Bách Luyện Thành Thần

Chương 612

Gã Chiến Tôn Ma tộc kia nhảy dựng lên, hung hăng giẫm lên sàn đấu, thậm chí lực lượng khổng lồ đạp xuống còn khiến sàn đấu hơi bị lõm, có điều mặt sàn đấu đã nhanh chóng tự động hồi phục trở lại.

Bên cạnh La Chinh loé ra ánh sáng màu đỏ, bóng dáng của Huân xuất hiện bên người La Chinh, nàng đưa tay2về phía hắn rồi nói: “Lấy ra.”

“Lấy cái gì ra?” Từ sau khi Huân khôi phục lại ký ức thì gần đây nàng thường tự mình nhảy ra.

“Thương!” Huân thản nhiên nói.

“Làm gì?” La Chinh lại hỏi.

“Mấy trận đấu này, cứ để ta hoạt động một chút.” Khoé miệng Huân hơi nhếch lên.

Có lẽ là vì phải ẩn mình trong cơ thể La Chinh quá lâu5nên Huân mới đưa ra yêu cầu này.

Nhớ đến một thương Huân đâm ra khiến lòng người kinh hãi ở thánh địa Thiên Vũ, đúng là La Chinh muốn mở mang kiến thức thương pháp của Huân một chút, vì vậy La Chinh gõ nhẹ lên nhẫn tu di một cái, một cây trường thương lập tức bay về phía của Huân.

Tay Huân cầm trường thương,6khí thế bỗng nhiên thay đổi. Từ trong đôi mắt ẩn chứa ngọn lửa kia của Huân tản ra sát khí vô tận!

“Sao, sao lại đổi người rồi?”

“Đó là Vương của Yêu Dạ tộc chúng ta! Có thể nhìn thấy Vương chiến đấu, cảm giác vô cùng vinh hạnh!”

“Đó là kiếm linh của La Chinh, cũng có thể xem là phân thân của La Chinh. Dùng5phân thân để chiến đấu cũng bình thường. Có điều, phân thân này lại có ý thức của chính mình, điều này…”

Ánh mắt gã Chiến Tôn Ma tộc trên sàn đấu loé lên, đến lúc này gã đã không chú ý được nhiều như vậy nữa, trong mắt gã chỉ có La Chinh! Liều lĩnh, cho dù gã có hy sinh tính mạng mình thì cũng3muốn giết chết La Chinh. Chỉ cần La Chinh chết, cho dù gã có mất mạng thì cũng sẽ trở thành anh hùng của Ma tộc!

Song Ma thánh địa vô cùng tôn sùng chủ nghĩa anh hùng. Chết trận sa trường, đối với bọn chúng mà nói là một loại vinh quang.

Vì vậy gã mới mặc kệ kiếm linh gì đó, cũng mặc kệ La Chinh có muốn chiến đấu hay không. Dù sao bước lên sàn đấu rồi thì mục tiêu duy nhất của gã chính là giết La Chinh.

Chiến Tôn Ma tộc vận động một chút, cương nguyên trong cơ thể liên tục tràn xuống dưới chân, sau đó dưới cương nguyên đang bạo phát, gã Chiến Tôn Ma tộc này giống như một con voi lớn đang nổi điên, trực tiếp lách qua Huân, xông về phía La Chinh!

“Đối thủ của ngươi, là ta.” Vẻ mặt Huân lạnh nhạt, trường thương trong tay lặng yên không tiếng động vẽ một đường trên không trung, bay về hướng gã Chiến Tôn Ma tộc.

“Cút!” Gã Chiến Tôn Ma tộc mạnh mẽ xông tới, đồng thời dùng một đao ngăn lại đòn này của Huân. Gã hoàn toàn không hề dừng lại, vẫn lao về phía La Chinh như trước.

Mà La Chinh thì đứng ở một góc sàn đấu, hai tay buông thõng, vẻ mặt lạnh nhạt. Đối mặt với gã Chiến Tôn Ma tộc này, hắn hoàn toàn không tiến vào trạng thái chiến đấu.

“Dám vũ nhục ngô Vương, nhất định phải xử tử tên Ma tộc này!”

“Tất nhiên ngô Vương sẽ lấy mạng hắn!”

Thấy gã Chiến Tôn Ma tộc mắng một chữ “cút” với Huân, không ít người Yêu Dạ tộc đứng xem trên khán đài đều ầm ĩ lên. Vương trong tộc bọn họ sao lại để người ta vũ nhục được chứ? Nếu không phải vì bị quy tắc sàn đấu giới hạn, thì chỉ sợ những Chiến Tôn Yêu Dạ tộc này đã sớm xông hết lên rồi!

Sau khi trường thương của Huân bị gã Ma tộc ngăn lại, mũi thương vẽ một đường vòng cung dài trên không trung. Sau đó Huân nhẹ nhàng rung thương một chút, vậy mà cán trường thương đã bị nàng trực tiếp uốn cong, giống như một con rắn độc đang ngẩng đầu!

Sau đó cánh tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng vung lên, trường thương bị nàng ném một cái, mũi thương kia xé rách không khí vang lên một tiếng “đùng” thật lớn, chui thẳng ra sau lưng gã Chiến Tôn Ma tộc kia.

La Chinh không chuyển mắt, nhìn chằm chằm vào gã Chiến Tôn Ma tộc này, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí hắn còn có thời gian rảnh rỗi nhắc nhở gã, chỉ ra sau lưng gã đang có nguy hiểm.

Tu vi đã đến cảnh giới Chiến Tôn này thì nhạy cảm đến mức nào? Sao gã Chiến Tôn Ma tộc này không cảm nhận thấy nguy hiểm ở đằng sau được?

Nhưng La Chinh đã gần ngay trong gang tấc! Hơn nữa nhìn qua, hắn còn không có ý định phản kháng!

Cho dù bị trường thương kia đâm xuyên thì sao? Chỉ cần chém được La Chinh, vậy thì hắn chính là công thần của Ma tộc!

Vì vậy gã Chiến Tôn Ma tộc này không hề kiêng dè trường thương sau lưng. Gã vốn đã có suy nghĩ muốn liều mạng, loại suy nghĩ này không chỉ gã mới có mà tất cả người Ma tộc đều có!

Trong nháy mắt vọt đến trước mặt La Chinh, cương nguyên trong tay gã Chiến Tôn Ma tộc này bộc phát, lực lượng mạnh mẽ rót vào trong đao, một đao kia giống như ẩn chứa lực lượng cả đời này của gã.

“Chết cho ta!”

Gã Chiến Tôn Ma tộc gào lên.

Đáng tiếc gã vừa mới nâng đao thì mũi trường thương của Huân đã chui vào từ phía sau lưng.

Gã Chiến Tôn Ma tộc vốn muốn dựa vào thân thể cao lớn cường tráng của mình mà cố gắng chống lại một thương này của Huân, liều chết cũng muốn dùng một đao đánh chết La Chinh.

Chẳng qua Chiến Tôn Ma tộc đã đánh giá thấp uy lực một thương này của Huân rồi.

Lúc còn ở thánh địa Thiên Vũ, Huân chỉ tiện tay đâm ra một thương, mà trong một thương ấy lại chất chứa khí thế quỷ dị, không chỉ khiến La Chinh phải kinh hãi mà còn khiến tim Lưu Vũ phải đập nhanh một hồi.

Thực lực của kiếm linh vốn tăng lên theo sự tăng trưởng tu vi của chủ nhân, lúc trước khi Huân chỉ sử dụng Kiếm Vũ, thực lực không khác La Chinh là bao.

Nhưng bây giờ, thứ Huân sử dụng là thương, mà võ kỹ nàng tu luyện lại chính là thương pháp, là truyền thừa cao cấp nhất của Yêu Dạ tộc!

Tuy Huân không nói thương pháp của nàng thuộc loại võ kỹ nào, thế nhưng theo La Chinh đoán thì thương pháp này ít nhất cũng là một môn thần võ tối cao!

“Bùm!”

Trường thương của Huân đâm vào sau lưng gã Chiến Tôn Ma tộc, trong đó bỗng nhiên lại bộc phát ra một vòng xoáy sát khí mãnh liệt.

Vòng xoáy sát khí này cũng không phải xoay tròn về hướng trung tâm mà là khuếch tán ra bốn phương tám hướng!

Trong nháy mắt vòng xoáy đã lan rộng, vặn nát thân thể gã Chiến Tôn Ma tộc. Mà một đao do gã Chiến Tôn Ma tộc này bổ về phía La Chinh thì chẳng thể nào bổ xuống được nữa.

“Leng keng.” Đao của gã Chiến Tôn Ma tộc rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.

Từ đầu tới cuối La Chinh không hề di chuyển dù chỉ một bước. Đối diện với sự tập kích chính diện của gã Chiến Tôn kia, hắn lại có thể bình tĩnh như thế, đúng là hắn vô cùng tin tưởng vào thực lực của Huân.

Có điều trên mặt Huân lại toát ra biểu cảm lạnh nhạt vô vị, nàng bĩu môi nói: “Hắn không đánh với ta.”

La Chinh cười ha ha: “Sẽ có người đánh với ngươi thôi.”

La Chinh đã hiểu rõ tính cách Ma tộc, chỉ cần hắn lên sàn đấu thì người Ma tộc sẽ liên tục nhảy lên cho mà xem!

Lúc ở tầng thứ mười, La Chinh đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới chọn tiến vào tầng thứ mười một.

Chiến tranh bên ngoài mảnh đất nguyền rủa đã lâm vào cục diện bế tắc. Nếu ngày nào thánh địa Thiên Vũ không thu binh thì ngày đó Ma tộc không dám đánh thánh địa Tử Tâm. Thánh địa Tử Tâm muốn kéo dài, thánh địa Thiên Vũ chẳng sợ hao tổn, có điều đối với Song Ma thánh địa mà nói, thời gian đã không còn nhiều lắm. Nửa tháng đối với võ giả mà nói không khác gì một cái chớp mắt cả.

Ngoài cách tìm cơ hội phá thế cục bên ngoài mảnh đất nguyền rủa, thì bây giờ giết La Chinh rõ ràng lại càng trực tiếp hơn. Căn cứ vào điều này, Chiến Tôn Ma tộc liên tục, không ngừng bước lên sàn đấu!

La Chinh vừa dứt lời, gã Chiến Tôn Ma tộc thứ hai đã nhảy lên sàn đấu…

La Chinh chìa tay ra về phía Huân, cười nhạt nói: “Vẫn là ngươi lên?”

Huân gật đầu, bỗng nhiên xoay người, trường thương bắn ra, mũi thương nhắm thẳng vào đối thủ thứ hai của mình.

Đối thủ thứ nhất hoàn toàn là liều mạng nhào về phía La Chinh, không có bất kỳ sự né tránh hay phòng ngự nào đối với một thương của Huân. Đó là vì gã không thèm để ý đến thực lực của Huân.

Gã Chiến Tôn Ma tộc thứ hai lại có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều. Trong cái nhìn của hắn, nếu cứ dốc sức liều mạng mà có thể giết được La Chinh thì tất nhiên gã sẽ chọn làm vậy. Nhưng trong tình huống trước mắt này, đừng nói là liều mạng, cho dù là miễn cưỡng tới gần La Chinh thì cũng sẽ bị một thương của cô gái kia cắm nát! Hoàn toàn không có cơ hội để dốc sức liều mạng.

Giờ quan trọng nhất là phải tiêu diệt cô gái trước mắt này đã…

Đáng tiếc gã Chiến Tôn Ma tộc này vẫn không thể xác định được chính xác thực lực của Huân. Trong thương pháp của Huân có ẩn chứa một loại “thế” đặc biệt. Loại “thế” này cho dù là La Chinh hiện tại cũng không thể nào lĩnh ngộ được. Mỗi một thương nàng đâm ra đều có một luồng chấn động vô hình, trong luồng chấn động này ẩn chứa lực lượng mà La Chinh không thể nào giải thích được. Thật ra đến thiên tài đứng đầu thánh địa Thiên Vũ là Lưu Vũ cũng không thể giải thích lý do.

Có đôi khi La Chinh cảm thấy, luồng chấn động vô hình kia hình như có hơi tương tự với lực lượng của khí linh trong tháp Tội Ác. Lực lượng khí linh trong tháp Tội Ác có được dường như là nhờ truyền thừa từ chủ nhân của tháp Tội Ác. Chẳng lẽ giữa bọn họ có mối liên quan nào đó?

Có lẽ La Chinh phải tìm cơ hội để hỏi một chút.

Chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, gã Chiến Tôn Ma tộc thứ hai này hoàn toàn không phải là đối thủ của Huân. Độ sắc bén trong thương pháp của Huân đã vượt xa sức tưởng tượng của đám Chiến Tôn ở tầng thứ mười một này.

Chỉ mười thương, vũ khí của gã Chiến Tôn Ma tộc kia đã bị vỡ thành những mảnh nhỏ như hạt gạo, một thương cuối cùng trực tiếp đâm xuyên qua yết hầu gã.

Sau khi gã Chiến Tôn Ma tộc ngã xuống đất thì có một luồng ánh sáng màu trắng bắn thẳng về ngực La Chinh.

Ánh sáng tạo hoá của hai gã Chiến Tôn Ma tộc còn nhiều hơn số ánh sáng tạo hoá mà mười Chiến Tướng tích luỹ được. Bây giờ xem ra La Chinh bị ép lên tầng thứ mười một, có lẽ cũng là một lựa chọn tốt.

Thời gian Huân dùng để đánh chết hai gã Chiến Tôn Ma tộc chỉ tốn không tới hai nén nhang.

Vốn còn có mấy gã Chiến Tôn Ma tộc đang kích động, trong lòng có chút ngứa ngáy. Nhưng đến cửa của Huân bọn chúng còn không qua được, thì làm sao đi khiêu chiến với La Chinh được đây?
Bình Luận (0)
Comment