Bách Luyện Thành Thần

Chương 734

Võ giả bên ngoài nhìn thấy tường thành rộng lớn hơn mười dặm nhanh chóng bị cắt sập giống như đậu phụ.

Còn những võ giả đang xem cuộc chiến trên tường thành thì nhao nhao rời đi, sợ bị vạ lây.

“Phập!”

Trong quá trình né tránh, La Chinh2lại đâm ra một kiếm nữa. Thôi Tà tránh chậm nên đã bị kiếm của La Chinh chém một vết dài ở trước ngực, máu tươi giàn giụa.

Nếu là trước đây, sau khi Thôi Tà kích phát huyết thống ác ma thì trên người hắn có một8lớp vảy đặc biệt khiến La Chinh thật sự khó có thể làm gì được hắn.

Dù sao La Chinh cũng đã dùng đòn tấn công cuối cùng của mình nhưng vẫn không thể phá được phòng ngự của Thôi Tà!

Nhưng hiện tại…

Song Tinh Chi Diệu của La6Chinh đã trực tiếp phá tan lớp vảy ngoài của Thôi Tà. Dưới làn da đen như than cốc kia cũng chỉ vừa mới mọc ra thịt mới, nếu hắn muốn khôi phục hoàn toàn lớp phòng ngự trước đây thì cần phải có thời gian để3điều dưỡng, chứ chỉ dựa vào lớp thịt mới mọc ra kia thì sao có thể ngăn cản được thánh khí thượng phẩm của La Chinh?

Nếu Thôi Tà biết La Chinh còn sống, hơn nữa lại còn có thể thừa sức đuổi giết chính mình thì chắc5chắn hắn đã sớm rời đi, trốn ở trong một góc nào đó mà dưỡng thương, chờ khi thân thể hoàn toàn khôi phục mới trở lại chém giết rồi.

Hiện tại, hắn dùng thân thể không đầy đủ này để đấu với La Chinh thì chỉ khiến hắn phải chịu khổ mà thôi.

“Ầm ầm…”

La Chinh đuổi giết từ đoạn tường thành này đến đoạn tường thành khác, bóng dáng hai thoắt ẩn thoắt hiện ở nơi bị đánh phá. Mọi người thấy cảnh tượng như vậy thì cũng chỉ biết trợn mắt há mồm.

“La Chinh đúng là quá mạnh, ngay từ đầu đã ấn Thôi Tà xuống mà đánh rồi. Lúc trước, hắn suýt nữa đã bị Thôi Tà giết chết, vậy mà giờ bỗng nhiên đứng lên, đánh ngược lại Thôi Tà…”

“Người này đã không phải là sự tồn tại mà chúng ta có thể lý giải được nữa rồi. Thực lực của hắn không thể dùng tu vi để đánh giá, thậm chí còn không thể dùng hai mắt để đo lường!”

“Sắp thắng rồi! Quả thực không thể tin được rằng hắn thật sự có thể giết chết Thôi Tà!”

Nhìn thấy cảnh tượng khó tin này thì ý chí chiến đấu của rất nhiều võ giả trong thành Thiên Khải lại lập tức tăng vọt lên. Theo tình hình này, hẳn là có thể bảo vệ được Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh!

“Ầm ầm!”

Rốt cuộc Thôi Tà cũng chui ra khỏi tường thành, chạy vội về phía Vu Chiêm Hà: “Lão Vu, hỗ trợ!”

Đường đường là người đứng đầu Trung Vực lại bị một chàng trai mới chỉ hai mươi tuổi đuổi giết như thế, còn phải kêu võ giả khác tới cứu thì thật sự quá mất mặt. Có thể tưởng tượng được chuyện này sẽ truyền khắp tất cả các quán trà, quán rượu ở Trung Vực, trở thành câu chuyện nơi cửa miệng để đông đảo võ giả và thậm chí là người phàm bàn tán say sưa mỗi lúc rảnh rỗi, hay thậm chí còn trở thành một câu chuyện kể trong miệng những người chuyên kể chuyện.

Vu Chiêm Hà vừa nghe thấy vậy thì đương nhiên là muốn ra tay trợ giúp. Nếu Thôi Tà chết thì đối với Vu Chiêm Hà hắn cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì!

Nhưng ba vị Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh sao có thể để Vu Chiêm Hà đi trợ giúp Thôi Tà? Ba người vừa mới thấy Vu Chiêm Hà có hành động thì liền bao vây lấy hắn.

Ai ngờ Vu Chiêm Hà lại mỉm cười với Thạch Khắc Phàm một cách quỷ dị: “Các ngươi cho rằng thật sự có thể ngăn cản ta sao?”

Trước đây đúng là Vu Chiêm Hà vẫn đấu với ba người Thạch Khắc Phàm, Yên Duyệt Sơn và Mạc Hải Sơn mãi, nhưng khi đó Vu Chiêm Hà đang chờ Thôi Tà ra tay nên hắn không ra hết sức, bảo tồn thực lực của mình!

Hôm nay dù thật sự đánh hạ được thần quốc thì nó cũng chỉ thuộc về Thôi Tà, Vu Chiêm Hà đường đường là cường giả Sinh Tử Cảnh, lòng dạ cũng không rộng rãi tới mức tình nguyện chắp tay dâng Trung Vực cho Thôi Tà.

Đúng là hắn đã bảo tồn được thực lực, vậy nên nếu chọn được thời điểm thích hợp, tất nhiên sẽ phản bội Thôi Tà mà cướp đoạt tất cả của lão ta!

Nhưng trước mắt, Thôi Tà vẫn chưa thể chết được…

“Viu viu…”

Vu Chiêm Hà cười quỷ dị, sau đó một tia chân nguyên đen kịt uốn lượn bay ra, hóa thành hàng trăm con rắn đen nhỏ bay về phía ba vị Minh chủ của Thương Minh.

Những con rắn kia giống như rắn thật, uốn lượn xoay vòng trên không trung, nhe nanh độc ra, cắn về phía đám Thạch Khắc Phàm.

Việc biến chân nguyên thành rắn thì chỉ cần võ giả đạt cảnh giới Tiên Thiên Cảnh là có thể làm được. Nếu chỉ muốn tạo một con rắn thì đa số các võ giả chỉ cần ngồi quán tưởng là có thể tạo ra được một con trông vô cùng sống động rồi.

Nhưng sự nguy hiểm không nằm ở răng nanh của chúng, mà là ở chất độc!

Vu Chiêm Hà có thể được xưng là “Độc Vương” thì trình độ dùng độc của hắn chắc chắn võ giả bình thường khó có thể với tới. Huống chi hiện tại hắn còn tu luyện Ngũ Độc Chân Kinh, trình độ dùng độc ngày càng tiến xa.

Ba vị Minh chủ cẩn thận ứng phó với đám rắn độc màu đen này, còn Vu Chiêm Hà thì tiến về phía Thôi Tà. Trên người hắn bắt đầu tản ra ánh sáng năm màu, vô cùng rực rỡ!

“La Chinh! Cẩn thận! Đừng chạm vào người hắn!” Trong lúc nhất thời, Thạch Khắc Phàm không thể thoát khỏi đám rắn đen nên chỉ có thể nhắc nhở La Chinh.

Màu sắc càng rực rỡ thì độc tính càng mạnh!

La Chinh thản nhiên liếc nhìn Vu Chiêm Hà một cái, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Thôi Tà. Đối với những võ giả khác, Ngũ Độc Chân Kinh của Vu Chiêm Hà tuyệt đối là đòn trí mạng, cho dù là Thôi Tà thì cũng phải kiêng kỵ ba phần. Nhưng với La Chinh mà nói, đó chỉ là chuyện nhỏ.

Độc dược không thể xâm nhập vào thân thể tiên khí thượng phẩm của hắn, bởi vì căn bản hắn sẽ không có phản ứng với bất cứ loại độc nào!

Vu Chiêm Hà vung tay lên, một tấm lưới năm màu rực rỡ bao phủ về phía La Chinh. Cái lưới kia còn chưa bao lấy La Chinh thì đã có một mùi tanh nồng ập thẳng vào mặt.

“Để xem ngươi có lùi hay không!” Vu Chiêm Hà nhe răng cười nhìn chằm chằm La Chinh.

Lưới độc này của hắn được chế thành từ tám mươi mốt loại độc trong Trung Vực, hơn nữa còn lợi dụng bí kíp trong Ngũ Độc Chân Kinh để luyện chế. Đừng nói La Chinh mới chỉ là Hư Kiếp Cảnh, ngay cả Thôi Tà cũng không dám để lưới độc này bao phủ. Hơn nữa, dựa theo Ngũ Độc Chân Kinh có ghi lại, cho dù là đại năng Thần Hải Cảnh bị bao phủ dưới lưới độc này thì cũng phải chết.

Đây là chỗ khủng bố của thuật luyện độc. Chỉ cần có thể thu thập được độc dược trí mạng thì sẽ có thể săn giết được cả những cường giả cấp cao hơn!

Kết quả, Vu Chiêm Hà thấy La Chinh bị lưới độc bao phủ mà ánh mắt La Chinh lại không lộ chút do dự hay kiêng dè gì, vẫn nhìn chằm chằm Thôi Tà, không thèm nhìn đến lưới độc này một cái…

“Tên nhóc này điên rồi đúng không?” Mặt Vu Chiêm Hà biến sắc. Ngay sau đó, lưới độc của hắn bị rách một lỗ lớn, một phần lưới còn lại vẫn vắt trên người La Chinh.

“Không thèm để ý đến lưới độc của ta, ngươi sẽ phải trả giá thê thảm!” Vu Chiêm Hà gườm gườm nhìn La Chinh. Độc tính của lưới độc phát tác rất nhanh, hơn nữa khi La Chinh vận chuyển chân nguyên thì độc tính lại càng nhanh lan ra toàn thân. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cùng lắm thì La Chinh cũng chỉ có thể sống trong thời gian mười nhịp thở nữa!

“Ngã xuống cho ta!”

“Ngã xuống!”

“Ngã!”

“Ngã…”

Sau mười nhịp thở, hai mươi nhịp thở, ba mươi nhịp thở…

Khóe miệng Vu Chiêm Hà bắt đầu co giật. Lúc này hắn mới vô cùng không cam lòng mà thừa nhận rằng lưới độc của hắn dường như không hề có tác dụng với La Chinh!

Rốt cuộc thằng nhãi này là quái vật gì vậy? Vu Chiêm Hà thầm cảm thán giống như Thôi Tà. Dù sao hắn vẫn cho là lưới độc của hắn mạnh ngang với gió Sinh Tử của Thôi Tà, nhưng hiện tại nó lại không hề có tác dụng, thế nên mức độ khiếp sợ của hắn gần như cũng ngang với Thôi Tà.

Đám người Thạch Khắc Phàm và Yên Duyệt Sơn vừa chống cự đám rắn đen, vừa chú ý tới động tĩnh phía dưới. Bọn họ liếc nhìn nhau, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương!

La Chinh thật sự có được năng lực định càn khôn!

“Phập!”

La Chinh lại đâm ra một kiếm nữa, đâm thẳng vào sau lưng Thôi Tà.

Thôi Tà đã ở thế suy sức yếu, còn thân thể La Chinh lại vừa được luân hồi một lần. Thân thể được tái sinh, cho dù là về tâm thế hay cơ thể thì cả hai người đều hoàn toàn khác nhau.

Một kiếm này vừa đâm vào thì cương nguyên của La Chinh cũng đồng thời bùng nổ, trường kiếm đâm mạnh về phía trước, xuyên qua ngực Thôi Tà, găm cả người hắn trên mặt đất, chuôi kiếm còn không ngừng lay động.

Thôi Tà sao có thể giơ tay chịu trói?

Trong nháy mắt khi hắn vừa mới bị ghim xuống đất thì lập tức muốn bật người dậy, nhưng La Chinh đã giành trước một bước, giẫm thẳng lên ngực Thôi Tà, nhấn cả người hắn vào trong bùn đất.

“Kết thúc rồi.” La Chinh đặt tay lên chuôi kiếm, thản nhiên nhìn chằm chằm vào Thôi Tà.

Thôi Tà ngẩng đầu lên nhìn La Chinh, trong mắt hắn rốt cuộc cũng lộ ra vẻ bối rối. Trận chiến tông môn này với hắn mà nói gần như là một trận tất thắng, cũng là điểm mấu chốt để hắn thành lập thần quốc. Nhưng nhờ ơn thằng nhãi này mà tình thế đã nhanh chóng bị lật ngược, hơn mười vạn võ giả độc lập đều bị tiêu diệt, chỉ trong nháy mắt hắn cũng rơi vào nông nỗi này!

Sao Thôi Tà có thể cam tâm?

Đúng lúc này, trên mặt Thôi Tà bỗng nhiên hiện lên một nụ cười quỷ dị: “Kết thúc? Ha ha ha ha! Còn lâu!”
Bình Luận (0)
Comment