Một viên đá nhỏ xẹt qua khoảng cách trăm trượng rồi rơi xuống.
Lạch cạch một tiếng nện vào phía trên vách đá, cuối cùng rơi xuống giữa sườn núi.
La Chinh nhìn thấy hòn đá rơi trước mặt mình thì kinh ngạc.
Hắn đã đi một vòng lớn quanh sườn núi, dường như đã lật tung tất cả lên để tìm kiếm, nhưng vẫn chưa tìm thấy hình bóng của La Yên đâu cả.
Rốt cuộc là ở nơi nào?
La Chinh cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi trên cao.
Chẳng lẽ La Yên bị nhốt ở nơi cao nhất sao?
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, La Chinh lại tiếp tục đi lên phía trên.
Nhưng đúng vào lúc này, trên con đường lên núi lại có mấy người đi xuống.
Đi đằng trước là một công tử mặc đồ tím, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, quý khí phi phàm, mặc dù lúc này sắc trời đã tối nhưng toàn thân hắn vẫn như bao phủ ánh sáng nhàn nhạt.
Theo hiểu biết của La Chinh, trang phục của đệ tử trong Thanh Vân Tông được chia thành ba loại màu sắc.
Ngoài trường bào trắng của ngoại môn, trường bào đen của nội môn, còn có một loại trường bào tím.
Đệ tử mặc trường bào tím, chính là đệ tử thân truyền, có sư phụ đích thân chỉ dạy. Đệ tử có thể mặc đồ tím trong Thanh Vân Tông cho thấy địa vị người đó rất cao.
“Người này cũng hiểu được “Ý”! Là Liên Hoa Sát Ý!”
La Chinh chú ý tới quầng sáng hình đóa hoa sen sau lưng vị công tử kia, Liên Hoa Sát Ý trên người hắn vô cùng nhu hòa, khiến người ta lơ là, mất cảnh giác. Thế nhưng La Chinh vẫn cảm nhận được uy hiếp đến từ Liên Hoa Sát Ý kia, sự nhu hòa của nó chỉ là một biểu hiện giả dối, một khi nó bùng nổ thì uy lực mang tới sẽ không dễ gì mà chống đỡ.
Thấy mấy người kia đi lại đây, La Chinh vốn định tránh đi.
Nhưng lúc này, ánh mắt hắn phát hiện ra La Phái Nhiên và Vương Hoành Chi, chúng đang đi theo phía sau vị công tử áo tím kia!
“La Phái Nhiên, La Yên ở đâu!” Lông mày La Chinh dựng lên, trực tiếp tiến lên chất vấn.
La Phái Nhiên hơi sửng sốt, nhưng lại lập tức cười lạnh: “La Chinh! Thật khéo, vốn định để cho ngươi nhảy nhót thêm mấy ngày, không nghĩ tới ngươi lại dám xuất hiện ở Luyện Ngục Sơn!”
La Phái Nhiên nói xong, chân nguyên toàn thân hắn cũng bắt đầu lưu động, muốn trực tiếp ra tay.
“Phái Nhiên, hắn là ai?” Vương Yến Diêu thản nhiên liếc nhìn La Chinh. Lấy địa vị cùng thực lực của hắn, hắn không có chút hứng thú nào với người này, nhưng vừa rồi hắn lại nghe thấy người này nhắc tới La Yên, nên mới hỏi một câu.
Nghe được câu hỏi của Vương Yến Diêu, La Phái Nhiên cứng ngắc tại chỗ, ấp úng nói: “Hắn... hắn là một tên nghịch tử của La gia chúng ta.”
“Ta hỏi ngươi, La Yên ở đâu? Nói!” La Chinh ép sát tới, trừng mắt phẫn nộ quát.
Vương Yến Diêu hơi hơi nhíu mày kiếm, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “La Yên và ngươi có quan hệ thế nào, ngươi tìm nàng làm gì?”
“La Yên là muội muội của ta, ta tất nhiên muốn tìm muội ấy.” La Chinh trả lời.
“Ha?” Vương Yến Diêu nghe La Chinh nói vậy, trên mặt liền hiện lên ý cười. Hắn đã nói chuyện với La Yên nên biết La Yên còn có một ca ca ruột, hơn nữa La Yên cực kỳ quan tâm người ca ca này: “Phái Nhiên, chuyện ca ca của La Yên đang ở Thanh Vân Tông, hơn nữa còn là một đệ tử ngoại môn, tại sao ta chưa từng nghe ngươi nói?”
Vương Yến Diêu nhẹ nhàng hỏi một câu, La Phái Nhiên lập tức đổ mồ hôi trán!
La Phái Nhiên hắn có thể dựa vào cây đại thụ Vương gia này, chính là nhờ có La Yên. Kể từ khi qua lại thân thiết với Vương gia, hắn không chỉ dễ dàng trở thành đệ tử nội môn mà còn được mượn Tĩnh Thất Tẩy Luyện của Vương gia và mấy viên đan dược tứ phẩm để phụ trợ tu luyện, nên tiến cảnh cực kỳ nhanh.
Cho nên La Phái Nhiên đương nhiên không muốn để Vương Yến Diêu biết, ca ca ruột của La Yên đã gia nhập Thanh Vân Tông.
Mới vừa rồi nếu có cơ hội, hắn thậm chí còn muốn ra tay đánh chết La Chinh trước.
“La Chinh chính là con của kẻ phản nghịch trong gia tộc ta, người người muốn giết, cho nên ta mới không nhắc tới với ngài.” La Phái Nhiên giải thích.
Vương Yến Diêu không có hứng thú với phân tranh của La gia, hắn chỉ biết là La Yên hết sức quan tâm tới ca ca mình, cho nên hắn giơ tay bái chào La Chinh: “Tại hạ là Vương Yến Diêu, là đệ tử thân truyền của Đường Tọa Thanh Vân Tông.”
Vương Yến Diêu vậy mà lại cúi chào La Chinh!
Thấy cảnh tượng như vậy, La Phái Nhiên và Vương Hoành Chi đều đứng tại chỗ há hốc miệng.
La Chinh cũng có chút giật mình, dạng người bậc này mà lại thi lễ với một đệ tử ngoại môn như hắn, quả thật rất khó tin nổi. Không biết trong bụng kẻ này muốn làm gì?
“Ta là La Chinh, là đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong.” La Chinh đáp lại một lễ.
“La Chinh, ta đã nghe qua tên này, Yên nhi rất thường xuyên nhắc tới ngươi, nàng rất nhớ ngươi.” Vương Yến Diêu nói rồi, lại thi lễ thêm cái nữa.
Vương Yến Diêu chính là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất Thanh Vân Tông, ngày thường nào có mấy ai có tư cách được hắn thi lễ? Vậy mà lúc này Vương Yến Diêu lại cố tình làm như vậy.
La Phái Nhiên không chỉ đổ mồ hôi trán mà sau lưng cũng đã ướt đầm đìa.
La Chinh thấy người này có lễ nghĩa như vậy, trong lòng càng thấy lạ, chỉ nói: “Ngươi và ta mới quen, vì sao lại đa lễ như vậy?”
Không nghĩ tới Vương Yến Diêu lại thi lễ tiếp, liên tiếp khom mình ba lượt, mới cười nói: “Ta và La Yên có duyên, ngày sau nếu cùng nàng đính ước kết làm chim liền cánh, còn phải gọi ngươi một tiếng ‘Đại cữu ca (anh vợ)’.”
Nghe vậy, lông mày La Chinh lập tức dựng đứng lên, lúc này hắn đã nghe hiểu ý của Vương Yến Diêu: “Ngươi cùng La Yên? Nực cười! Nằm mơ! Vương gia các ngươi là cái thá gì mà xứng đôi với muội muội của ta?”
Trong lòng La Chinh, La Yên giờ đây là người thân duy nhất trên đời này của hắn, thế mà người này vừa mới gặp mặt đã nói như vậy, nên hắn tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Tục ngữ nói, không ai đánh kẻ đang cười, Vương Yến Diêu cung kính như thế, vậy mà La Chinh lại lạnh nhạt đến vậy.
Cho dù sự trấn định của Vương Yến Diêu rất tốt, nhưng nghe La Chinh nói vậy, trên khuôn mặt như gió xuân kia cũng hiện lên vẻ sắc lạnh.
“Láo xược!” Vương Hoành Chi giận dữ quát lớn.
“Không biết tốt xấu!” La Phái Nhiên cũng hát bè theo. Giọng nói hắn tuy có chút câu nệ, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi, tự thầm nhủ: La Chinh à La Chinh, ngươi thật sự là không biết trời cao đất rộng, đắc tội đệ tử thân truyền đó chính là tự tìm đường chết!
La Chinh “hừ” lạnh nói: “Thế thì sao? La Phái Nhiên, ngươi ngoài việc chỉ biết kêu gào, còn biết làm cái gì?”
“La Chinh, ngươi cho là ngươi trở thành đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông thì có tư cách to tiếng trước mặt ta? Hôm nay để ta cho ngươi thấy rõ, cái gì gọi là thực lực, cái gì gọi là nghiền áp!” La Phái Nhiên nói xong, từng luồng chân nguyên đỏ thẫm như máu tuôn ra!
Trong khoảng thời gian này hắn tiến cảnh rất thần tốc, đã đột phá Nửa Bước Tiên Thiên bước vào Tiên Thiên Cảnh, tất cả đều là nhờ Vương gia ban tặng. Hắn vốn tu luyện Tử Đàn Quyền, thế mà chân nguyên ngưng kết ra lúc này lại đỏ giống như máu tươi. Nguyên nhân là vì hắn đã đổi công pháp tu luyện sang bí tịch địa giai của Vương gia - Huyết Ma Thần Thông.
Đối mặt với La Chinh mới chỉ là Luyện Tủy Cảnh, La Phái Nhiên hoàn toàn tự tin có thể giết chết trong vòng một chiêu!
“Vậy sao?” La Chinh nắm chặt hai tay lại, hai mắt giống như mũi đao nhọn nhìn thẳng La Phái Nhiên: “Nếu đã vậy, ta cũng muốn lãnh giáo ngươi một chút!”
Cả người La Phái Nhiên tản ra mùi máu tươi nồng đậm, cho dù xuất phát từ góc độ nào thì hắn cũng có rất nhiều lý do để giết La Chinh. Cho nên La Chinh còn chưa dứt lời, hắn đã xông lên đánh một quyền về phía La Chinh.
“Huyết Bạo Cửu Thức!”
“Ngưng! Phá! Giết....”
Một quyền này của La Phái Nhiên đánh tới, từng luồng chân nguyên giống như máu tươi nổ tung. Máu vẩy tới chỗ nào, mặt đất lập tức truyền đến tiếng xèo xèo, có thể thấy nó có lực ăn mòn rất mạnh.
Đối mặt với một quyền này của La Phái Nhiên, La Chinh cũng không dám chậm trễ, lập tức lui ra sau tránh đi công kích liên tiếp sắc bén của La Phái Nhiên.
Nếu đổi lại là người khác, đối mặt với La Phái Nhiên chỉ sợ sẽ thấy rất khó giải quyết.
Bởi vì sẽ không chỉ phải cẩn thận để thoát khỏi nắm đấm của La Phái Nhiên, mà còn phải tránh đi chân nguyên màu máu phát ra trên người hắn, nếu bị dính vào dù chỉ một chút thì da thịt cũng sẽ bị ăn mòn trong nháy mắt.
Tuy uy lực ăn mòn từ chân nguyên trên người La Phái Nhiên rất kinh người, thế nhưng với thân thể linh khí như La Chinh, tất nhiên hắn chẳng e sợ chút nào.
Ngẫu nhiên có vài giọt chân nguyên rơi trên người La Chinh, khiến quần áo của hắn bị thủng mấy lỗ. Nhưng khi nó tiếp xúc tới làn da hắn thì sau khi kêu vài tiếng xèo xèo, cũng chỉ để lại trên da hắn ít dấu vết màu đen.
Bóng dáng La Chinh không ngừng di chuyển, né tránh xung quanh La Phái Nhiên.
“La Phái Nhiên, ngươi chỉ là phế vật dùng đan dược nhồi nhét mà nên, một thân cảnh giới trống rỗng, thực lực cũng chả ra thể thống gì, chỉ bằng ngươi mà còn muốn nghiền áp ta?” La Chinh vừa né tránh vừa nói.
“Muốn chết! Huyết Bạo Quyền!” La Phái Nhiên giận dữ hét lên.
“Ngày đó tại La gia, không phải ngươi nói, ngươi mạnh hơn nhiều so với loại rác rưởi như ta sao? Một bàn tay là có thể ấn chết ta như một con kiến?” La Chinh lạnh lùng nói.
“Phải thì thế nào!” La Phái Nhiên liều mạng dốc toàn lực, nhưng lại không thể gây tổn thương gì cho La Chinh. Thấy thế, trong lòng hắn vừa lo lắng vừa khó hiểu. Rõ ràng La Chinh mới chỉ Luyện Tủy Cảnh, vì sao lại khó chơi đến vậy? Vì sao Huyết Bạo Quyền của hắn không có hiệu quả với La Chinh? Mà lời nói của La Chinh lại khiến hắn càng thêm tức giận.
Chân khí Tử Đàn quanh quẩn trên người La Chinh, nhân một sơ hở của La Phái Nhiên, La Chinh đánh mạnh một quyền về xương sườn hắn: “Ta đây sẽ chờ xem, một phế vật Tiên Thiên Cảnh như ngươi, làm thế nào ấn chết được ta?”
La Phái Nhiên bị đánh trúng điểm yếu, phải lui về sau mấy bước. Cho dù đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn vẫn cắn răng nhào về phía La Chinh.
Lúc này, La Chinh cũng không tránh nữa, mà là đối đầu chính diện với La Phái Nhiên đang lao đến. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười lạnh, một mũi châm nhọn mờ ảo xuất hiện, đâm thẳng về phía đầu La Phái Nhiên.
“Kinh Thần Thứ!”
La Phái Nhiên vốn đang lao hết tốc lực về phía La Chinh, hoàn toàn không đề phòng nên bị mũi châm nhọn từ linh hồn của La Chinh đâm trúng. Cả người hắn lập tức mất đi tri giác ngã nhào về phía La Chinh.
La Chinh thấy thế, đưa tay nắm lấy đầu La Phái Nhiên, chân khí màu tím bao trùm lấy cả người hắn, một đòn Tử Đàn Thốn Kình đánh về phía ngực La Phái Nhiên.
“Chúng ta đều là người nhà họ La, ta sẽ không lấy đi tính mạng của ngươi. Nhưng ta cũng muốn ngươi nhìn cho rõ, ngày sau khi La Chinh ta trở lại La gia, chắc chắn sẽ tru diệt La Bính Quyền và La Tuấn Dật, đem bọn họ đắp thành tượng, rạp người trước phần mộ của phụ thân ta, quỳ lạy vạn năm!”
La Chinh vừa nói xong, bên trong thân thể La Phái Nhiên lập tức truyền đến bảy tiếng động trầm đục. Từ đan điền và tay chân của hắn tuôn ra từng cái lỗ máu, các kinh mạch quan trọng đều đã bị Thốn Kình của La Chinh đánh nát, hiển nhiên hắn đã trở thành một tên phế nhân.
Vương Yến Diêu trông thấy một màn này, nhưng lại không hề lên tiếng, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Nhưng Vương Hoành Chi thì đã không nhịn được nữa. Hắn và La Phái Nhiên có qua lại khá thân thiết, vốn nghĩ La Phái Nhiên đã là Tiên Thiên Cảnh, xử lý La Chinh chắc cũng chỉ là chuyện cỏn con. Nhưng không ngờ thế cục lại lật nhanh như vậy, nháy mắt La Phái Nhiên đã bị La Chinh khống chế, còn bị phế bỏ kinh mạch.
“Đại ca, vì sao không ra tay ngăn cản thằng nhóc kia?” Vương Hoành Chi hỏi.
Vương Yến Diêu lại lắc đầu nói: “Mâu thuẫn giữa Phái Nhiên và La Chinh là chuyện nhà của bọn họ, La Chinh dù sao cũng là ca ca ruột của Yên nhi.”
Đệ tử lớn lên từ đại thế gia sĩ tộc đều tư duy theo cách này!
Vương Yến Diêu là người nào chứ?
Mới vừa rồi hỏi đến, thấy La Phái Nhiên ấp úng, hắn đã đoán được tâm tư của La Phái Nhiên. La Phái Nhiên không muốn để lộ sự tồn tại của La Chinh với hắn, đơn giản là vì có ý đồ riêng, muốn lợi dụng La Yên để có được càng nhiều thứ tốt từ Vương gia. Nếu La Phái Nhiên sớm nói rõ mọi chuyện thì đã không khiến La Chinh có phản cảm lớn với Vương gia như thế!