Bách Luyện Thành Thần

Chương 582

Lo lắng lớn nhất của Cảnh đại nhân chính là Ma tộc.

La Chinh mới tiến vào tháp Tội Ác đã kết thù kết oán với Ma tộc, nếu biểu hiện của La Chinh không xuất chúng như thế thì Ma tộc còn có thể buông2tha.

Ít nhất thì cũng sẽ không vì muốn giết chết La Chinh mà phá vỡ quy tắc của tháp Tội Ác.

Bởi vì mặc dù chỗ ngồi của Ma tộc nhiều, nhưng trong hơn một trăm chỗ ngồi trên đỉnh tháp, bây giờ Ma tộc cũng5chỉ chiếm không đến một phần tư, nếu phá vỡ quy tắc tháp Tội Ác thì phải trả cái giá tương đối lớn.

Nhưng bây giờ thì khác.

Lúc trước Lưu Vũ đã từng giúp Yêu Dạ tộc nhanh chóng quật khởi, vậy nên không có khả6năng Ma tộc sẽ ngồi nhìn La Chinh dẫn Nhân tộc vùng dậy được!

Huống chi thiên phú của La Chinh còn vượt qua cả Lưu Vũ, đứng ở hàng thứ nhất. Một khi loại nhân vật này lớn lên thì chỉ sợ có thể xoá5bỏ hoàn toàn hai đại thánh địa của Ma tộc trên đại lục Hải Thần!

Chuyện này không thể đùa được. Cho dù là chủng tộc nào thì cũng có cảm giác e sợ tai hoạ mãnh liệt. Mặc dù Ma tộc rất mạnh mẽ, nhưng3bọn chúng cũng không ngoại lệ, gặp phải mối đe doạ mức độ này thì chúng sẽ không kiêng dè bất cứ quy tắc gì, hay khu vực an toàn nào, cũng không tiếc đắc tội tất cả những chủng tộc khác, bọn chúng đều phải ra tay giết chết La Chinh!

Tiến vào tầng thứ mười không chỉ có Chiến Tôn Ma tộc, mà Chiến Tôn của Yêu Dạ tộc cũng càng ngày càng nhiều!

Đúng vào lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười phóng khoáng, sau đó một luồng cảm giác áp bách lớn lao truyền đến, mọi sinh linh vốn đang nhìn chằm chằm lên vách tường giờ phút này cũng đều rối rít quay đầu nhìn lại.

Kẻ cầm đầu đi tới là một gã Chiến Tôn Ma tộc, Chiến Tôn Ma tộc cấp mười!

Trong lòng đám người Cảnh đại nhân và Hạ Sương lập tức rùng mình: “Người nắm giữ chỗ ngồi! Mông Xung!”

Trong đại lục Hải Thần chỉ dùng hai phương pháp để phán đoán thực lực của một chủng tộc, thứ nhất là tất cả những cường giả trong đại thánh địa, thứ hai chính là chỗ ngồi trong tháp Tội Ác!

Không thể nghi ngờ gì hết, số chỗ ngồi của Ma tộc là nhiều nhất, có thể trở thành người nắm giữ chỗ ngồi thì bình thường tu vi đều là Chiến Tôn cấp mười.

Mà gã Ma tộc tên Mông Xung trước mắt này chính là người nắm giữ một chỗ ngồi!

Trong một đám Ma tộc đang vây quanh, Mông Xung sải rộng bước chân, không xem ai ra gì mà đi về phía bên này, khí thế trên người toả ra hung mãnh ngang ngược, sinh linh các chủng tộc khác đều nhao nhao nhường đường.

Mà đám Chiến Tướng Ma tộc như Nguyệt Thủ nhìn thấy Mông Xung thì cũng đi về phía gã, giơ nắm tay lên đặt trước ngực mình, đó là lễ nghi đặc biệt của người Ma tộc.

Đôi mắt như chuông đồng của Mông Xung nhìn chằm chằm vào vách tường. Khi hắn nhìn thấy hai chữ La Chinh nằm chình ình ở hàng thứ nhất thì liền cười lạnh: “Không ngờ tên La Chinh này lại có thiên phú khủng bố như thế. Hắn nhất định phải chết. Chờ hắn ra khỏi bia thiên phú thì phải lấy mạng hắn!”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, sinh linh xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Người nắm giữ chỗ ngồi chính là người lập ra quy tắc của tháp Tội Ác, đương nhiên không thể nào không biết nơi này là khu vực an toàn được. Điều này nói rõ, cao tầng Ma tộc đã cùng nhất trí, cho dù phải trả bất cứ cái giá nào cũng phải giết chết La Chinh.

Sắc mặt Hạ Sương bất ngờ thay đổi, hàm răng trắng cắn chặt môi, trên mặt đầy vẻ lo lắng!

Mà sắc mặt Cảnh đại nhân thì lại càng mất tự nhiên hơn. Sau khi suy nghĩ một chút, thì hắn bất ngờ nói: “Mông Xung đại nhân, nếu như Ma tộc làm vậy thì e rằng không hợp quy tắc cho lắm nhỉ?”

Mông Xung trừng mắt nhìn Cảnh đại nhân, cười lạnh nói: “Ngươi là ai? Có tư cách gì mà nói chuyện với ta?”

Mặc dù Cảnh đại nhân thuộc nhóm cường giả đứng đầu của Nhân tộc trong tháp Tội Ác, nhưng hắn lại không phải là người nắm giữ chỗ ngồi của Nhân tộc. Đúng là hắn hơi thiếu tư cách thật!

Sắc mặt Cảnh đại nhân thay đổi, cuối cùng vẫn chọn im miệng.

Mà các sinh linh xung quanh lại xì xào bàn tán.

“Ài, La Chinh chết chắc rồi.”

“Vất vả lắm nhân loại mới có một kẻ tài giỏi, nhưng cũng bị Ma tộc ra sức xoá bỏ. Đáng tiếc, đáng tiếc…”

“Cũng chẳng còn cách nào. Nếu như đổi lại ta là Ma tộc thì ta cũng sẽ làm như vậy. Ai dám thả một mối đe doạ như vậy cho nó cứ phát triển tiếp chứ?”

Trong những lời bàn tán này lại có một giọng nói xa xăm vang lên.

“Mông Xung đại nhân, hình như lời này của ngươi hơi ngang ngược quá đấy. Quy tắc của tháp Tội Ác, Ma tộc các ngươi thật sự không tuân theo sao?”

Sau khi tiếng nói kia chấm dứt, một luồng hàn ý sắc bén càn quét đến, mọi người chợt phát hiện cách đó không xa có một bóng người màu trắng, bóng dáng mơ hồ kia chớp nhoáng liên tục, mọi người phải dụi mắt mãi mới có thể nhìn rõ. Đó là một Chiến Tôn Nhân tộc thân mặc áo trắng! Hơn nữa còn là một vị Chiến Tôn cấp mười!

Hôm nay, tầng thứ mười của tháp Tội Ác đúng là rất náo nhiệt.

Sau khi nhìn thấy người nọ, Cảnh đại nhân, Hạ Sương và đám người Tinh Huy đi lên hành lễ một cái.

Mông Xung trừng mắt liếc nhìn người nọ, cười lạnh nói: “Triệu Phần Cầm? Thế nào? Hôm nay dám ra đây một mình à? Chu Chử Hạc đâu? Không phải hai người các ngươi luôn xuất hiện cùng lúc sao?”

Nhân tộc có bốn chỗ ngồi trên đỉnh tháp, hai trong số đó là Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc!

Sở trường của hai người này là sử dụng kiếm, lúc cùng song kiếm hợp bích, thậm chí có thể đối kháng với một Chiến Tôn sơ cấp!

“Không phải ta cũng tới rồi sao?” Một giọng nói không rõ là nam hay nữ nhẹ nhàng vang lên từ một nơi khác. Người nọ mặc một thân áo đen, nếu như hắn không nói lời nào mà cứ lẳng lặng đứng đấy như vậy, thì có thể hoà vào bóng đêm một cách tự nhiên rồi.

Phần Cầm – Chử Hạc, sau khi hai vị một đen một trắng nắm giữ chỗ ngồi của Nhân tộc xuất hiện thì lòng tự tin của đám người Cảnh đại nhân và Hạ Sương cũng được củng cố thêm một chút.

Nhưng bọn họ cũng rõ, tình thế vẫn không thể lạc quan lên được.

Trong tháp Tội Ác này, Nhân tộc hoàn toàn không thể đối chọi lại được với Ma tộc. Đến cả số người nắm giữ chỗ ngồi Nhân tộc cũng chỉ có bốn người mà thôi, còn Ma tộc có tới hơn hai mươi người, vậy thì so thế nào? Ma tộc không phái nhiều người nắm giữ chỗ ngồi như vậy xuống là vì bọn chúng cảm thấy một mình Mông Xung cũng đủ ứng phó rồi!
Bình Luận (0)
Comment