Băng Cung không ngừng rung động, cột băng bao phủ phía trên Băng Cung đã tan rã đi hết, trong đó thực sự chứa đựng mấy nghìn miếng tinh thạch cỡ bàn tay.
Những2tinh thạch này khúc xạ ra hàn quang lạnh lẽo, cùng tập hợp lại rồi bắn về phía Ninh Vũ Điệp.
Lúc này, trong ngọc bài kia lại bắn ra những Băng Phượng nho8nhỏ. Băng Phượng bắt đầu cắn nuốt hàn quang liên tục, rồi sau đó bắt đầu lan rộng ra một cách nhanh chóng, cuối cùng hóa thành một quái vật lớn, chắn ngang6trên đỉnh đầu của Ninh Vũ Điệp.
“U!”
Băng Phượng kia kêu lên một hồi, cố gắng hướng đầu xông về phía tầng mây đỏ cuồn cuộn bên trên.
“Tư…”
Lực của ngọn lửa trong tầng mây3đỏ kia đáng sợ tới mức nào?
Băng Phượng nhảy vào trong đó thì lập tức tan ra, bốc hơi ào ào.
Mặc dù Băng Phượng nhanh chóng tan rã, nhưng hơn một nghìn miếng5tinh thạch bên trong Băng Cung lại liên tục bổ sung khí lạnh cho nó!
Thấy Băng Phượng không ngừng chao đảo trong mây lửa, võ giả trong Vân Điện lập tức cảm nhận được sức nóng rồi từ từ lui đi, cảm giác như bị nướng cũng dần dần tiêu tan…
Huân cười nhạt: “Nàng ấy còn chuẩn bị chu đáo hơn ta tưởng. Thiên Kiếp thứ hai còn mạnh hơn Thiên Kiếp thứ nhất, nhưng không ngờ nàng ấy lại hóa giải Thiên Kiếp thứ hai nhanh hơn, còn dễ dàng hơn!”
Quả thực, Thiên Kiếp này còn đơn giản hơn những gì La Chinh tưởng tượng: “Nếu cứ như vậy mà vượt qua được Thiên Kiếp, vậy đại kiếp Sinh Tử này cũng chỉ đến vậy mà thôi, không đáng sợ như trong tưởng tượng! Mặc dù sức mạnh của Thiên Kiếp này không nhỏ, nhưng ta bây giờ cũng có thể cố gắng vượt qua được!”
“Hì hì!” Lúc này Huân bỗng nhiên che miệng cười: “Ngươi? Hì hì, đến lúc ngươi xông vào tiểu Thiên Kiếp, chỉ sợ rằng uy lực còn mạnh hơn đây gấp mười lần!”
Sau khi Huân nói xong thì thấy La Chinh nhìn mình chăm chú, nàng liền hỏi: “Sao vậy? Không tin lời ta nói à?”
“Tin chứ.” La Chinh đáp.
“Thế ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Huân hỏi.
“Không ngờ ngươi còn có thể cười như vậy, cười rất đẹp.” La Chinh lập tức mỉm cười nói.
Từ lúc La Chinh có được kiếm linh, Huân vẫn luôn mặt không đổi sắc, mặc dù nàng có dung mạo gần như hoàn mỹ, nhưng vẻ mặt lại rất cứng nhắc.
Kể từ khi ở trong tháp Tội Ác, Huân mới bắt đầu nói chuyện, bắt đầu tỏa ra một loại khí thế thống trị vạn vật, dường như mọi thứ trên thế gian này đều không lọt được vào mắt xanh của nàng. Dù là kẻ nào đứng trước mặt Huân sẽ đều cảm thấy nhụt chí, người có khí thế hơi yếu thì khi ở trước mặt nàng hoàn toàn không ngẩng đầu lên được.
Chẳng qua khi còn ở trong thánh địa Thiên Vũ, La Chinh đã thấy một mặt kích động của nàng. Nàng mắng chửi một Vương khác của Yêu Dạ tộc, có thể nói đã khiến La Chinh được mở rộng tầm mắt…
Hôm nay La Chinh lại thấy Huân tươi cười như vậy, trong lúc đó bỗng cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
Nghe thấy La Chinh nói như vậy, Huân lại hung hăng trừng hắn một cái. Cũng may, bây giờ nàng chỉ là thể kiếm linh, nên sẽ không đỏ mặt.
Trong khi hai người đang trao đổi, mưa gió trên bầu trời lại bắt đầu đổi màu!
Thời điểm Huân hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt chợt thay đổi: “Lần thứ ba vậy mà là Ác Mộng Kiếp! Sao nàng ấy lại gặp phải Ác Mộng Kiếp?”
Từ lúc Ninh Vũ Điệp bắt đầu độ kiếp đến bây giờ, vẻ mặt của Huân đều rất bình tĩnh, cũng vô cùng thoải mái. Huân nhận thấy Thiên Kiếp lần này Ninh Vũ Điệp gặp phải cũng sẽ không hề cao. Nhưng khi nàng nhìn thấy Thiên Kiếp thứ ba thì sắc mặt đều biến đổi, đương nhiên sắc mặt La Chinh cũng thay đổi theo.
“Ác Mộng Kiếp?”
Ánh mắt Huân phức tạp, nói: “Thiên Kiếp có nhiều loại, dựa vào công tác thống kê ở Thượng Giới bao nhiêu năm qua, loại Thiên Kiếp nào cũng đều có cả. Thiên Kiếp đầu tiên Ninh Vũ Điệp vừa mới vượt qua chính là Lôi Long Kiếp bình thường, chính là một tia chớp hình rồng đánh xuống. Lôi Long Kiếp này là một loại Thiên Kiếp rất thường thấy, chỉ cao hơn Lôi Kiếp bình thường một chút mà thôi. Loại Thiên Kiếp thứ hai là Hỏa Vân Kiếp, quy tắc hệ Băng mà Ninh Vũ Điệp tu luyện đúng lúc khống chế được. Tuy rằng Hỏa Vân Kiếp khó hơn Lôi Long Kiếp, nhưng Ninh Vũ Điệp có ưu thế bẩm sinh về công pháp nên muốn vượt qua cũng không có gì khó!”
“Nhưng Ác Mộng Kiếp lại là một loại Thiên Kiếp cực kỳ hiếm thấy…” Huân bình tĩnh nói: “Không biết Ninh Vũ Điệp này rốt cuộc phải gánh vác vận mệnh gì, sao lại dẫn Ác Mộng Kiếp tới?”
Huân nói một hơi xong lại càng khiến La Chinh vội vàng hơn: “Rốt cuộc Ác Mộng Kiếp này đáng sợ chỗ nào?”
“Ta không hiểu về Nhân tộc lắm, nhưng từ khi Yêu Dạ tộc thống kê lại được đến nay thì số lần Ác Mộng Kiếp xuất hiện tổng cộng cũng mới khoảng nghìn lần mà thôi.” Huân nói.
Mặc dù khoảng nghìn lần là không nhiều, nhưng sau khi một võ giả tiến vào Sinh Tử Cảnh thì sẽ độ kiếp. Mà đã vào Sinh Tử Cảnh rồi thì còn phải độ kiếp ít nhất ba, bốn lần, nhiều thì bảy, tám lần, mà Đại Giới Yêu Dạ tộc nắm trong tay rộng lớn vô cùng, cường giả Sinh Tử Cảnh ở Thượng Giới nhiều biết bao nhiêu? Chẳng qua lại không biết bao nhiêu võ giả độ kiếp mỗi năm mà thôi. Nhưng thống kê từ trước tới nay mà cũng mới chỉ có khoảng nghìn lần Ác Mộng Kiếp, đây đã là số lượng vô cùng ít.
“Có bao nhiêu người vượt qua được Ác Mộng Kiếp này?” La Chinh hỏi.
Huân nhếch miệng, lập tức nói: “Một người. Người này năm đó đang ở Thần Hải Cảnh, khi độ đại Thiên Kiếp đã gặp phải Ác Mộng Kiếp. Đương nhiên, tu vi của người ta khác nên uy thế của Ác Mộng Kiếp cũng mạnh mẽ hơn gấp trăm lần so với hiện tại. Sau đó, người này trở thành Thiên Tôn!”
Lời nói của Huân lập tức khiến La Chinh hít một ngụm khí lạnh. Võ giả gặp phải Ác Mộng Kiếp vốn đã ít, nhưng trong khoảng nghìn người gặp Ác Mộng Kiếp này lại chỉ có một người vượt qua được sao? Xác suất này cũng nhỏ quá rồi.
Trên bầu trời bắt đầu nở rộ ra từng đóa hoa xanh biếc, không ngừng xoay quanh, chậm rãi cuộn về phía Ninh Vũ Điệp.
“Không phải ngươi vừa mới nói, ta có cách có thể phá giải Thiên Kiếp sao?” La Chinh lập tức hỏi.
Huân gật đầu nói: “Nếu Ninh Vũ Điệp có thể thuận lợi vượt qua Thiên Kiếp thì đương nhiên không cần dùng thứ kia. Nhưng nếu nàng ấy không thể chống lại được thì cũng đành phải dùng đến.”
Nói đến đây, La Chinh lập tức đoán ra Huân đang nói đến việc gì: “Ngươi đang nói đến mảnh vỡ Thiên Đạo sao?”
“Đúng.” Huân gật đầu.
“Dùng thế nào?” La Chinh muốn lấy mảnh vỡ Thiên Đạo ra ngay, bởi bây giờ phải lên trên đỉnh rồi giúp Ninh Vũ Điệp gánh vác một phần áp lực của Thiên Kiếp.
Nhưng không ngờ Huân lại ngăn cản: “Trước tiên phải quan sát tình hình đã, đừng nóng vội. Thiên Kiếp là kiếp nạn của võ giả, nhưng cũng giống như một cách tôi luyện. Nếu Ninh Vũ Điệp không chống đỡ được thì ngươi hãy lên…”
“Tác dụng của mảnh vỡ Thiên Đạo này chính là chống đỡ Thiên Kiếp sao?” La Chinh hỏi.
Hắn biết thứ này rất quan trọng, nhưng bản thân vẫn không hiểu rõ lắm.
Huân ảm đạm cười: “Nếu mảnh vỡ Thiên Đạo chỉ dùng để chống đỡ Thiên Kiếp thì đúng là dùng giao mổ trâu mà giết gà rồi. Mảnh vỡ Thiên Đạo này không phải là mảnh vỡ của Thiên Đạo hiện nay.”
“Thiên Đạo hiện nay? Có ý gì vậy?” Cách nói này thực sự quá mới mẻ, La Chinh nghe cũng không hiểu.
Huân thản nhiên nói: “Thiên Đạo hiện nay chính là Thương Thiên, còn mảnh vỡ Thiên Đạo trong tay ngươi là Doanh Thiên*!”
*Doanh thiên: Thắng được trời đất.
“Những Thiên Đạo này còn có gì khác à?” La Chinh sửng sốt.
Đúng lúc này, những đóa hoa kia lại bắt đầu tung bay từng đóa từng đoá, La Chinh cũng không hỏi thêm nữa, mà quan tâm nhìn Ninh Vũ Điệp ngồi giữa Băng Cung.
Ninh Vũ Điệp cũng cảm nhận được uy thế của Sinh Tử Kiếp này, vẻ mặt rất thận trọng. Hai tay nàng khẽ mở ra, Băng Phượng to lớn trước đây lại kêu dài lên một tiếng, quay đầu trở về phía Ninh Vũ Điệp!
Trong nháy mắt đó, Ninh Vũ Điệp và Băng Phượng hòa thành một thể. La Chinh cũng biết, đây mới là hình dáng hoàn chỉnh nhất của Ninh Vũ Điệp, Băng Phượng hóa thành từng tầng áo giáp bao phủ trên người nàng!
Sau khi dung hợp xong, bóng dánh Ninh Vũ Điệp chợt vụt qua, vút lên cao, bay thẳng vào trong đóa hoa kia.
“Những đóa hoa này thoạt nhìn cũng không đáng sợ phải không?” So với hai Thiên Kiếp trước, La Chinh không cảm nhận được uy thế gì bên trong đóa hoa này, mà ngược lại, đóa hoa rải khắp trời giống như một trận mưa mà thôi. Thứ này có sức mạnh gì chứ?
“Mỗi đóa hoa chính là một ác mộng. Sở dĩ Ác Mộng Kiếp này khó hóa giải là bởi vì nó không nhằm vào thân thể của võ giả, mà nhằm vào linh hồn mà phủ xuống.” Huân nhíu mày nhìn Ninh Vũ Điệp trên bầu trời.
Theo như Huân nói, những đóa hoa kia nhìn qua thì chỉ là đóa hoa bình thường, nhưng khi Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng chạm vào thì chúng bất chợt rơi vỡ, hiện lên một ác mộng, tạo thành một ảo giác chui vào trong đầu nàng!
Lúc đầu thì còn ổn, nhưng sau khi Ninh Vũ Điệp đụng nát hơn trăm đóa hoa, sắc mặt hồng hào của nàng dần chuyển sang tái nhợt, mỗi khi một đóa hoa đụng vào người, cơ thể nàng lại hơi chấn động, sắc mặt cũng càng tái nhợt hơn một chút.