Ở trong sảnh nghị sự, các trưởng lão đã tề tụ lại, cùng đợi Ninh Vũ Điệp tới.
Ninh Vũ Điệp còn chưa bước vào đại sảnh thì một luồng gió lạnh sắc bén đã thổi vào. Đại sảnh lập tức lạnh lẽo như trời băng đất tuyết, sát ý nồng đậm bao phủ lên tất cả mọi người. Mấy vị trưởng lão không nhịn được phải nhấc vạt áo của mình.
Đợi đến lúc Ninh Vũ Điệp đi vào đến nơi, mặt đã đen lại, các vị trưởng lão lại hai mặt nhìn nhau.
“Điện chủ2lại làm sao vậy?”
“Có phải bị cái gì kích thích không?”
“Suỵt! Mọi người nhỏ tiếng chút…”
Trong khoảng thời gian này, tâm tình của Ninh Vũ Điệp không tốt nên chẳng ai dám nói nhiều. Đắc tội với nàng thì chẳng có kết quả gì tốt.
Đại Mộng chân nhân thi lễ với Ninh Vũ Điệp, sau đó lập tức nói: “Điện chủ, đa số Vân Điện đã chuẩn bị tốt, mọi người có thể xuất phát rồi.”
Ninh Vũ Điệp gật đầu, không chút để ý mà nói một tiếng “được”.
Nhìn bộ dạng chồng chất tâm8sự của nàng, Đại Mộng chân nhân không nhịn được mà nhắc nhở: “Điện chủ, La Chinh còn chưa tới.”
Rất nhiều trưởng lão đồng loạt nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ Điệp.
Từ sau khi La Chinh trở lại Vân Điện, rất nhiều trưởng lão trong Vân Điện đã có cái nhìn mới về thực lực của La Chinh. Tuy La Chinh chỉ là võ giả Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, nhưng lại dễ dàng đánh chết Trác Đại tiên sinh, chỉ sợ chiến lực của hắn đã vượt qua cả Đại Mộng chân nhân,6cũng là chiến lực mà Vân Điện không thể thiếu.
Tuy chiến tranh tông môn liên lụy tới hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn võ giả, nhưng thành bại lại thường được quyết định bởi cường giả đứng đầu.
Sau một tháng bàn bạc, cuối cùng Vân Điện và thành Thiên Khải cũng cho ra ý kiến chung. Là hai đại tông môn đứng đầu Trung Vực, bọn họ không thể ngồi yên chờ chết, vậy nên đã quyết định cùng nhau đứng lên, tích cực chặn đánh Thiên Tà Tông.
Vốn dĩ Đại Mộng chân nhân3định đi báo tin cho La Chinh, nhưng Ninh Vũ Điệp lại nói để nàng tự đi. Thế mà sau khi đi một vòng, Ninh Vũ Điệp lại đằng đằng sát khí, một mình trở về sảnh nghị sự, không thấy La Chinh đâu.
Đại Mộng chân nhân và các trưởng lão Vân Điện đương nhiên không hiểu.
“Không cần gọi hắn. Triệu tập các võ giả từ Chiếu Thần Cảnh trở lên, chúng ta xuất phát!” Khí thế của Ninh Vũ Điệp chợt tăng vọt. Công pháp nàng tu luyện vốn đã đặc biệt lớn5mạnh, sau khi bước vào Sinh Tử Cảnh thì thực lực của nàng lại tăng lên gấp mấy lần. Khí thế mãnh liệt này bộc phát ra cũng khiến rất nhiều trưởng lão phải rùng mình!
Trên bầu trời Vân Điện, vô số đệ tử tụ lại thành một tiểu đội độc lập, bay xuống dưới thành Vân Hải.
Từ trong thành Vân Hải nhìn lên phía trên là cả một đám chi chít các điểm đen không ngừng lao xuống dưới, mỗi điểm đen là một võ giả. Trong mắt người thường ở thành Vân Hải, cảnh tượng này hùng tráng tới mức nào?
“Nghe nói Vân Điện sắp ra trận!”
“Ừ, thế lực của Thiên Tà Tông đang từng bước mở rộng, có lẽ Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh định đánh cú chốt.”
“Trận chiến này, chỉ sợ là trận quyết định xem Trung Vực sẽ thuộc về ai! Thôi Tà quả là một tên ngạo mạn, nếu hắn thành công thật thì có thể thống nhất cả Trung Vực!”
Từ xưa đến nay, chưa có một thế lực nào thống nhất được cả Trung Vực. Nếu Thôi Tà làm nên thành tựu này, như vậy hắn chính là người đầu tiên.
Sau khi võ giả Vân Điện tiến vào thành Vân Hải thì đều bay tới truyền tống trận. Đầu tiên là võ giả Chiếu Thần Cảnh, kế tiếp là võ giả Thần Đan Cảnh, sau đó là trưởng lão Hư Kiếp Cảnh trong Vân Điện.
Ninh Vũ Điệp và Đại Mộng chân nhân chờ ở cuối đám người.
Đứng bên cạnh truyền tống trận, Ninh Vũ Điệp quay lại liếc nhìn Vân Điện trên bầu trời.
Lúc này Đại Mộng chân nhân nói: “Điện chủ, lần này ra trận, La Chinh nên đi mới phải.”
Về tình về lý, Ninh Vũ Điệp cũng không hẳn là bỏ quên La Chinh.
Giữa La Chinh và Thôi Tà có mối thù lớn. Cho dù không phải vì Thiên Tà Tông thì La Chinh và Thôi Tà chắc chắn cũng phải chiến một trận. Huống hồ sau khi La Chinh trở lại Vân Điện, căn bản còn chưa bộc lộ ra hết thực lực của bản thân. Hắn lại còn từng vì Vân Điện mà cống hiến nhiều như thế, nhưng chuyện quan trọng trong Vân Điện lại không cho hắn tham dự, vậy thì hơi quá đáng.
“Ta cho rằng hắn ở lại Vân Điện sẽ thích hợp hơn.” Ninh Vũ Điệp bỗng cười nói. Lần này Vân Điện không dốc toàn bộ lực lượng, mà giữ lại một bộ phận nhỏ võ giả: “Huống hồ, dường như hắn rất thích cuộc sống thế này. Mỗi ngày đều có mỹ nhân làm bạn, hắn cũng rất thích thú, lưu luyến hương dịu dàng, cho nên không cần đưa hắn theo!”
“Chuyện này… Điện chủ. Ta cảm thấy, lúc này đang đối đầu với kẻ địch mạnh, chuyện tình cảm riêng tư có nên đặt qua một bên trước hay không?” Lời này của Đại Mộng chân nhân dường như đã nói thẳng, ngụ ý rằng, chẳng phải Điện chủ ghen tỵ nên mới không đưa La Chinh theo? Ngươi ghen kệ ngươi, nhưng đừng lấy vận mệnh Vân Điện ra làm trò đùa chứ.
Ninh Vũ Điệp “Hừ” một tiếng, sau đó quay đầu bước vào truyền tống trận.
Đại Mộng chân nhân thấy thế thì nhìn các vị trưởng lão rồi cười khổ, sau đó lập tức tiến vào trong truyền tống trận.
Lúc này La Chinh đã bắt đầu trạng nhập định*. Hắn cảm thấy tu vi của mình chỉ còn cách Hư Kiếp Cảnh trung kỳ một vách ngăn. Chỉ cần đâm một qua lớp vách ngăn giấy cuối cùng này là có thể vững vàng đột phá!
*Nhập định: Một trạng thái của thiền, trong đó khi nhập định người ta tự tập trung vào chính mình, hội tụ vào thời khắc hiện tại, chỉ hấp thụ duy nhất một loại cảm xúc thoải mái.
Tuy La Chinh không hiểu mấy về thế cục của Trung Vực, nhưng bản thân hắn cũng có thể phân tích thấu đáo. Trận chiến này của hắn và Thôi Tà càng ngày càng gần, cho nên tiến sâu vào Hư Cảnh Kiếp trung kỳ là việc hắn phải làm được!
Trong mật thất tu luyện, La Chinh không cảm nhận được thời gian trôi. Trong khoảng thời gian này, Thanh Long và Xích Long rất ít khi lên tiếng. Trước đây, Huân còn thường xuyên tự ý rời khỏi cơ thể La Chinh, nhưng bây giờ lại giống như ngủ say, rất ít xuất hiện.
Dù sao thì hiện tại cũng là thời điểm La Chinh đánh sâu vào bình cảnh. Tuy khi La Chinh đánh sâu vào Hư Kiếp Cảnh trung kỳ cũng sẽ không quá khó khăn, nhưng võ giả đánh sâu vào bất cứ bình cảnh nào cũng cực kỳ quan trọng, không thể bị ảnh hưởng.
Khê Ấu Cầm vẫn im lặng ngồi ở cửa mật thất tu luyện. Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ đi vào thành Vân Hải thu thập một ít hoa cỏ hiếm có, cắt sửa tỉ mỉ, rồi dựa theo một quy luật nhất định mà trồng thành hình dạng đẹp đẽ.
Bây giờ cửa mật thất tu luyện đã có sáu bảy chậu hoa, xếp thành một hàng đua nhau khoe sắc, lộng lẫy.
Trong khoảng thời gian này, rõ ràng võ giả trong Vân Điện đã ít hơn trước nhiều. Trước kia cứ hết tốp này đến tốp khác tiến vào hoặc rời khỏi mật thất tu luyện, nhưng hiện tại mỗi ngày chỉ có thưa thớt mấy người, hơn nữa đều là một vài võ giả Tiên Thiên Cảnh, võ giả Chiếu Thần Cảnh và Thần Đan Cảnh thì đều ít thấy.
Cả Vân Điện đều vắng lặng yên tĩnh.
Tuy rõ ràng Khê Ấu Cầm cảm nhận được sự thay đổi của Vân Điện, nhưng nàng cũng lười quan tâm. Trong lòng nàng, La Chinh đã là cả thế giới. Về phần thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng cũng không muốn tìm hiểu.
Cho nên chuyện Vân Điện xuất chinh lớn như vậy, ngay cả mấy người buôn bán nhỏ trong thành Vân Hải cũng biết, vậy mà nàng – một võ giả Thần Đan Cảnh lại không hề hay biết!
“Lần này bế quan thật lâu!” Khê Ấu Cầm cong môi, nhìn cửa lớn mật thất tu luyện. Ngón tay trắng nõn bẻ gãy rễ một cái cây xanh biếc. Tay nàng liền nhẹ nhàng vân vê, thuận tiện cắm gốc cây Tử La Tiên vào trong chậu hoa.
Số lượng hoa cỏ ở cửa mật thất tu luyện không ngừng tăng lên, mỗi ngày nàng đều bày thêm một chậu. Lúc đầu, chỉ có bảy tám chậu hoa dần dần đã chậm rãi tăng lên đến hơn mười bốn, hai mươi mấy chậu…
Thấm thoắt, hoa cỏ ở cửa mật thất đã biến thành ba mươi lăm chậu.
Đến một ngày, trong mật thất tu luyện bỗng nhiên bộc phát ra khí thế mãnh liệt! Mật thất tu luyện này chính là mật thất cao cấp bậc nhất ở Vân Điện. Vách tường ngăn mật thất đều dùng kim loại đặc thù tạo ra, nhưng lại không thể nào ngăn cản được luồng khí thế kia.
Giữa lông mày Khê Ấu Cầm đọng lại ý cười khẽ: “Đột phá rồi ư? Hôm nay hắn sẽ xuất quan sao?”
Vẻ mặt nàng chờ mong nhìn cửa mật thất, khuôn mặt vốn tao nhã sạch sẽ bỗng đỏ bừng lên. Ngẫm lại lời mình sẽ nói với La Chinh, nàng vừa có chút thẹn thùng vừa có chút mâu thuẫn.
“Két két…”
Cửa mật thất được đẩy ra, bóng dáng La Chinh lóe lên, trên mặt hiện ra ý cười. Lúc này hắn đã bước vào Hư Liếp Cảnh trung kỳ.
“Quả nhiên đã đột phá!” Khê Ấu Cầm đứng lên đi về phía La Chinh.
“Đợi lâu rồi? Đã trôi qua bao lâu rồi?” Trong khoảng thời gian này, La Chinh hầu như đều nhập định hoàn toàn, nên đã quên mất thời gian.
Khê Ấu Cầm chớp mắt, dịu dàng nói: “Ngươi đếm số hoa cỏ này, là biết qua bao nhiêu ngày.”
Mắt La Chinh đảo qua, biến sắc: “Ba mươi lăm ngày? Lần này lại lâu như vậy…”
“Không sao!” Khê Ấu Cầm vẫn cười, quấn mái tóc đen sang một bên, sau đó nhỏ giọng nói: “La Chinh, hôm nay ta tới chỗ ngươi ngủ có được không?” Lúc nói lời này, giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhỏ tới mức khó mà nghe thấy, hai má cũng ửng đỏ lên.
La Chinh sửng sốt, trong lòng cũng do dự, nhưng vẫn lập tức gật đầu.
Tuổi tác hai người cũng không lớn, cũng mới nếm thử việc nam nữ, khó tránh khỏi sẽ quyến luyến. Nhưng trong lòng La Chinh vẫn còn băn khoăn về Ninh Vũ Điệp, nhưng hắn lại không biết Ninh Vũ Điệp đã không còn ở trong Vân Điện.