La Chinh đã hiểu đại khái phương pháp kiểm tra thiên phú của tấm bia thiên phú này.
Bài kiểm tra đầu tiên là nhắm vào mức độ lĩnh ngộ của võ giả đối với quy tắc, bài kiểm tra thứ hai thoạt nhìn thì như đang kiểm tra sức chịu đựng của thân thể, nhưng hình như là mượn áp lực khổng lồ để kiểm tra thiên phú thân thể!
Còn về những phương pháp huyền2diệu trong đó, La Chinh cũng không biết rõ, chỉ lấy thiên phú thân thể đơn thuần thì so ra, La Chinh sẽ không thua bất cứ kẻ nào!
Bởi vì thân thể La Chinh vốn đã khác người bình thường rồi. Đừng nói là võ giả tu luyện chân nguyên, đến cả người luyện thể cũng không cách nào so sánh được với hắn. Một khi thân thể La Chinh đột phá thành thánh khí,5thậm chí là sau khi lên cấp bậc cao hơn thì sự khủng bố ấy lại càng tăng thêm, chỉ sợ tiềm lực gần như vô hạn!
Ngoài thân thể ra, bài kiểm tra thứ ba là kiểm tra về mặt linh hồn, mà bài kiểm tra này La Chinh cũng vượt qua được!
Sau khi đã kiểm tra xong ba loại thiên phú, đáng lý ra thì cũng nên kết thúc.
Nhưng cánh cửa trên vách tường6vẫn không chịu mở ra, không gian xung quanh vẫn tối đen như trước, hình như còn bài kiểm tra gì đó nữa thì phải?
“Còn muốn kiểm tra cái gì nữa đây? Đừng nói là muốn đưa cho ta một quyển công pháp để tu luyện đấy nhé?”
Mặc dù suy nghĩ này hơi vớ vẩn, nhưng cũng được coi là một phương pháp dùng để kiểm tra. Với khả năng của tháp Tội Ác này5thì chắc công pháp đưa ra cũng không đơn giản, mà La Chinh cũng rất cam tâm tình nguyện, có điều đây chỉ là suy nghĩ lung tung trong đầu hắn mà thôi.
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, không gian tối tăm trước mắt La Chinh bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt.
Thế giới rộng lớn, phần lớn sinh linh các chủng tộc đều có hình dáng khác nhau. Có điều vài sinh linh3bình thường một chút đều có một điểm giống nhau đó chính là đôi mắt.
Chân Long có mắt, Thanh Loan có mắt, con người cũng có mắt, đây là đặc trưng của mọi loài sinh vật!
Cho nên khi trước mắt xuất hiện mấy luồng ánh sáng tạo thành hình đôi mắt, La Chinh có hơi sững sờ, đồng thời hỏi: “Ngươi là ai?”
Trong bóng tối lại xuất hiện một đốm sáng, đốm sáng kia nhẹ nhàng tản ra, cuối cùng tạo thành một cái miệng, sau đó một giọng nói xa xăm mà già nua truyền đến: “Con người, ta là khí linh của tháp Tội Ác này!”
“Khí linh!” Ánh mắt La Chinh loé lên.
“Đúng!” Giọng nói trầm bổng kia vang lên rồi lại thì thào: “Ta thân là khí linh, cũng tồn tại trong toà tháp này trăm vạn năm rồi…”
“Trăm vạn năm!” Trong lòng La Chinh cả kinh.
Trong Trung Vực, trùm thiên cổ sống nghìn năm đã được coi như quái vật rồi, còn về trùm vạn cổ – những người sống đến vạn năm… từ xưa đến nay vẫn chưa từng xuất hiện, bởi vì chỉ có Tiên Nhân mới có tuổi thọ lâu như thế.
Đến cả Thiên Miểu Tiên Nhân cũng chỉ thọ có mấy vạn năm mà thôi, thế nhưng khí linh này lại tồn tại lâu như thế. Nói cách khác, tháp Tội Ác này cũng tồn tại được ít nhất hơn trăm vạn năm rồi.
“Đừng kinh ngạc thế, hình thái tồn tại của người Thiên Hồn tộc chúng ta không giống các ngươi…” Cái giọng thản nhiên kia lại nói tiếp: “Chúng ta không có hình thể, gần như được xem là ý thức, tất nhiên cũng không có chuyện già đi. Chỉ cần tháp Tội Ác chưa đổ ngày nào, thì ta vẫn sẽ không chết đi ngày đó.”
Thì ra là thế. Thế giới to lớn, chẳng thiếu cái gì lạ. Tuổi thọ của Thiên Hồn tộc dài như thế, thực sự đối với người chỉ mới sống mấy chục năm như La Chinh mà nói thì rất khó tưởng tượng.
Nếu có thân thể tồn tại thì sẽ liên tục cần tới năng lượng để duy trì sự trao đổi chất trong cơ thể. Mặc dù Tiên Nhân không cần ăn uống, nhưng vẫn cần phải hấp thu những năng lượng khác.
Nhưng nếu không tồn tại hình thể như Thiên Hồn tộc này thì tuổi thọ lại dài hơn nhân loại vô số lần.
Mà theo lý giải của La Chinh thì khí linh cũng giống như kiếm linh Yêu Dạ của hắn, chỉ có điều Yêu Dạ phụ thuộc vào cơ thể La Chinh, còn khí linh này thì bám vào trong tháp Tội Ác.
“Ngươi, có chuyện gì?” La Chinh hỏi.
Khí linh trầm mặc một hồi, sau đó mới hỏi: “Thiên phú của ngươi, là người tốt nhất trong trăm vạn năm qua.”
Nghe khí linh đánh giá như thế, khoé miệng La Chinh hơi nhếch lên. Hắn không cắt ngang lời nói của khí linh mà lại để khí linh nói tiếp.
“Dựa theo quy tắc trên bia thiên phú, ngươi đã thông qua được ba vòng kiểm tra, thế nhưng ba bài kiểm tra này cũng không đo được cực hạn của ngươi, vì vậy ta muốn hỏi ngươi, ngươi có đồng ý tiếp nhận thêm một vòng kiểm tra nữa không?” Khí linh hỏi.
“Vẫn còn kiểm tra?” Ánh mắt La Chinh loé lên.
Khí linh nói: “Đúng. Bài kiểm tra này từ trước tới nay chưa từng mở ra, ngươi… là người đầu tiên tiếp nhận bài kiểm tra này.”
“Vậy có được lợi gì không?” La Chinh cười hỏi.
“Theo ý muốn của chủ nhân thì toà tháp này được dùng để thử luyện, giúp người trong tộc hắn nâng cao thực lực. Mỗi sinh linh vượt qua kiểm tra của bia thiên phú đều nhận được những lợi ích nhất định.” Khí linh thản nhiên nói: “Nếu như ngươi có thể vượt qua kiểm tra thì đương nhiên là có lợi rồi, hơn nữa có thể còn nhiều hơn những sinh linh khác rất nhiều.”
Trước đây La Chinh từng nghe Hạ Sương nhắc đến rằng bia thiên phú này rất thần kỳ, sau khi vượt qua kiểm tra, bia thiên phú thậm chí còn gia tăng thiên phú của người tham gia kiểm tra.
Không ngờ thiên phú còn có thể gia tăng, thế nên đương nhiên La Chinh rất có hứng thú với bia thiên phú.
Nhưng giờ phút này, khi nghe khí linh nói thế, tất nhiên hứng thú của hắn lại càng lớn hơn!
“Ta đồng ý!” La Chinh không thèm suy nghĩ nhiều đã nói ngay lập tức: “Có điều ta còn một vấn đề.”
“Người trẻ tuổi, có gì ngươi cứ hỏi.” Khí linh nói.
“Ngươi nói xem chủ nhân của tháp Tội Ác này là chủng tộc nào?” La Chinh tò mò hỏi.
Đối với lai lịch của tháp Tội Ác, La Chinh vẫn luôn rất hứng thú. Dù sao hắn vượt vạn dặm xa xôi chạy từ Trung Vực tới đây chỉ với một mục đích quan trọng nhất, chính là truyền thừa dưới đáy tháp Tội Ác. Mà ngoài việc đưa cho hắn một tín vật ra thì Thiên Miểu Tiên Nhân lại chẳng để cho La Chinh tin tức nào nữa.
Vì vậy hắn chỉ có thể tự mình nghe ngóng.