàn Thiên xử lý chuyện này là được, không ngờ đối phương lại không nể mặt, vậy cũng đừng trách hắn.
Nghe Mạnh Thường Quân nói đi tìm Thế thúc, sắc mặt Cẩu Hàn Thiên lập tức biến đổi. Nếu như thật sự đi tìm Thế thế, chỉ sợ rằng chuyện này sẽ làm to hơn. Đó cũng là điều mà Cẩu Hàn Thiên hắn không muốn, liền vội vàng nói:
- Thiếu chủ, chút chuyện nhỏ này không cần phải kinh động đến lão nhân gia.
Mạnh Thường Quân nhún vai, chỉ chỉ cục diện hiện tại nói:
- Đối phương không muốn thả người, ngươi có biện pháp sao?
Cẩu Hàn Thiên quay đầu nói với Hạ Thiên Thành:
- Có nghe hay không? Thiếu chủ nhà ta nói, nếu ngươi không thả người, ngài ấy sẽ phải đi tìm Phi Long tướng quân. Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi chịu không nổi.
Phi Long Tướng quân, một trong hai đại phó soái tọa trấn trong Long Thành, là tướng quân nổi danh nhất trong Đế Quân, được xưng là Định Hải Thần Châm của Long Thành!
- Hắn… quen Phi Long tướng quân?
Hạ Thiên Thành kiêng dè nói, cùng với đó là một chút nghi ngờ.
Nếu như người ta thật có thể kêu Phi Long Tướng quân ra, hắn sẽ không nói hai lời, mà sẽ lập tức thả người. Thế nhưng Hạ Thiên Thành hắn cũng là người bò ra từ trong núi đao biển, tất nhiên sẽ không để người khác nói một câu đã bị hù dọa.
- Ta có quen biết hay không, ngươi thử xem chẳng phải là sẽ biết hay sao?
Mạnh Thường Quân thản nhiên nói. Đối mặt với Hạ Thiên Thành mạnh hơn rất nhiều, vậy mà ngữ khí của hắn lại còn lạnh nhạt hơn cả La Chinh. Đó là một loại khí trời sinh của kẻ bề trên. Chỉ có đệ tử được bồi dưỡng trong sĩ tộc mới có khí thế như vậy.
- Vị này chính là công tử của Vong Xuyên Mạnh gia, về phần có quen biết Phi Long tướng quân hay không thì ngươi tự mình suy nghĩ đi!
Cẩu Hàn Thiên cười lạnh nói.
Nghe tới Vong Xuyên Mạnh gia, Hạ Thiên Thành lúc này mới chợt hiểu ra. Trong lòng hắn vẫn luôn nghi hoặc, liệu có phải hôm nay Cẩu Hàn Thiên ăn nhầm gan hùm rồi hay không? Ngay cả Gia Cát gia cũng dám đối nghịch. Thì ra là có Vong Xuyên Mạnh gia chống lưng!
Người ta không chỉ lấy gia tộc ra dọa hắn, hơn nữa còn đòi tìm cả Phi Long Tướng quân.
Hạ Thiên Thành không phải tiểu hài tử, hắn vẫn biết suy xét thời thế.
Tam Phong Tử của Gia Cát gia uy danh vang dội, quả thật là một chỗ dựa lớn. Thế nhưng nhân vật chính của Mạnh gia lại đang đứng ở ngay trước mặt.
Hắn hiểu rằng hiện tại không thể đòi lại mặt mũi được nữa, chỉ có thể hung hang trợn mắt liếc nhìn La Chinh, dáng vẻ có chút không cam lòng.
Mạnh Thường Quân cười lạnh một tiếng rồi quay người rời khỏi.
Hạ Thiên Thành thấy thế, nghĩ thầm:
“Nếu để cho thiếu chủ của Mạnh gia thực sự mời tôn đại thần đến, vậy thì thật sự phiền toái rồi.”
Lúc này hắn mới cắn răng gật gật đầu nói:
- Thả! Lục Kiêu này ta thả!
Mạnh Thường Quân xoay đầu lại, giọng đầy mỉa mai:
- Rất tốt! Nếu sớm làm vậy thì cần gì phải lãng phí thời gian?
Hạ Thiên Thành không lên tiếng, chỉ là nghiêng đầu sai người dẫn Lục Kiêu tới.
Mạnh Thường Quân chỉ nói mấy câu đã chế trụ được khí phách của Hạ Thiên Thành. La Chinh thầm lấy làm lạ.
“Đệ tử sĩ tộc quả thực lợi hại! Chỉ lấy thế đè người đã khiến người khác không còn tâm tư phản kháng!”
La Chinh biết chính bản thân không hề có chỗ dựa, chỉ có thể bằng vào thực lực, bằng vào nắm đấm của mình.
“Nhưng vậy cũng không sao. Chỉ cần ta trở nên mạnh mẽ, trèo lên đỉnh cao của võ đạo. Đến lúc đó, ta sẽ có "Thế" của chính mình!”
Sau khi Hạ Thiên Thành phân phó, Lục Kiêu liền được người dẫn đến.
Giờ phút này, khắp người Lục Kiêu đều là những vết thương. Xem ra đã phải chịu không ít đòn roi. Dù vậy, thần sắc của hắn vẫn cực kỳ sáng lạng. Đối với Bán Bộ Tiên Thiên như hắn, chút thương thế ấy còn chưa tính là gì.
Ngay khi trông thấy La Chinh, Lục Kiêu cũng lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ như những người khác!
- La… La Chinh huynh, huynh không có việc gì! Huynh vẫn còn sống!
Lục Kiêu kích động nói.
La Chinh thản nhiên cười nói:
- Lục Kiêu huynh, ta không sao.
- Vậy thì tốt quá, thật tốt quá…
Lục Kiêu thì thào nói ra.
Trong khoảng thời gian bị bắt này, khiến hắn thống khổ nhất không phải là roi hình, mà là những huynh đệ đã mất. Còn có La Chinh, người đã vì hắn mà dẫn dụ Đao Trùng Mẫu hoàng rời đi.
Hắn một mực tự trách bản thân, "Nếu không phải ta sơ ý chủ quan, nếu ngay từ đầu phát giác ra tuyến đường hành quân không đúng, thì đã không hại chết bọn họ.
Thế nhưng, Lục Kiêu thực sự không ngờ rằng La Chinh vẫn còn sống, hơn nữa còn đứng sờ sờ ngay trước mặt mình. Hắn há có thể không kinh ngạc? Há có thể không cao hứng?
- La Chinh huynh, ta đã biết kẻ khởi xướng việc này chính là Hạ Thiên Thành!
Lục Kiêu chuyển đề tài, chỉ vào Hạ Thiên Thành mắng:
- Hạ Thiên Thành, Lục Kiêu ta và ngươi không oán không thù. Vậy mà ngươi lại tự tiện sửa đổi lộ tuyến hành quân, đẩy huynh đệ Thanh Lam Đội vào tuyệt cảnh. Lục Kiêu ta dù sống hay chết, cũng phải có được một câu trả lời thích đáng!