Phần lớn Chiến Tôn cấp cao đều ở tầng thứ mười bốn của tháp Tội Ác.
Chiến Tôn cấp cao ưu tú nhất trong tầng thứ mười bốn, sau khi trải qua tranh giành,2có được tư cách của người nắm giữ chỗ ngồi mới có thể vào tầng thứ mười lăm để lấy một không gian độc lập, cũng chính là Tiểu Thế Giới.
Vấn đề là5tất cả các Chiến Tôn cấp cao của Nhân tộc lại cũng chỉ có mười bốn người, đây là con số đã tính cả bốn người nắm giữ chỗ ngồi là đám Triệu6Phần Cầm, Chu Tử Hạc nữa rồi.
Triệu Phần Cầm bị niềm hạnh phúc đột ngột này phang cho ngất ngây, đến mức hiện giờ hắn thậm chí còn vô cùng phiền muộn, vì5không có nhiều Chiến Tôn cấp cao như vậy thì biết phải làm thế nào?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn dùng chân nguyên truyền âm cho La Chinh.
Cách giải quyết La Chinh đưa3ra rất đơn giản, Chiến Tôn cấp cao không đủ vậy thì dùng Chiến Tôn cấp chín để bù vào, Chiến Tôn cấp chín không đủ thì dùng cấp tám…
Có điều, chỗ ngồi cuối cùng vẫn phải chiếm hết. Triệu Phần Cầm dĩ nhiên không thể để Chiến Tôn cấp chín đảm nhiệm vị trí người nắm giữ chỗ ngồi được, vậy nên cuối cùng vẫn tìm ra một vài Chiến Tôn cấp cao trong thánh địa Tử Tâm bù vào vị trí này. Dù gì thì một thánh địa Tử Tâm to lớn như vậy, số lượng Chiến Tôn cấp cao vẫn không ít.
Sau khi xử lý xong chuyện này, dưới lời mời của Triệu Phần Cầm, La Chinh vẫn đi đến thánh địa Tử Tâm một chuyến.
Dù là một thành viên của Nhân tộc, nhưng trước giờ La Chinh vẫn chưa từng vào thánh địa Tử Tâm.
Có điều danh tiếng của hắn ở thánh địa Tử Tâm đã cao đến mức khiến người khác phát cáu lên.
Khi La Chinh vừa bắt đầu leo lên tháp Tội Ác, trong thánh địa Tử Tâm đã bắt đầu truyền tin về La Chinh.
Dù gì lúc đó La Chinh thân là Chiến Giả đã khiêu chiến vượt cấp với Chiến Tướng của tộc khác, đủ để những con người trong thánh địa Tử Tâm hãnh diện.
Lúc đó thánh địa Tử Tâm đã khẳng định chắc nịch với hàng ngàn vạn võ giả Nhân tộc trong thánh địa, là sự xuất hiện của La Chinh rất có khả năng sẽ mang đến một chỗ ngồi mới.
Một chỗ ngồi mới thì sẽ có thêm một phần quyền phát ngôn, cũng có thêm năm suất vào động và cả hi vọng nữa…
Chỉ là ngay lúc mọi người đang chú ý thì biểu hiện của La Chinh lại chỉ có thể hình dung bằng câu “một bước lên trời”. Đây không phải là vấn đề chỗ ngồi nữa, điều này thể hiện La Chinh dựa vào thực lực của bản thân mà kiểm soát cả tháp Tội Ác!
Biểu hiện của một mình La Chinh đã vượt qua mong đợi của mọi người.
Mặc dù vì sự bao vây tấn công của Song Ma thánh địa mà trong thánh địa Tử Tâm xuất hiện một số lời nói không mấy tin tưởng, nhưng sau khi thánh địa Thiên Vũ ra tay thì tâm trạng mọi người cũng đã nhanh chóng ổn định trở lại.
Mà hiện tại, La Chinh thành công xua đuổi tất cả người Ma tộc trong tháp Tội Ác rời đi, ác mộng vắt ngang đỉnh đầu Nhân tộc không ngờ lại tiêu tan không còn nữa…
Phải biết rằng, trong tháp Tội Ác, số người Nhân tộc bị Ma tộc giết nhiều không đếm xuể!
Một ngày sau, La Chinh và đám người Hạ Sương cùng với một vài người nắm giữ chỗ ngồi khác xuyên qua mảnh đất nguyền rủa, thông qua truyền tống trận để đi đến thánh địa Tử Tâm.
Khi La Chinh vừa xuất hiện thì có một chuỗi tiếng hét cực lớn ập tới làm hắn bị dọa một trận!
“La Chinh! La Chinh! La Chinh!”
Truyền tống trận thông giữa thánh địa Tử Tâm với mảnh đất nguyền rủa được lập nên trên một ngọn núi cao, La Chinh đứng ở đỉnh cao quét mắt một vòng, dưới ngọn núi là một mảng người đông nghịt! Những người này nhìn hắn, không ngừng hô hét giống như chào đón một anh hùng nào đó vậy.
Trên mặt Hạ Sương mang theo nụ cười ngọt ngào, đứng ở bên cạnh La Chinh, thân hình mềm mại và đẫy đà vô ý nhích về phía hắn một chút.
Mọi người đều nói, mỹ nhân yêu anh hùng. Từ lần đầu tiên La Chinh gặp mặt Cảnh đại nhân, khi hắn phóng ra lực linh hồn đuổi hai Chiến Tôn Ma tộc kia đi thì trái tim Hạ Sương đã đập thình thịch, trong lòng có một chút ý mong đợi.
Chỉ đáng tiếc Hạ Sương không đoán ra thái độ của La Chinh, thêm nữa hắn lại có thân phận thần bí, nên nàng cũng dần hiểu ra, có lẽ La Chinh cũng sẽ không ở trên đại lục Hải Thần này lâu.
Chàng thiếu niên này rốt cuộc đến từ đâu?
Hạ Sương phỏng đoán cả trăm ngàn lần trong lòng, nhưng đáng tiếc đại lục Hải Thần là một nơi hơi khép kín, cho dù nàng có tìm kiếm tư liệu lịch sử thì cũng chẳng tìm được một chút dấu vết nào.
Nếu một ngày nào đó hắn đột nhiên rời khỏi thì bản thân nàng có nỡ hay không? Nghe thấy những tiếng hô vang kia, trên mặt Hạ Sương lại hiện vẻ hoang mang.
Ngay lúc này, góc trời xuất hiện ba luồng sáng, người dẫn đầu đứng trên một thanh kiếm, bay về phía này.
Người đó nhìn có vẻ khoảng 40 tuổi, dáng dấp cao lớn phóng khoáng, là một nhân vật tựa như thần tiên.
Khí thế truyền ra từ người họ lập tức khiến La Chinh hiểu rằng, ba người này đều là đại năng Thần Hải Cảnh. Người dẫn đầu dĩ nhiên là lãnh tụ của thánh địa Tử Tâm – Tư Đồ Hạo Thiên. Suốt cả quãng đường Hạ Sương đã giới thiệu qua cho La Chinh, còn hai lão giả bên cạnh Tư Đồ Hạo Thiên chính là lãnh tụ tiền nhiệm của thánh địa Tử Tâm, Tư Không Minh và Lý Cửu Hải.
Tư Đồ Hạo Thiên đứng trên đỉnh núi, hành một lễ với La Chinh: “Ngưỡng mộ đại danh của La thiếu hiệp đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, tài trí bất phàm!”
“Quá khen!” La Chinh cười khẽ, chào hỏi bọn họ.
“Từ phương xa tới là khách, La thiếu hiệp, mời đến chính điện nói chuyện…”
Sau một hồi hàn huyên, mọi người di chuyển về thánh điện của thánh địa Tử Tâm.
Đây là thánh địa thứ hai mà La Chinh từng đến.
Có thể được gọi là thánh địa, dĩ nhiên phạm vi lớn hơn rất nhiều so với tông môn tứ phẩm và ngũ phẩm. Hơn nữa trên đại lục Hải Thần có rất nhiều chủng tộc, trong thánh địa này gần như không có con người bình thường, mà chủ yếu ai ai cũng là võ giả.
Nghĩ tới thì những thứ này cũng dễ giải thích.
Hoàn cảnh của đại lục Hải Thần và Trung Vực khác nhau. Trung Vực gần như hoàn toàn do loài người chiếm cứ, cho dù có tranh đấu gì cũng là tranh đấu giữa các tông môn lớn, cho dù phát động chiến tranh tông môn thì những người dân bình thường bên dưới vẫn có thể sống cuộc sống của mình, chứ không liên quan quá nhiều với võ giả.
Mà đại lục Hải Thần thì lại khác. Nơi đây nhiều chủng tộc như vậy, quy tắc cạnh tranh ở đây phát triển rất tinh tế. Nhân tộc vốn dĩ yếu ớt, vì vậy không gian sinh tồn dành cho những người thường có thực lực nhỏ bé ấy lại càng rất rất nhỏ!
Dải đất trung tâm thánh địa cấm bay, nhưng dưới sự dẫn dắt của Tư Đồ Hạo Thiên, đám người La Chinh dĩ nhiên không phải chịu sự hạn chế này.
Chính điện nằm ở một sườn núi bằng phẳng, cả sườn núi đều được lát bằng ngọc thạch trắng, nhìn qua giống như một tiên cung trên trời.
Hai bên chính điện lại tập trung đám thiếu niên thiên tài trẻ trung của Nhân tộc.
Tuy tu vi của những người này không cao, nhưng đều là những người có thiên phú trong vạn người chọn một. Để bồi dưỡng ra càng nhiều cường giả hơn nên mỗi năm thánh địa Tử Tâm đều sàng lọc ra thiên tài, dốc lòng bồi dưỡng cho đến khi bọn họ trở thành Chiến Tướng, rồi mới gửi họ đến mảnh đất nguyền rủa, bước vào tháp Tội Ác để tu luyện.
Nhưng cùng với việc số chỗ ngồi Nhân tộc nắm giữ tăng lên, thì có lẽ những người này không cần phải đợi đến Chiến Tướng mới vào trong tháp Tội Ác nữa, khi còn là Chiến Giả đã có thể được gửi đi rồi. Với thế lực của Nhân tộc trong tháp Tội Ác hiện giờ, ít nhất sẽ không cần lo lắng bọn họ sẽ tùy tiện bị giết. Dù gì thì môi trường trong tháp Tội Ác cũng đã được cải thiện lớn!
“Nhìn kìa, đó chính là La Chinh. Ta từng nhìn thấy hắn trên Tín Khuê!”
“Nghe nói mặc dù hắn chỉ là Chiến Tướng, nhưng một số Chiến Tôn cũng không phải đối thủ của hắn!”
“Không ngờ sư tỷ Hạ Sương lại đi phía sau hắn nữa chứ! Các người nói xem sư tỷ Hạ Sương liệu có gả cho La Chinh không?”
Nghe thấy đám thiên tài Nhân tộc bên dưới nói chuyện, mặt Hạ Sương thoáng cái đỏ lên. Những lời này đương nhiên cũng truyền tới tai của đám người Tư Đồ Hạo Thiên. Có điều, bọn họ chỉ khẽ cười. Chuyện nhân duyên trong mắt võ giả chung quy lại thì cũng chỉ là một chữ duyên.
Trong những thiên tài thiếu niên này có một đứa trẻ mười bốn tuổi. Nó nhìn La Chinh đang bay nhanh tới, mặt đỏ bừng lóe lên ánh sáng khác thường. Thiếu niên này không hề nói gì, nhưng lúc này trong tâm võ đạo của nó đang không ngừng tụ tập chấp niệm mãnh liệt!
“Sau này ta nhất định sẽ trở thành người giống như La Chinh!” Trong lòng đứa trẻ gào thét.
Trên thực tế, sau vài năm, đứa trẻ đó quả thực đã làm được. Nó trở thành người thứ hai trong tháp Tội Ác được tộc Thiên Vị chứng nhận, vì nó có mệnh cách giống La Chinh. Nhưng đây cũng là chuyện sau này!
Vào trong đại điện, các loại lễ nghĩa được thể hiện ra rõ ràng, La Chinh quả thực là được tôn sùng làm thượng khách tối cao.
Có thể được một đại năng Thần Hải Cảnh tiếp đãi như vậy đã là vô cùng vinh dự, có điều La Chinh đã không phải là lần đầu trải nghiệm nữa rồi. Lần trước tình huống gặp phải ở trong thánh địa Thiên Vũ còn kì quái hơn thế này…
Sau đó Tư Đồ Hạo Thiên và La Chinh bàn luận tới chuyện trong tháp Tội Ác.
Với sắp xếp của La Chinh, Tư Đồ Hạo Thiên không tìm được ra bất kì khuyết điểm nhỏ nhặt nào. Chỗ ngồi vĩnh cửu, Nhân tộc không cần lo lắng về việc mất đi quyền kiểm soát tháp Tội Ác, huống hồ La Chinh còn kéo cả Yêu Dạ tộc vào.
“Nhưng mà, La thiếu hiệp sắp xếp như vậy, có phải trong lòng đã có ý tưởng gì không?” Tư Đồ Hạo Thiên đoán nói.
Điều này không hề khó đoán, chỉ cần La Chinh ở trong tháp Tội Ác một ngày vậy thì trong tháp Tội Ác sẽ không một ai có thể phản kháng hắn, nhưng La Chinh sắp xếp như vậy rõ ràng là đề phòng sau khi hắn đi khỏi tháp Tội Ác, Nhân tộc lại bị suy yếu. Hiện giờ ràng buộc với Yêu Dạ tộc, từ một góc độ nào đó có thể coi như là vô lo vô nghĩ.
“Quả đúng như vậy.” La Chinh gật đầu, thoải mái thừa nhận: “Sau khi thăm dò động Huyền Minh xong thì e là ta phải rời khỏi đây rồi. Vì vậy, lần này ta tới, là muốn nhờ ngài chỉ bảo về bí mật trong động Huyền Minh!”