Ánh mắt mọi người đều tập trung vào La Chinh, đặc biệt là ba vị Minh chủ Thạch Khắc Phàm, Yên Duyệt Sơn và Mạc Hải Sơn.
Mặc dù La Chinh vào Hư Kiếp Cảnh đã là một sự bổ sung lớn cho chiến lực của Vân Điện. Nhưng so với thực lực mà La Chinh bộc lộ ra thì thuật phù văn của hắn còn xuất sắc hơn, vì vậy ở thời điểm này, mọi người đều cảm thấy La Chinh nên gia nhập tháp phù văn!
Vả lại bản thân La Chinh cũng không có lý do từ2chối, bây giờ gần như đều là người trên một chiến tuyến, có lẽ Thiên Hạ Thương Minh cần phải mượn tay La Chinh để chống lại Thiên Tà Tông mà La Chinh cũng cần dựa vào Thiên Hạ Thương Minh để chống lại Thôi Tà.
Khi mọi người đang mong đợi thì La Chinh lại lắc đầu: “Thạch minh chủ, rất xin lỗi, hiện giờ ta không thể vào tháp phù văn.”
“Tại sao?” Thạch Khắc Phàm cảm thấy kỳ lạ khi La Chinh từ chối.
“Thế cục hiện giờ đã không còn nhiều thời gian để ta bố trí8một đại trận nữa.” La Chinh lắc đầu.
Thứ La Chinh vẽ là thần văn, không phải phù văn, thời gian và kinh nghiệm cũng hao tổn nhiều hơn phù văn bình thường. Lúc đầu khi La Chinh bố trí Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận cho Vân Điện, hắn đã tốn vẻn vẹn gần hai tháng.
Mà diện tích của Vân Điện chỉ tương đương một phần mười của thành Vân Hải, mà thành Thiên Khải lại lớn hơn thành Vân Hải gấp ba lần có thừa. Bố trí một đại trận hộ tông cho thành Thiên Khải lớn6như vậy? Căn bản là không kịp.
La Chinh lập tức nói: “Có điều Thạch minh chủ yên tâm, ta sẽ tham gia chiến đấu.”
Mâu thuẫn giữa hắn và Thôi Tà phải có thời gian để nghe ngóng. Trước lúc đó, La Chinh vẫn còn một điểm cần lo lắng. Từ sau đại hội võ đạo lần trước đến nay, La Chinh đã trở về mà vẫn không hề nhận được một chút thông tin nào của La Yên.
Lúc đầu hắn chỉ đoán Thôi Tà muốn đưa Khê Ấu Cầm đi thì chắc La Yên sẽ không có chuyện3gì. Nhưng hiện giờ La Yên ở đâu? Bị Thôi Tà giấu ở chỗ nào? La Chinh lại không hề hay biết.
Trong lòng Thạch Khắc Phàm biết rõ không thể lay chuyển được suy nghĩ của La Chinh. Năm đó, tên nhóc này mới là Chiếu Thần Cảnh mà đã có thể chống lại Thần Đan Cảnh, vượt qua đúng một cảnh giới lớn! Mà hiện giờ hắn đã là võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, liệu có thể vượt qua một cảnh giới lớn để đối đầu với cường giả Sinh Tử Cảnh được không?
Nếu như5có thể, vậy thì thực lực của La Chinh rất có khả năng còn hơn cả đám Thạch Khắc Phàm bọn họ…
“Nếu ngươi đã có lựa chọn của bản thân thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Ngươi có thể liên hợp với người khác, tạo thành một tiểu đội, nghe theo sự điều động của liên quân.” Thạch Khắc Phàm cười nói.
La Chinh gật đầu, sau đó liền chuẩn bị đi đăng ký.
Không ngờ khi La Chinh vừa rời khỏi đình nghị sự thì nhìn thấy bên ngoài đình có một bóng dáng màu trắng bay vụt xuống giống như sao băng, trực tiếp đập vỡ mái vòm đình nghị sự.
“Bịch!”
Đá vụn bay tứ phía, Khê Ấu Cầm luôn lặng lẽ đi theo La Chinh cũng khẽ rụt đầu giống như một con mèo nhỏ, nấp sau lưng hắn.
Thực ra nàng ra là võ giả Thần Đan Cảnh, hoàn toàn có thể dựa vào chân nguyên hộ thể của bản thân để chặn những vật này lại, nhưng nàng ta lại không hề có suy nghĩ này mà chỉ núp ở bên cạnh La Chinh.
Mọi người tập trung nhìn thì thấy bóng dáng màu trắng kia chính là Ninh Vũ Điệp!
Lúc này Ninh Vũ Điệp nhìn có vẻ vô cùng chật vật.
Mái tóc đen dài luôn buộc ở phía sau hiện giờ đã được buộc lên kiểu đuôi ngựa, trang phục như vậy nhìn qua thì hoạt bát hơn nhiều, nhưng lúc này cái đuôi đó đã bị thiêu trụi một nửa, chỉ còn lưa thưa trên đầu vai của nàng.
Mà toàn thân trên dưới Ninh Vũ Điệp cũng có không ít vết thương, quần áo trên người cũng đã bị cháy mấy chỗ, trên mặt có vài chỗ xanh đen.
“Điện chủ!”
“Điện chủ! Người không sao chứ?”
Nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Vũ Điệp, Đại Mộng chân nhân và mấy vị trưởng lão của Vân Điện lập tức vây lại.
Thạch Khắc Phàm ân cần hỏi: “Ninh điện chủ, có phải là gặp phải phản kích của Thiên Tà Tông không?”
Ngược lại, Ninh Vũ Điệp thoải mái nói: “Không sao, không cẩn thận rơi vào bẫy của bọn chúng, bị thương một chút thôi!”
Thì ra hôm nay Ninh Vũ Điệp chọn đánh lén ở một nơi đóng quân của Thiên Tà Tông tít ngàn dặm bên ngoài. Trong nơi đóng quân này tập trung hơn bốn ngàn võ giả độc lập, tu vi thấp nhất cũng là Chiếu Thần Cảnh trở lên, trong đó chỉ có một vị võ giả Hư Kiếp Cảnh.
Những võ giả Chiếu Thần Cảnh này liên kết lại với nhau, trận pháp Thiên Tà Tông dùng để bố trí quả thực vô cùng kinh người. Chẳng qua là nếu không có Vu Chiêm Hà và Thôi Tà ngồi trấn ở đó thì Ninh Vũ Điệp cũng có thể phá vỡ được. Nhưng lần này Ninh Vũ Điệp lại khinh địch, vì chỉ có vị võ giả Hư Kiếp Cảnh tên là Huyền Trần kia.
Mới đầu, Ninh Vũ Điệp định lấy đi tính mạng của võ giả Hư Kiếp Cảnh duy nhất này trước, tránh để lúc sau vướng tay vướng chân. Chỉ cần giết chết võ giả Hư Kiếp Cảnh này thì những đám ô hợp còn lại chỉ giống như thức ăn trong mâm.
Nhưng điều khiến Ninh Vũ Điệp không ngờ tới chính là ngay từ đầu vị võ giả tên Huyền Trần này chính là một mồi nhử!
Đúng vậy, Thôi Tà và Vu Chiêm Hà vẫn không hề ra tay với Ninh Vũ Điệp, nhưng bọn chúng lại phái Huyền Trần ra. Người này là tổng quân sư của Thiên Tà Thần Quốc! Huyền Trần này luôn túc trí đa mưu, lần này hắn cố ý dẫn dắt mấy ngàn võ giả Chiếu Thần Cảnh bố trí ở đây để đợi Ninh Vũ Điệp.
Kết quả vô cùng thuận lợi, Ninh Vũ Điệp quả thực rơi thẳng vào trong cái bẫy mà hắn đã sắp đặt.
Từ lúc Ninh Vũ Điệp chuẩn bị ám sát Huyền Trần, nàng đã từng bước rơi vào cái bẫy liên hoàn mà Huyền Trần sắp đặt.
Dưới sự chỉ huy của Huyền Trần, hơn bốn ngàn võ giả Chiếu Thần Cảnh phối hợp ngay ngắn, những võ giả Chiếu Thần Cảnh này trong mắt Ninh Vũ Điệp cũng chỉ như con kiến, nhưng khi bọn họ tụ thành một thể thông qua chiến pháp thì cho dù là Ninh Vũ Điệp cũng khó tránh mũi dao!
Vì vậy trong chốc lát, Ninh Vũ Điệp đã rơi vào cái bẫy này. Huyền Trần không chút hoang mang, vừa ngăn chặn đòn tấn công của nàng, vừa chỉ huy những võ giả Chiếu Thần Cảnh kia tiến hành giết chết Ninh Vũ Điệp.
Cũng coi như thực lực của Ninh Vũ Điệp cũng thật hơn người, dù rơi vào bẫy do Huyền Trần sắp đặt nhưng cũng bộc phát toàn lực tháo chạy, cứng rắn mở một lỗ hổng mà thoát ra!
Đây cũng là lý do vì sao nhìn Ninh Vũ Điệp lại có vẻ chật vật như vậy. Mấy ngàn võ giả Chiếu Thần Cảnh liên kết lại để tấn công, thủ đoạn gì cũng có. Gió, lửa, núi, điện độc,… đều tề tụ hết lên người nàng, sao nàng có thể không chật vật?
“Điện chủ, xin người đừng hành động một mình nữa!”
“Điện chủ, lần này Thiên Tà Tông đã bố trí bẫy, chỉ sợ lần sau bọn chúng sẽ đích thân ra tay. Mong người nghĩ lại!”
Mấy vị trưởng lão lúc này đang tranh thủ thời gian khuyên giải Ninh Vũ Điệp, nhưng trước đó đã khuyên giải rất nhiều lần rồi mà căn bản không có hiệu quả.
Ngay lúc này, Ninh Vũ Điệp đột nhiên nhìn thấy La Chinh, đồng thời cũng nhìn thấy Khê Ấu Cầm ở phía sau hắn. Lông mày nàng lập tức dựng lên, cô nàng kia lại núp sau lưng La Chinh? Nhìn tư thế của nàng ta thì hình như là vì tránh mấy viên đá bay ra khi mà vừa rồi bản thân mình đánh vỡ mái vòm. Võ giả Thần Đan Cảnh mà lại sợ những thứ này?
Nàng ta thực sự khác người!
Trong lòng Ninh Vũ Điệp thầm đánh giá một phen, hình như để phát tiết bất mãn, nàng lập tức hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc đó, La Chinh lại chắn ở phía trước Ninh Vũ Điệp, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói “đàn bà là để lừa” của Phí Hàm, nhưng lừa như thế nào?
“Ngươi làm gì vậy?” Ninh Vũ Điệp ngẩng đầu nhìn La Chinh, trong cặp mắt phượng hình như có sát khí hung hãn. Thời gian này, Ninh Vũ Điệp đã giết quá nhiều người, dĩ nhiên đã nhiễm rất nhiều sát khí.
Có điều ngoài sát khí ra thì trong đồng tử nàng khi nhìn La Chinh vẫn ẩn chứa một tia hoảng loạn.
Thạch Khắc Phàm, Yên Duyệt Sơn, Mạc Hải Sơn và đám người Vân Điện đều nhìn La Chinh. Cho dù thế nào, nếu La Chinh có thể khuyên Ninh Vũ Điệp thì cũng là một chuyện tốt. Nhưng bọn họ lại không biết La Chinh định khuyên giải nàng thế nào, chỉ cần đừng một mình rời khỏi thành Thiên Khải nữa là được.
“Tiểu Điệp, đừng tùy hứng nữa…” La Chinh nhìn thẳng vào Ninh Vũ Điệp, giọng điệu nhẹ nhàng.
Đột nhiên nghe thấy La Chinh phun ra một câu như vậy, rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh trong đình nghị sự suýt chút ngã ngửa.
La Chinh này thực sự không coi mình là người ngoài, cũng không hề coi Ninh Vũ Điệp là Điện chủ!
Nghe thấy giọng điệu của La Chinh, trong lòng Ninh Vũ Điệp thoáng có chút nhộn nhạo. Chỉ là ánh mắt của nàng đột nhiên liếc tới Khê Ấu Cầm ở phía sau La Chinh, nhìn thấy biểu cảm lúc có lúc không trên mặt Khê Ấu Cầm thì một chút nhộn nhạo trong lòng đó lại lập tức bị tức giận bao phủ. Sau đó giọng nàng tăng lên tới tám độ: “Ngươi gọi ta là gì? Tiểu Điệp là tên để ngươi gọi sao? Ngươi là một thành viên của Vân Điện, ta là Điện chủ Vân Điện. Vậy thì ta là quân, ngươi là thần! La Chinh, phiền ngươi biết rõ vị trí của mình!”
Thạch Khắc Phàm vừa thấy vậy liền biết không xong. Hắn không phải người Vân Điện, cũng không nắm rõ quan hệ giữa Ninh Vũ Điệp và La Chinh, còn đám trưởng lão của Vân Điện mặc dù biết rõ lại không thể nói chuyện này ra ngoài. Lẽ nào Đại Mộng chân nhân phải nói với Thạch Khắc Phàm rằng Điện chủ nhà họ đang ghen, vì vậy mới tùy tiện như thế sao?
Thế nên Thạch Khắc Phàm vội vàng đi lên chuẩn bị khuyên can.